Mục Thần

Chương 52





Diệu Tiên Ngữ giận dữ nói: “Các chủ của Thánh Đan Các này chính là ông nội ta. Ta trở về Thánh Đan Các liên quan gì tới các người?”

“Cút ra!”

Nhưng gã thanh niên mặc đồ xanh lam vẫn lạnh lùng quát.

“Ngươi…”

“Không cút thì chết đi!”

Thấy Diệu Tiên Ngữ chắn đường, bộ dạng hằm hằm tức giận, gã thanh niên mặc đồ xanh lam không nhịn được định đánh vào đầu cô ta.

“Lan Du, chuyện gì vậy?”

Đúng lúc này, rèm xe tuần lộc bị xốc lên, một thiếu niên tuấn tú bực bội lên tiếng.

Thiếu niên trắng trẻo, tóc buộc lên cao, mặc một bộ võ phục màu trắng, vẻ mặt ngại ngùng.

“Thiệu Vũ sư huynh, có ăn mày chặn đường, đệ sẽ xử lý ngay!”, gã thanh niên tên Lan Du hốt hoảng nói.

Trông tuổi tác của người thiếu niên tên Thiệu Vũ kia còn nhỏ hơn Lan Du rất nhiều, vậy mà lại khiến Lan Du sợ hãi như vậy, chắc chắn là người có địa vị cao nhất trong đám người này.

“Chặn đường? Giết luôn là được!”

Thiệu Vũ thản nhiên nói, đôi mắt trong veo không hề biến đổi, chỉ như đang đưa ra một mệnh lệnh bình thường mà thôi!

“Vâng!”

Sắc mặt Lan Du lập tức thay đổi.

Ánh mắt gã ta nhìn Diệu Tiên Ngữ tràn ngập sát khí.

Một đứa ăn mày cản đường khiến Thiệu Vũ có ấn tượng không tốt với gã ta, ảnh hưởng tới địa vị tương lai của hắn ta trong tông môn.

Đứa ăn mày này đáng chết!

“Bảo ngươi cút ngươi lại không chịu, vậy thì chết đi!”

Lan Du có cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác, vừa ra tay khí kình mạnh mẽ lập tức lao về phía Diệu Tiên Ngữ.

Diệu Tiên Ngữ mới chỉ ở tầng thứ ba của thân xác, sao có thể chống đỡ nổi, vô thức lùi sau vài bước.

“Chỉ là cản đường thôi mà, đâu đến mức phải giết người?”

Chợt vang lên một tiếng quát lớn. Mục Vỹ hóa tay thành lưỡi đao, đánh ra Lạc Sơn Kiếm Quyền – Lạc Sơn Thức.

Ầm…

Tiếng nổ ầm vang vọng. Sắc mặt Lan Du tái nhợt, cánh tay răng rắc gãy lìa. Gã ta đau đớn kêu gào thảm thiết, ngã lăn ra đất.

“Rõ ràng là bọn ta tới trước, không xếp hàng còn muốn đánh người!”, Diệu Tiên Ngữ cũng đứng dậy, nghênh ngang ưỡn ngực nói.

“Mẹ nó dám đánh lén, giết hắn đi!”

Lan Du không ngờ Mục Vỹ lại lợi hại như thế, sức mạnh thân xác quá khủng khiếp.

Gã ta đã mất mặt trước bao người, sau này không còn cơ hội lăn lộn ở ngoại môn của tông môn nữa. Hôm nay gã ta nhất định phải lấy mạng hai kẻ ăn mày này.

“Muốn động tới học trò của ta cũng phải hỏi người thầy này có cho phép không đã!”

Mục Vỹ hừ lạnh lao tới.

“Lạc Hải Thức!”

“Lạc Vân Thức!”

“Lạc Thiên Thức!”

Bốn chiêu thức của Lạc Vân Kiếm Quyền lần lượt được đánh ra. Thoáng chốc, năm sáu gã đệ tử đều bị đánh bay ra đất, không ngừng rên rỉ.

Phần lớn mấy người họ đều có cảnh giới Ngưng Mạch, bằng cảnh giới của Mục Vỹ nhưng thực lực lại chênh lệch rất lớn.

Bộp bộp…

Tiếng vỗ tay vang lên, ngay sau đó là một tràng cười sảng khoái: “Ha ha, không ngờ đến cả ăn mày của một thành Bắc Vân nho nhỏ cũng mạnh như vậy!”

Người thiếu niên trong xe tuần lộc chậm rãi đi xuống.

Dáng người hắn ta cao ráo, nhìn kỹ lại khiến người ta cảm thấy rất cực kỳ thuần khiết, chỉ là nụ cười kia lại đem tới cảm giác rét lạnh.

Lan Du đang mặt mày tái nhợt trông thấy Thiệu Vũ ra tay đánh người, đắc ý cười lạnh.

Thiệu Vũ là đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông, thiên tài mười bảy tuổi đột phá cảnh giới Ngưng Nguyên.



chapter content