Mục Tiêu Là Sống Qua Tuổi 19

Chương 6




Tiết vật lý của cô Vương.

Trước tiết học là giờ giải lao, bình thường phần lớn học sinh sẽ xuống căn tin mua đồ ăn, hoặc đi dạo trong sân thể dục.

Mặc dù khi học rất áp lực, nhưng thầy Trần vẫn coi trong việc kết hợp giữa học và chơi, thường khuyến khích học sinh ra ngoài giải lao.

Nhưng cô Vương thực sự quá nghiêm khắc, nếu cô ngủ gật trong lớp sẽ bị phê bình ngay.

Trong lớp một nhóm lớn học sinh nằm dài ra bàn, mọi người đang ngủ, chuẩn bị cho những lời phê bình nghiêm khắc.

Vừa vào lớp cô Vương đã khiển trách.

"Cứ tiếp tục thái độ học hành buông thả, sớm muộn gì các em sẽ hối hận, giờ này năm sau, nhìn người khác đều học ở ngôi trường mơ ước, còn các em chỉ có thể học ở ngôi trường kém hơn, các em mới thấy hối hận!"

Mọi người, cậu nhìn tôi và tôi nhìn cậu, mí mắt rũ xuống, không thể hiểu nổi.

Thẳng thắn mà nói, mọi người đã làm hết sức rồi, dù sao đây cũng là giai đoạn nước rút của năm lớp 12, ban ngày thì học miệt mài, đêm thì giải đề, lấy đâu ra sinh long hoạt hổ* ở học sinh trung học chứ?

*Thành ngữ tiếng Trung: 生龙活虎 (Shēnglónghuóhǔ) – Sinh Long Hoạt Hổ Ý nghĩa: khỏe như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào。

"Bây giờ phát bài kiểm tra tôi vẫn chưa chấm, phát ngẫu nhiên, trúng ai thì là bài của người đó, so với đáp án trên bảng rồi viết điểm ra."

Mọi người vẫn uể oải như cũ, Khương Hiểu quay người lại, nói nhỏ vào tai Diệp Thư Từ.

"Bản thân cô ấy không ấy không có trách nhiệm, đến bài kiểm tra cũng không chấm, còn nghiêm khắc với chúng mình như vậy, vì sao chứ?"

Khương Hiểu cực lực chỉ trích, cô ấy chưa bao giờ có hảo cảm với cô Vương, Diệp Thư Từ đành phải nói theo cô ấy: "Đúng đó."

Nói xong, cô vô thức liếc nhìn thiếu niên bên cạnh.

Khuôn mặt Thẩm Tứ tuấn tú, đôi mắt đen láy, cúi đầu xem bài kiểm tra, có lẽ không để ý đến lời cô nói.

Diệp Thư Từ nhận được bài kiểm tra của một bạn nữ không quá thân quen trong lớp, cô Vương chiếu đáp án lên bảng.

Diệp Thư Từ so đáp án, sửa lại vài chỗ.

"Diệp Thư Từ." Trần Thanh Nhuận nhỏ giọng, gọi tên cô.

Cô ngước mắt nhìn sang: "Sao vậy?"

"Tôi không muốn sửa bài này lắm, cậu đổi với tôi được không?"

Diệp Thư Từ không chút nghĩ ngợi, vội vàng đem tờ giấy trong tay đưa qua: "Được."

Sau khi nhận được, Diệp Thư Từ mới chú ý, bài kiểm tra của Trần Thanh Nhuận thế mà là của Thẩm Tứ - trong nháy mắt cô đã có thể nhận ra chữ viết của cậu.



Chữ Thẩm Tứ không lớn, ngay ngắn lại mạnh mẽ, mỗi nét chữ đều dứt khoát mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết từng luyện qua.

Lúc này, cô Vương liếc mắt nhìn về phía họ, nếu không phải cô ấy có ấn tượng tốt với Trần Thanh Nhuận và Hứa Kiều, không chừng lúc này đã bắt đầu khiển trách rồi.

Ánh mắt của cô Vương cũng đè ép sự nghi hoặc của Diệp Thư Từ xuống.

Dưới ánh nắng rực rỡ, khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ của Thẩm Tứ đặc biệt rõ ràng, Diệp Thư Từ thực sự nghĩ không ra, tại sao lại có người không muốn chấm bài kiểm tra của Thẩm Tứ.

Bài kiểm tra của cậu cơ bản đều đúng, so với đáp án một lần, đạt điểm tuyệt đối, muốn bao nhiêu đơn giản có bấy nhiêu đơn giản.

Giữa trưa, Diệp Thư Từ đi cùng với Khương Hiểu xuống căn tin ăn cơm, có nói qua chuyện này.

"Có lẽ mình biết tại sao."

Diệp Thư Từ mím môi: "Giữa hai người họ có chuyện gì sao?"

Khương Hiểu nói rất hùng hồn: "Năm lớp 11, có một cuộc thi vật lý quốc gia, chắc cậu nhớ rõ, Thẩm Tứ đã đoạt giải.".

"Trần Thanh Nhuận cũng thích vật lý nhất, trường chúng ta chỉ chọn một người để đại diện tham gia, nghe đồn, trường chúng ta có họp vài lần, thật ra điểm Trần Thanh Nhuận và Thẩm Tứ đều như nhau, nhưng giáo viên vẫn muốn Thẩm Tứ thi."

"Cậu nói xem, gặp chuyện này ai mà không tức giận?"

Diệp Thư Từ vẫn cảm thấy kỳ lạ: "Nhưng cuối cùng Thẩm Tứ vẫn là người làm vẻ vang trường chúng ta mà."

Khương Hiểu nhún vai: "Trần Thanh Nhuận lại không nghĩ như vậy, cậu ta nghĩ nếu cậu ta thi, cậu ta vẫn có thể đoạt giải như Thẩm Tứ."

Diệp Thư Từ gật đầu, ở một mức độ nào đó, cô có thể hiểu được suy nghĩ của Trần Thanh Nhuận. Nhưng cô vẫn rất khó chịu, chỉ vì chàng trai cô thích là ánh sáng, mà ánh sáng lại không cần chiếu sáng cho mọi người, mọi người mới phải khao khát ánh sáng.

Buổi chiều tan học, học sinh đều thu dọn sách vở, đại biểu môn vật lý tốc độ như bay chạy vào lớp, trên tay ôm một chồng tài liệu dày cộp.

"Mọi người đợi một chút, phát cái này xuống trước hẵng tan học."

Chu Tử Kỳ và các bạn nam khác muốn chạy thật nhanh về nhà chơi game, thở dài: "Thưa đại biểu đại nhân, ngày mai rồi phát, có phải chuyện gì quan trọng đâu, dù sao cô Vương đã giao bài tập về nhà cho chúng ta rồi."

Đại biểu môn vật lý không để ý đến Chu Tử Kỳ, dứt khoát đóng cửa lại, đem tài liệu phát cho từng bạn học một.

"Đây là tổng hợp các ví dụ mẫu cô Vương viết ra cho chúng ta, đều là những lỗi thường gặp ở năm lớp 11, phương pháp làm và những điểm dễ mắc lỗi của mỗi câu đã được trình bày rõ ràng. Mấy ngày nay cô Vương đã thức khuya để làm."

"Cô Vương nói, nhanh nhất trong vòng ba ngày, cô ấy sẽ phân loại những kiến thức hay ra kiểm tra và những câu dễ mắc lỗi ở năm lớp 10."

Khi Diệp Thư Từ nhận được tài liệu, cô hơi sững sờ.

Hóa ra giáo viên vật lý không có thời gian để chấm bài vì phải soạn tài liệu.

Không chỉ là soạn tài liệu, cô ấy cũng biết học sinh lười biếng nên đã tự bỏ tiền ra in tài liệu.

Cô xem qua một lượt thì thấy những thông tin này rất hữu ích với mình, chưa kể đến những học sinh có thành tính bình thường hơn, không thể hình dung ra các dạng câu.

Việc này tốn nhiều công sức hơn là chấm bài kiểm tra.

Lâm Tuyết Nguyên, nữ sinh ngồi ở hàng cuối cười lạnh: "Làm vậy cô ấy nghĩ mình có thể mua chuộc học sinh à? Chẳng phải chỉ là chút tài liệu thôi sao, sách tham khảo đều có kèm thêm, hiếm lạ gì nữa."

Dù trường học tốt, lớp có giỏi đến đâu, luôn có một số học sinh không muốn học, chẳng hạn như Lâm Tuyết Nguyên. Vì học không nghe giảng, chỉ nằm gục xuống bàn ngủ, bị cô Vương phê bình, có lẽ vì vậy mà ghi hận trong lòng.

Không hiểu sao, hình ảnh cô Vương mang kính gọng đen hiện ra trong tâm trí Diệp Thư Từ, cẩn thận tỉ mỉ, gương mặt không chút biểu cảm.

Nhớ lại cuộc trò chuyện với Khương Hiểu hồi sáng, từng đợt cảm giác tội lỗi tràn ngập ùa về trong cô như thủy triều.

"Vẫn chưa về sao?"

Giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Tứ vang lên.

Diệp Thư Từ cắn môi, ngước mắt nhìn Thẩm Tứ, nụ cười trên môi thiếu niên hời hợt, ánh đèn trên đỉnh đầu càng khiến khuôn mặt cậu thêm phần dịu dàng.

"Về ngay đây."

Cô vội vàng đeo cặp sách, chạy trối chết.



*

Diệp Thư Từ phát hiện, Thẩm Tứ không bao giờ đến tiết tự học ngày thứ bảy.

Ngày thường ở trường, phải đi học cả ngày, kể cả tiết tự học buổi tối, những giáo viên siêu trách nhiệm như giáo viên vật lý rất thích chiếm dụng tiết tự học, nên bọn họ chỉ có thể thức khuya để làm bài tập.

Diệp Thư Từ cơ bản không có cơ hội ở một mình với Thẩm Tứ.

Cô luôn hy vọng, tiết tự học ngày thứ bảy, cô có thể mượn danh nghĩa hỏi bài để nói chuyện với Thẩm Tứ, theo cách này, sẽ có cơ hội để tương tác với nhau nhiều hơn.

Nhưng ông trời không chiều lòng người.

Đối mặt với cái bàn trống không, Diệp Thư Từ lặng lẽ thở dài.

Ngày nào Khương Hiểu và Chu Tử Kỳ cũng đấu võ mồm, một hồi lại vẽ ra vĩ tuyến 38 chẳng ai thèm đếm xỉa đến ai, hồi sau lại kết nghĩa huynh đệ, Diệp Thư Từ phải khuyên can mãi.

*Vĩ tuyến 38 là đường phân giới giữa Bắc Triều Tiên và Hàn Quốc.

Bây giờ, cô rất bình thường khi thấy họ cãi nhau, không dao động chút nào.

Hôm nay, Khương Hiểu lại cãi nhau với Chu Tử Kỳ, hình như Khương Hiểu đã nhận quà từ một bạn nam nào đó.

Khương Hiểu giận đến mức thu dọn sách vở của mình, rồi ngồi vào chỗ Thẩm Tứ, giờ giải lao Khương Hiểu đã đi siêu thị mua một ít kem, cho các bạn học xung quanh, thậm chí còn còn lấy một cây nói Diệp Thư Từ đưa cho Trần Thanh Nhuận, nhưng lại không cho Chu Tử Kỳ.

Chu Tử Kỳ giận đến mức mặt tái mét.

Nhưng Diệp Thư Từ có thể đoán được kết quả cuối cùng, chắc chắn Chu Tử Kỳ phải khom lưng cuối đầu xin lỗi Khương Hiểu.

Buổi tối, Diệp Thư Từ nhận được tin nhắn của Phương Du Nhiên.

Phương Du Nhiên: [ Ngày mai chúng ta cùng nhau xem phim nhé? ]

Diệp Thư Từ: [ Buổi sáng à? ]

Phương Du Nhiên: [ Cậu quyết định đi. ]

Diệp Thư Từ: [ Buổi tối được không? Ban ngày mình phải giúp bà trông tiệm vịt quay. ]

Bà nội Diệp là giáo viên dạy Ngữ Văn cấp 3 đã nghỉ hưu, năm nay đã ngoài 60, hàng tháng nhận được khoản lương hưu khá cao, nhưng bà cụ đã làm việc vất vả cả đời, không thích nghi được với việc nghỉ hưu, không khỏi mất ngủ.

Bà quyết định thực hiện ước mơ hồi trẻ của mình, mở một cửa tiệm nhỏ.

Khu vực đường Trung Nam rất ít tiệm vịt quay, vì vậy bà nội Diệp đã mở một cửa tiệm, việc kinh doanh cũng không thuận lợi lắm, nhưng dù gì bà cụ cũng rất chịu khó.

Bà nội Diệp rất chăm, dậy sớm, ướp vịt, nướng vịt, tự mình làm tất cả các công đoạn phức tạp, Diệp Thư Từ sẽ giúp trông tiệm nếu việc học không quá bận, để bà cụ nghỉ ngơi trong nhà một chút.

Diệp Thư Từ dọn bàn, ngay trước cửa, hạ màn cửa xuống để ngăn muỗi bay vào cắn, cô cúi đầu làm đề, cô gái trắng nõn sạch sẽ, dáng người mảnh khảnh, nhìn từ xa sẽ thấy cô có một loại khí chất trầm lặng và dịu dàng.

"Tôi muốn mua vịt quay."

Khi giọng nói trong trẻo và dễ chịu của thiếu niên vang lên, Diệp Thư Từ đang vật lộn với bài toán khó.

Cô chợt nhận ra chủ nhân của giọng nói đó là ai.

Lúc này trời đang nắng, Thẩm Tứ có lẽ đã cắt tóc, dưới ánh nắng chói chang, mái tóc của cậu chàng có màu nâu nhạt dịu dàng, tóc mai được cạo ngắn hơn một chút, lông mày cao, đẹp trai đến bất ngờ.

Thân trên là áo ngắn tay màu trắng, ngực trái có logo nhỏ màu xanh lam, quần thể thao dài màu đen, châng mang giày thể thao đen trắng. Là thiếu niên sạch sẽ gọn gàng, nhưng lại có sức hấp dẫn không thể giải thích được.

Dường như vừa tỉnh dậy sau giấc mơ, Diệp Thư Từ đứng lên.

Nhưng vì ngồi quá lâu, não đột nhiên dồn máu về, choáng váng đứng lên, không chịu được mà ngã về phía cậu chàng.

Diệp Thư Từ mặc chiếc váy cotton cỡ trung màu trắng, mái tóc dài được cột lên, cánh tay trắng như tuyết khoác lên tay cậu chàng, da thịt dán vào nhau, dòng chảy ngầm trào dâng.

Vì quá gần nhau, Diệp Thư Từ cảm nhận được, lồng ngực Thẩm Tứ đặc biệt rộng rãi, hay vì thời tiết quá nóng, cô hơi nóng, sức sống của tuổi trẻ ập vào cô.



Toàn thân cô như bị điện giật, truyền đến cảm giác tê dại như nước chảy.

Diệp Thư Từ đỏ mặt.

Ngồi cùng bàn đã hai tuần, chưa từng có hành động quá thân mật như vậy.

Thẩm Tứ đỡ cô đứng vững.

"Lo lắng vậy à?"

Diệp Thư Từ vô thức lùi về sau: "Không có."

Thấy cô đã đứng vững, Thẩm Tứ cũng rút tay về, có lẽ cảm nhận được sự lúng túng của cô, khuôn mặt anh tuấn nhiễm ý cười.

Diệp Thư Từ hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"

Cậu chàng nhướng mày, chỉ vào tấm biển chữ trắng trên nền đỏ mộc mạc, "Vịt quay Tống Ký", cười nói: "Ngồi cùng bàn, đến mua vịt quay cũng không được?"

Bình thường Thẩm Tứ ít khi nói cười, khá lạnh lùng, nhưng giọng nói cậu chàng lại vô cùng dễ nghe, đặc biệt khi nói đến ba chữ "ngồi cùng bàn" như gió xuân, như rượu ngon ủ mấy năm vào cổ họng..

Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy hơi say.

Sợ Thẩm Tứ nhìn ra tâm tư nhỏ của mình, Diệp Thư Từ chỉ có thể tận lực bình tĩnh đối diện với Thẩm Tứ, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn hiện lên chút xa cách, cô chậm rãi cười nói: "Đương nhiên là được."

"Tôi sẽ chọn con lớn nhất cho cậu."

Vịt quay tính tiền dựa vào từng con, Diệp Thư Từ cúi đầu xuống, nghiêm túc chọn, bà Diệp đã bán vịt quay nhiều năm, Diệp Thư Từ mưa dầm thấm lâu, đương nhiên biết con nào ngon nhất.

Tóc mái rũ xuống, che đi đôi lông mày, môi cô gái ửng hồng, không son phấn nhưng lại trắng nõn.

Diệp Thư Từ cầm cái kẹp, vất vả mới lựa được một con, điện thoại lại reo.

Điện thoại đặt ở trên bàn, chỉ cách cô vài centimet, Diệp Thư Từ vẫn đang kẹp vịt quay, hơi dời mắt qua chỗ khác.

Thẩm Tứ cũng dời mắt đi, tin nhắn hiện trên màn hình, chữ rất to và sáng.

Là tin nhắn của Trần Thanh Nhuận.

Trần Thanh Nhuận: [ Diệp Thư Từ, chiều nay cậu muốn đến thư viện cùng nhau không? ]

Diệp Thư Từ vô thức nhìn Thẩm Tứ.

Đường viền hàm đẹp đẽ của thiếu niên vừa có chiều sâu vừa rõ ràng, dáng đứng nhàn hạ, tùy ý như đang dạo chơi trong vườn, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy lông mày hơi cau lại, đôi mắt dưới mái tóc lộn xộn ảm đạm không rõ.