Cố Mi cũng không lúng túng quá lâu, bởi vì rất nhanh nàng đã nghe một tiếng tức giận la lên: "Hồng Dao."
Là Liêm Huy.
Liêm Huy cũng không ngốc. Từ sau khi hắn nhảy xuống cửa sổ lầu hai, nhìn xung quanh, cũng không thấy bóng dáng Cố Mi, hắn đã hoài nghi. Sau đó hắn triển khinh công thăm dò xung quanh một lượt, không thấy qua một vệt bóng của nàng. Vậy nên hắn tự hiểu ra.
Hắn không biết Triệu Vô Cực thực ra đã truyền bảy phần mười nội lực cho Cố Mi, việc này nàng chưa từng nói với ai. Vì vậy Liêm Huy tự cho rằng, Cố Mi hiện giờ không có võ công trên người.
Không nói hiện giờ nàng không có võ công, ngay cả năm xưa lúc có võ công, khinh công của nàng dù thế nào cũng không bằng hắn.
Vì vậy, tìm khắp cả vòng cũng không thấy bóng người của nàng, đáp áp đã rất rõ rồi.
Cố Mi nàng, không hề rời khỏi tửu lâu kia. Khả năng lớn nhất là, nàng nhảy ra từ cửa sổ, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào trong tửu lâu từ cửa lớn.
Vì vậy, nàng bây giờ đang ở trong lầu của tửu lâu.
Hai nắm tay Liêm Huy cuộn vào. Một gương mặt tuấn tú như bầu trời giữa hạ sắp đổ mưa rào tầm tã.
Hắn không biết Cố Mi vì sao tìm mọi cách trốn khỏi hắn. Nhận định này khiến hắn rất khó chịu.
Hắn triển khinh công, dùng tốc độ nhanh nhất tìm về từ đường cũ.
Đúng như dự đoán, tuy rằng cách một bức tường, nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của nàng.
Dịu dàng khả ái. So với sự lạnh nhạt khi ở cạnh hắn khác biệt rõ ràng.
Mà cùng lúc đó, hắn cũng nghe được thanh âm của một nam nhân.
Hắn không thể chịu được việc Cố Mi phát ra tiếng cười vui vẻ như vậy với nam nhân khác.
Vì vậy lúc này hắn khẽ
bước đến, người đã lộ ở đầu tường.
Đập vào mắt chính là Cố Mi đang ngẩng đầu nhìn một người. Mà người đối diện nàng, khí chất xuất trần, nụ cười ôn hòa trên mặt.
Liêm Huy lập tức cảm thấy có một cảm xúc đố kỵ đang lặng lẽ thiêu đốt. Mắt hắn như bị bỏng, tim hắn cũng cháy.
Hắn lên tiếng gọi lớn Hồng Dao, mang theo chút tư vị nghiến răng nghiến lợi.
Vì sao, nàng lại cười tươi tắn với nam nhân khác như vậy? Mà từ sau khi hắn để ý nàng, nàng lại chỉ chán nản căm ghét hắn, làm gì có lần nào cười rạng rỡ với hắn như thế?
Hắn không thể chịu được Cố Mi nở nụ cười như thế vì nam nhân khác. Vì vậy lúc này hắn đã phi thân xuống, muốn nắm lấy cổ tay Cố Mi.
Mà từ sau khi hắn lên tiếng, Cố Mi liền biến sắc. Đợi đến lúc nàng quay đầu nhìn lại, liền thấy một thân Liêm Huy y phục đen tuyền đang đứng ở đầu tường.
Gió mạnh nổi lên, thổi xiêm y và mái tóc dài của y bay lượn. Mà gương mặt y âm trầm, y lúc này, tựa như tu la vừa rời địa ngục, còn mang theo một thân đẫm máu tươi.
Cố Mi lúc này lập tức quyết định, quay đầu nói với Dung Trạm một tiếng: "Dung công tử, ta đi trước. Chúng ta sau này có duyên gặp lại."
Dứt lời không đợi y đáp, đã dùng khinh công Triệu Vô Cực dạy nàng, thân thể nhẹ nhàng vút lên, như yến bay, từ bờ tường vươn mình thoát mất.
Mà Dung Trạm đang mang một tia thần sắc kinh ngạc nhìn nàng. Nhưng trong nháy mắt, bóng người nàng đã không thấy.
Liêm Huy làm sao có thể cho qua nàng tiếp tục chạy trốn dưới mắt mình? Mũi chân khẽ điểm, người tựa tên bắn đi, nhanh chóng vút ra ngoài.
Cố Mi bây giờ sợ không đường thoát. Nàng không ngờ Liêm Huy tìm tới nàng nhanh vậy. Kỳ thực ban đầu nàng còn tưởng Liêm Huy không tìm được nàng.
Nàng còn nghĩ mình thông minh. Ở trong trường hợp đó, nàng còn nghĩ được câu nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất thực hành, đó cũng không phải việc người thường nghĩ được luôn.
Nhưng rõ ràng, Liêm Huy đâu phải người thường. Có thể là đồ đệ Thông Nguyên Tử tán dương như vậy, hắn nhất định không phải người thường
Bóng đen phía sau nhẹ lướt qua, Liêm Huy vượt qua nàng, ngăn trước mặt nàng.
Cố Mi không thể làm gì ngoài việc ngừng lại. Nàng biết, khinh công ưu khuyết từ lâu phân ra thắng bại, đón lấy như vậy nàng làm sao trốn, dường như Liêm Huy rất dễ dàng đuổi được nàng.
Đã như vậy, đơn giản nhất là không chạy.
Nàng đứng tại chỗ, nhìn Liêm Huy từng bước tới gần. Trong lòng nói không sợ thì là nói dối.
Nàng có thể không sợ sao? Người trước mặt này mặt đen sì như đáy nồi mấy chục năm chưa rửa, cả người tạo cho người khác cái cảm giác kia, ngột ngạt như gió mưa nổi lên khắp lầu cao. Thế nhưng đại ca à, ta đây thực không chọc giận ngươi mà. Ngược lại ngươi vốn không ưa ta, ta chủ động chạy, sau đó không xuất hiện trước mặt ngươi nữa, chuyện này đối với ngươi hay ta, kỳ thực không phải đều tốt sao?
Nhưng mà, đại ca, vẻ mặt ngươi như thể bắt được thê tử nɠɵạı ŧìиɦ là vì sao vậy? Hai ta quen gì nhau hả.
Nhưng Liêm Huy không nghĩ vậy. Dưới cái nhìn của hắn, hắn thực sự đã bắt được thê tử mình nɠɵạı ŧìиɦ.
Trong lòng hắn đã tự coi Cố Mi là vợ hắn, tuy rằng nàng cũng không đồng ý. Nhưng hắn vẫn luôn cho rằng nàng đồng ý chỉ là việc sớm hay muộn.
Nàng làm sao có thể không đồng ý? Suốt bao năm qua, nàng dán lấy hắn mọi lúc, muốn tạo sự chú ý với hắn, thậm chí nói trắng ra, đại sư huynh, muội muốn gả cho huynh.
Nhưng khi đó hắn chỉ lạnh lùng liếc một cái, sau đó xoay người bỏ đi.
Hắn ngay cả câu cự tuyệt cũng không muốn nói với nàng.
Vì vậy hắn cho rằng, hắn bây giờ đối với nàng tốt như vậy, nàng nhất định hiểu lòng hắn.
Thế nhưng không thể không nói, Liêm thiếu hiệp, ở trong lòng cô nhóc Cố Mi, có thể vẫn chưa cảm nhận được ngươi đối với nàng rất tốt nha. Nàng chỉ thấy vẻ mặt ngươi nhăn nhó lạnh lùng, cảm thấy ngươi xem thường nàng như đồ bỏ đi.
Hết cách rồi, sau khi nàng xuyên qua, ấn tượng ngươi tạo cho nàng chả tốt gì. Cô nhóc này khi nhập vào thân chủ đã xây một bức tường cao ngăn cách với ngươi.
Liêm thiếu hiệp, thủ đoạn theo đuổi con gái của ngươi, thật chẳng cao minh gì cả.
Mà lúc này, Liêm Huy từng bước ép sát. Khiến gió bão trong con ngươi đen láy dần ngưng tụ, ánh mắt nhìn Cố Mi hung tàn giá lạnh.
Thật đáng sợ quá.
Nhưng lúc này, Cố Mi lại trấn tĩnh. Nàng cũng không tin hắn dám gϊếŧ nàng.
Sự thực chứng minh, Liêm Huy thực sự muốn đánh chết nàng. Có điều địa điểm là ở trên giường.
Nhưng bây giờ, hắn quả thực không thể.
Bữa chính không ăn được, không nghĩa là không được thử món ngọt trước.
Liêm Huy từ từ lại gần, bỗng nhiên đưa tay thật nhanh, dùng lực siết eo Cố Mi, không nói một lời, cúi đầu hôn lên bờ môi đỏ của nàng.
Cố Mi ngẩng ngơ, đôi mắt không động, cứng đờ nhìn hắn.
Đợi đến khi nàng phản ứng lại, chỉ khuất nhục muốn chết. Tuy nói rằng nàng là người nghiện sắc đẹp, nhìn thấy mỹ nam cũng sẽ tưởng tượng, nhưng xưa nay đều là yêu thích vẻ ngoài, là loại người có lòng ham sắc nhưng không ham tình. Nhưng bây giờ, Liêm Huy này không nói một lời nào, cứ vậy mà hôn nàng…
Vãi đái. Ông nội nhà ngươi Liêm Huy! Chị đây vẫn còn FA nhé. Đây là nụ hôn đầu của chị đây. Chị đây không muốn cứ đưa nó vào tay ngươi như vậy có được không.
Cố Mi bắt đầu giãy dụa. Hai tay nắm thành đấm, đấm vào bộ ngực hắn. Nhưng Liêm Huy dù nhắm mắt, nhưng vẫn cực kỳ chính xác trói chặt hai tay nàng ở phía sau, không cho nàng phản kháng chút nào.
Tay không được, Cố Mi không thể làm gì ngoài dùng chân. Đùi phải đã nâng lên, nghĩ đến việc chiếu cố cậu nhỏ, phế không được thì khiến ngươi đau khổ một hồi.
Nhưng đùi phải vừa động, Liêm Huy đã như biết trước dùng chân mình đè chặt chân nàng lại.
Vì vậy Cố Mi bây giờ nằm chết bị hắn đè trên cây, tay chân bất động, chỉ có thể mặc Liêm Huy cắn xé môi mình.
Quần áo ngày hè rất mỏng, mà thân cây thì thô ráp. Động tác Liêm Huy rất thô bạo hung tàn, hung hăng đè lên nàng, hận đến mức không thể nuốt cả người nàng nhập vào xương tủy hắn.
Vì vậy, Cố Mi chỉ thấy, trên lưng đau rát, không biết có bị thân cây thô ráp làm rách da không. Mà trước ngực...
Nàng bi phẫn muốn khóc. Hồng Dao này mới mười sáu mà cũng thật tốt quá đi, nhưng vì sao bộ ngực này lại như vậy? Rõ ràng là hai quả cầu lớn, bây giờ bị sức lực của Liêm Huy ép sắp thành hai cái bánh nướng rồi.
Đại ca ngươi nhẹ chút thì chết à.
Nhưng Liêm Huy lúc này làm gì còn nghĩ tới hai chữ nhẹ nhàng. Hắn chỉ thấy, cả người bị lửa nóng thổi bùng đến cấp thiết muốn tìm một dòng nước. Mà Cố Mi, chính là dòng nước tốt nhất cho hắn.
Nhớ tới dòng suối trong đêm ấy, nhớ tới giấc mộng kia, lại nghĩ đến Cố Mi vừa cười tươi với nam nhân khác như vậy, hắn hận không thể ăn nàng ngay lúc này, khiến nàng không thể chạy khỏi lòng bàn tay hắn nữa.
Tuy rằng những việc này hắn đã nghe qua, nhưng chưa từng thực hành. Nhưng lúc này, hắn tự nhiên biết hết. Hàm răng cắn môi nàng, khiến nàng mở miệng, lưỡi dài nhân cơ hội len vào, sau khi tiến đánh, không cho nàng cơ hội hít thở.
Cố Mi cảm thấy mình sắp tắt thở cmnr. Giống con cá sắp chết, từng ngụm lấy hơi, nhưng giữa răng môi đều là mùi của Liêm Huy. Vừa lên tiếng, thì lưỡi duỗi vào, kéo theo lưỡi nàng, hung hăng hút, gặm cắn.
Liêm Huy là người thuộc giống chó sao? Sao phải cắn người? Ngươi là muốn cắn người hay sao?
Cố Mi không thể nhịn được nữa. Há mồm cắn mạnh môi dưới của hắn.
Nàng tưởng hắn bị đau sẽ lui ra, không dây dưa với nàng nữa. Nhưng không ngờ, hắn không những không dừng, ngược lại còn mạnh hơn, hai cánh tay siết chặt nàng, quả thực muốn bẻ gãy xương sườn nàng. Mà lưỡi hắn cũng tùy tiện luồn lách trong miệng nàng, đuổi theo lưỡi nàng.
Khốn thật. Cố Mi muốn trực tiếp tát hắn một cái. Nhưng cả người bị quản chế, nàng không làm gì được. Chỉ có thể bị ép ngửa mặt, tùy cho Liêm Huy làm bậy.
Lúc nàng nghĩ rằng mình sắp chết vì thiếu không khí, Liêm Huy cuối cùng buông nàng ra.
Trên môi hắn có dấu máu đỏ. Đó là nàng vừa cắn nát môi hắn. Nhưng hắn bừng tỉnh còn chưa nhận ra, như thần chết dùng đầu lưỡi liếm qua, gương mặt tuấn tú bình tĩnh nghiêm túc nói: "Muội là nữ nhân của ta. Từ nay về sau muội chỉ có thể cười với ta."
Cố Mi vô lực xụi lơ trong khuỷu tay hắn. Nàng lúc này chỉ có một cảm giác, mẹ nó, đầu lưỡi của ta bị ngươi hút đến tê cứng, không còn chút cảm giác nào. Còn nữa đại ca, cái gì mà ta là người nữ nhân của ngươi, từ nay về sau chỉ có thể cười với ngươi? Ta đồng ý chưa? Ta thích cười với ai là tự do của ta được chưa.