Mục Tiêu Là Sống Qua Tuổi 19

Chương 4: Câu chuyện về cô gái đã sống hàng chục kiếp (3)




Thấm thoát đã bốn năm trôi qua. Undeviginti bây giờ đã mười tuổi rồi.

Theo thoả thuận, em sẽ được gặp mẹ mình mỗi tuần một lần. Nhưng đã một năm rồi em chưa thấy mặt bà.

Em không trách Hoàng đế hay Ma tháp chủ. Bởi lỗi là ở em mà. Đã bốn năm trôi qua, nhưng em vẫn chưa cảm nhận được Mana.

Các ma pháp sư sau khi làm nghi thức Thức tỉnh sẽ phải trải qua một quá trình tập luyện nữa để cảm nhận được dòng chảy của Mana, sau đó mới có thể dùng được ma pháp. Cảm nhận Mana không phải là việc khó. Bình thường các ma pháp sư chỉ mất một tuần để thành thạo việc này. Nhưng đã bốn năm rồi mà em vẫn chưa thể cảm nhận dòng chảy Mana. Đó là chưa kể em còn được Ma tháp chủ đích thân chỉ dạy.

Thời gian ba năm đã làm tan sạch sự kiên nhẫn của Hoàng đế. Cuối cùng, ông hạ lệnh cấm em gặp mẹ mình cho đến khi cảm nhận được Mana.

Cứ nghĩ đó sẽ là động lực để em cố gắng hơn, nhưng không. Nói thật thì, trước giờ em vẫn luôn cố gắng mà. Cố đến quên ăn, quên ngủ. Em chẳng thể cố hơn được nữa đâu.

Em cứ ngỡ mình là thiên tài. Ai ngờ đâu...

________

Phòng ăn hôm nay cũng ồn ào như mọi ngày.

Cũng phải thôi, cứ đến giờ ăn là hầu hết các pháp sư trong ma tháp đều tụ tập ở đây mà.

Chủ đề hôm nay của các ma pháp sư nhiều chuyện là gì đây?

À, chủ yếu vẫn là về em...

"Cô bé đó hôm nay lại nhốt mình trong phòng rồi."

"Haizz... đáng thương thật. Lúc mới đến cô bé năng động lắm. Chắc lúc nào cũng thấy em ấy ở ngoài vườn ấy. Nhưng bây giờ thì lại suốt ngày nhốt mình trong phòng."

"Khiến một đứa trẻ thành ra thế này, Ma tháp chủ ác quá rồi..."

"Ông ta đúng là ích kỉ mà..."

________

"Nếu một tháng sau nó vẫn chưa cảm nhận được Mana thì giết nó đi. Nó đã biết bí mật của chúng ta rồi. Không có ích tất nhiên không thể giữ."

"Vâng."

________

Ở tầng cao nhất của ma tháp, nơi sống của các ma pháp sư từ cấp Linh Kỳ trở lên, có một căn phòng nhỏ gần cầu thang. Đó là phòng của em.

Nhưng em đâu không thấy. Trong căn phòng chỉ có duy nhất một người. Đó là một bé gái với mái tóc vàng đồng. Hai cánh tay và hai bắp chân đâu đó thấy vài vết bầm tím. Em không ngồi trên giường mà chỉ dựa vào nó. Đôi mắt em nhắm nghiền. Vì quầng thâm dưới mắt nên nhìn vào thì giống như em đang ngủ. Nhưng không. Không có ai ngủ mà gương mặt lại căng thẳng như kia.Giữ yên tư thế đó một lúc, cuối cùng em cũng mở mắt ra. Nhìn vào mắt em, ta chắc chắn không thể không giật mình. Đôi mắt ấy đục ngầu, không có chút ánh sáng, vô hồn đến kì lạ. Phải tới tận lúc em nhìn ra phía cửa sổ đang mở, ta mới thấy được màu mắt của em. Nó cùng màu với mái tóc: màu vàng đồng. A! Hình như... đây là Undeviginti!

"Vẫn chưa được..."

Em nhìn xuống bàn tay gầy trơ xương của mình, miệng lẩm bẩm gì đó. Nhìn chằm chằm nó được một lúc, em lại gục đầu xuống, hai tay nắm chặt hai ống tay áo. Em cuộn tròn mình lại, càng ngày càng nhỏ. Tới tận lúc bụng em kêu réo lên em mới thôi. Giờ mới nhớ ra, suốt một tháng qua em chỉ uống nước chứ chưa có gì bỏ bụng.

"Đói quá..."

Em phải đến phòng ăn thôi. Thật may vì vừa đúng giờ ăn trưa.

Em muốn đứng lên và đi tới phòng ăn, nhưng không thể. Chân em chẳng có tí sức lực nào hết. Em chống tay lên giường, định nhờ đó làm đà đứng lên nhưng cũng không được. Không chỉ chân, tay em cũng chả có tí sức nào.

"A... mệt quá... Thôi ngủ trước đã..."

Em nhanh chóng chìm vào giấc ngủ...

________

Chiều hôm đó, có một cậu thanh niên đã tới ma tháp. Nói đúng hơn là trở lại ma tháp.

"Dieter, cậu về rồi!"

"5 năm rồi, tên đáng ghét! Sao cậu đi lâu vậy hả...!"

Có rất nhiều ma pháp sư trạc tuổi cậu mừng đến nỗi không thể ngừng rơi lệ vì cậu đã trở về.

"Xin lỗi mọi người, lần này đi gặp chút rắc rối..."

Cậu thanh niên tên Dieter kia hoặc là đã lường trước việc này, hoặc là cậu đang để ý chuyện khác hơn nên chỉ nở nụ cười xã giao và trả lời cho có.

"Tên nhóc này được đấy. Mới có mấy năm mà cậu đã đến Hậu Kỳ Lục Giai rồi! Tiến bộ này không phải quá nhanh sao?!"

"Đã Hậu Kỳ Lục Giai rồi sao?! Cậu đã làm gì trong 5 năm qua vậy?! Rõ ràng khi rời đi mới ở cấp Hậu Kỳ Nhị Giai thôi mà!"

"Được rồi, chuyện này nói sau đi. Tôi muốn gặp cô bé trong lời đồn trước."

"À, cô bé đó hả..."

Nhắc đến cô bé ấy, bầu không khí trùng xuống hẳn.

Đã xảy ra chuyện gì sao?- Dieter thấy bầu không khí này liền thấy vô cùng khó hiểu. Cậu tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi.

"Chúng tôi đã luôn đợi cậu về và đi gặp cô bé đó. Cũng khó nói chắc cậu có bất ngờ khi thấy tình trạng hiện tại của cô bé không. Dù sao thì gặp là sẽ biết mà. Đi, tôi dẫn cậu tới phòng cô bé."

Một người đàn ông có vẻ đã có tuổi lên tiếng, xung phong dẫn đường cho cậu.Dieter đi theo người đàn ông với sự tò mò đang cố giấu để không thể hiện ra ngoài mặt.

_____________________End Chap 4_____________________