Tại Thánh Đan Các ở thành Bắc Vân!
Thánh Đan Các là phân các của Thánh Đan Tông ở thành Bắc Vân.
Thánh Đan Tông là một môn phái chuyên luyện chế đan dược, thế lực vô cùng khủng bố.
Dù là đế quốc Nam Vân cũng không thể sánh được.
Vậy nên Thánh Đan Tông mới có quyền lập phân các ở mọi thành thị của đế quốc Nam Vân bán đan dược thu lợi nhuận.
Thánh Đan Các có tổng cộng ba tầng, tầng một chuyên để bán đan dược, tầng hai là phòng đấu giá, còn tầng ba là nơi làm việc của người làm trong Thánh Đan Các và tiếp đãi khách quý.
Lúc này, ở tầng ba của Thánh Đan Các.
Một ông già đầu tóc bạc trắng nhìn chằm chằm ra ngoài, chắp tay sau lưng, toàn thân tỏa ra khí thế uy nghiêm.
“Đại sư Diệu, tiểu thư đã ra ngoài ba ngày mà vẫn không có tin tức gì. Tiểu thư đi cùng Mục Vỹ, lần này Đông Phương Ngọc và Mục Lang, Mục Khoảnh đều có hành động, sợ là…”
Sau lưng ông già có một người trung niên nhíu mày lo lắng nói.
“Yên tâm, Tiên Ngữ không sao đâu!”
Diệu Thanh quay lại nói với người kia: “Úc Trở, lần này tổng tông phái đệ tử tới rèn luyện, cậu phải đảm bảo an toàn, đừng bỏ mặc bọn họ. Họ là hi vọng tương lai của Thánh Đan Tông chúng ta, còn đều là đệ tử nội môn, quyền cao chức trọng!”
“Úc Trở hiểu rồi, đã bắt đầu chuẩn bị rồi!”, người đàn ông tên Úc Trở gật đầu đáp.
Ai cũng biết thầy luyện đan ba sao Diệu Thanh là người trấn giữ Thánh Đan Các, nhưng mọi chuyện lớn nhỏ đều do các phó Úc Trở xử lý.
“Nhưng mà tông môn có lệnh, trước khi đệ tử nội môn tới rèn luyện sẽ có một vài đệ tử ngoại môn ưu tú tới khảo sát trước. Chúng ta cũng phải chú ý tới bọn họ!”
“Ừ, cậu cứ sắp xếp là được!”
Đại sư Diệu gật đầu phất tay.
Đợi Úc Trở rời đi, đại sư Diệu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thì thầm: “Mục Vỹ, con riêng nhà họ Mục là phế vật? Ha ha… đáng tiếc, nếu cậu thể hiện tài năng sớm hơn, có lẽ ta đã có thể giúp cậu trở thành đệ tử nội môn của Thánh Đan Tông. Tiếc là bây giờ cậu đã mười chín tuổi rồi!”
Thành Bắc Vân.
Hai người Mục Vỹ và Diệu Tiên Ngữ quần áo tả tơi xuất hiện ở ngoài thành Bắc Vân.
“Thầy Mục, tại thầy cả đấy, cứ đòi ở lại đó ba ngày, hại trò không có quần áo để thay, bẩn chết đi được!”
Nhìn thấy mọi người xung quanh đang chỉ trỏ vào mình, Diệu Tiên Ngữ than thở.
Lúc này quần áo của hai người lấm lem bùn đất, chẳng khác gì hai kẻ ăn mày.
“Ha ha, nhưng mấy trăm viên yêu đan này có giá trị không nhỏ đâu, trò không muốn à?”, Mục Vỹ không hề để bụng bộ dạng bẩn thỉu của mình.
Trước mắt hắn đã đột phá cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác. Nhưng muốn tiến vào cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác vẫn cần một khoảng thời gian nữa.
Tuy nhiên, Mục Vỹ biết sau khi rèn luyện kinh mạch cần phải dẫn dắt chân nguyên của thiên địa vào người mới đạt được cảnh giới Ngưng Nguyên.
Nói trắng ra, tầng thứ sáu là dùng khí nuôi mạch, còn tầng thứ bảy lại là dùng chân nguyên nuôi mạch. Sau khi mạch thành, chân nguyên được hấp thu sẽ có thể tùy ý sử dụng.
Quá trình đó vô cùng gian nan, hiểm hóc, chỉ cần sơ sẩy một cái sẽ khiến kinh mạch bị hủy hoại, tu vi không còn.
Hơn nữa, uy lực của khí kình thấp hơn chân nguyên quá nhiều. Nếu không tẩm bổ kinh mạch cẩn thận sẽ rất dễ bị chân nguyên đánh nát.
Vậy nên hắn cần luyện chế một viên đan dược – Ngưng Mạch Đan, đan dược nhị phẩm!
Ngưng Mạch Đan có thể gia tăng độ mềm dẻo cho kinh mạch đến cực hạn, lúc tiếp nhận chân nguyên tôi luyện sẽ càng dẻo dai hơn.
Lợi ích lớn nhất của Ngưng Mạch Đan chính là có thể khiến kinh mạch của võ giả hòa hợp được với chân nguyên.
Luyện chế đan dược cần có dược liệu. Mục Vỹ cũng dò hỏi Diệu Tiên Ngữ một chút.
Quả Hồi Linh, cỏ Thiết Sơn, yêu đan của yêu thú cấp ba Sư tử Sí Diễm Liệt.
Đây là ba dược liệu chính, giá cả không hề thấp nên Mục Vỹ mới chờ ba ngày ở dãy Bắc Vân, săn giết yêu thú để đổi linh thạch mua ba loại dược liệu này.
“Thánh Đan Các!”
Mục Vỹ nhìn ba chữ to lớn phóng khoáng, khẽ gật đầu.
“Đến rồi! Đến đây chính là nhà của trò, muốn làm gì cũng được!”
Diệu Tiên Ngữ nghênh ngang bước vào.
“Cút ra!”
Trông thấy Diệu Tiên Ngữ đang tranh chấp với gác cổng, một gã mặc quần áo màu xanh lam nhướng mày quát.
Cút ra?
Diệu Tiên Ngữ là cháu gái của đại sư Diệu Thanh trấn giữ Thánh Đan Các, bình thường toàn bộ mọi người trong thành Bắc Vân đều phải cung kính với cô ta.
Mấy gã lai lịch không rõ này lại dám đuổi cô ta đi, sao cô ta có thể chịu nổi?
“Kẻ nên cút là các ngươi!”