Đây chắc chắn là tiết học căng thẳng nhất trong cuộc đời của Lâm Niệm Sơ. Từng dây thần kinh của cô đều căng thẳng, đến cả việc thở cũng trở nên thận trọng. Cô Tôn bảo cô làm gì thì cô làm nấy, ngoan ngoãn như một đứa trẻ mẫu giáo, không dám mắc tí sai lầm nào và cũng không dám nói lung tung, sợ rằng mình không cẩn thận sẽ làm cô Tôn tức giận.
Thực ra Tôn Hồng Mai cũng không nghiêm khắc đến vậy, nhưng cũng không dễ gần hay thân thiện. Trong suốt buổi học, cô Tôn không hề nói chuyện ngoài lề với Lâm Niệm Sơ, càng không hỏi han cô về cuộc sống trong những năm qua, cũng chỉ nghiêm túc, tập trung giảng dạy, không lãng phí một giây nào.
Cô Tôn thực sự là một giáo viên có kinh nghiệm giảng dạy, cũng có nhiều kinh nghiệm phong phú về kịch sân khấu. Cô Tôn có thể dễ dàng chỉ ra những thiếu sót trong kỹ năng diễn xuất của Lâm Niệm Sơ.
Cô Tôn đối xử với Lâm Niệm Sơ rất nghiêm khắc, là một giáo viên có trách nhiệm.
Lâm Niệm Sơ có thể cảm nhận được rằng cô Tôn chưa từ bỏ cô nhưng cũng chưa tha thứ cho cô, vì cô cảm nhận được cô Tôn vẫn thấy thất vọng sâu sắc vì cô không thể làm được như những gì mà cô Tôn mong đợi, đến mức cô Tôn không muốn nói thêm một câu nào ngoài lề với cô.
Năm năm trước, đúng là cô đã làm cô Tôn thất vọng vô cùng.
Thời gian một tiếng rưỡi trôi qua trong chớp mắt, chớp mắt đã đến tám giờ.
Tôn Hồng Mai nói được làm được, vừa hết giờ là ngừng ngay, tuyệt đối không kéo dài thêm dù chỉ một phút.
“Buổi học hôm nay kết thúc ở đây.” Cô Tôn nói xong liền quay người bước lên bục giảng.
Lâm Niệm Sơ vội vàng chạy theo cô Tôn, cô đứng đối diện với bóng lưng của cô giáo, nhiều lần muốn nói gì đó nhưng cũng không biết phải phải mở lời thế nào.
Cuối cùng, cô luống cuống đứng bên cạnh bục giảng, cau mày cắn môi, lo lắng và bất an nhìn cô Tôn. Hai tay cô nắm chặt, ngón tay cái bị bốn ngón tay cuộn chặt, gần như là sắp bị ngón trỏ và ngón áp út bẻ gãy.
Tôn Hồng Mai không hề ngẩng đầu nhìn cô, trước tiên sắp xếp giáo án và tài liệu dạy học, sau đó mặc áo khoác, quàng khăn và xách chiếc túi da đen của mình.
Thấy cô Tôn sắp rời đi, cuối cùng Lâm Niệm Sơ lấy hết can đảm, vội vàng hỏi: “Buổi học tiếp theo là khi nào ạ?”
Tôn Hồng Mai dừng bước, ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt không biểu hiện gì, thậm chí có thể nói là có hơi lạnh lùng.
Lâm Niệm Sơ trở nên càng lúng túng hơn, hai tay không ngừng kéo vạt áo, giọng nói cũng trở nên lắp bắp: “Em, em không biết là cô sẽ dạy em.”
Tôn Hồng Mai lạnh lùng nói: “Em nghĩ tôi muốn đến sao? Là cậu ấy đã đến tìm tôi rất nhiều lần, cầu xin tôi đến dạy em.”
Hô hấp của Lâm Niệm Sơ cứng lại, ngơ ngác nhìn cô Tôn: “Ai, ai đã cầu xin cô ạ?”
Tôn Hồng Mai thở dài: “Ngoài chồng em ra thì còn ai nữa?”
Hóa ra là Trình Nghiễn.
Là Trình Nghiễn đã xin cô Tôn đến dạy cô.
Lâm Niệm Sơ lập tức đỏ mắt, nước mắt trào ra.
Tôn Hồng Mai nói một cách vô cảm: “Coi như lần này em đã chọn được một người chồng tốt, nhưng con đường của mình vẫn phải tự mình đi. Cậu ấy có thể ủng hộ suy nghĩ và quyết định của em, nhưng không thể thay em hoàn thành chuyện này. Em chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Lâm Niệm Sơ đưa tay lau nước mắt, gật đầu thật mạnh.
Cô Tôn nhìn cô chăm chú: “Lần này đừng làm những người ủng hộ em phải thất vọng nữa.”
Lâm Niệm Sơ lại gật đầu thật mạnh: “Dạ cô!”
Cô Tôn không nói thêm gì, quay lưng bước đi.
Lâm Niệm Sơ vội vàng hỏi với theo: “Buổi học tiếp theo là khi nào ạ?”
Cô Tôn dừng bước lần nữa, quay lại nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ: “Em cảm thấy mình thực sự cần phải bổ túc sao?”
Lâm Niệm Sơ á khẩu không trả lời được.
Cô muốn tham gia khóa học diễn xuất hoàn toàn không phải vì cảm thấy mình diễn kém cần cải thiện, mà vì không tự tin, cảm thấy mình không thể cạnh tranh với những sinh viên mới tốt nghiệp, không vào đoàn kịch được, nên cô luôn muốn làm điều gì đó để tìm kiếm sự an ủi cảm giác bất an trong lòng. Như vậy, ngay cả khi không đỗ, cô vẫn có thể tự an ủi rằng ít nhất mình đã cố gắng.
Tôn Hồng Mai hơi cau mày, nghiêm túc nói: “Sự tự tin không phải thứ có thể mua được bằng tiền. Em tốt nghiệp chính quy, cũng có chút kinh nghiệm sân khấu, nên diễn như thế nào em đều biết rõ. Những sinh viên mới tốt nghiệp có ưu điểm của họ, nhưng em cũng có lợi thế của em. Tìm thầy dạy thêm chỉ lãng phí tiền bạc và thời gian.” Cô Tôn lại thở dài: “Giờ em cũng đã làm mẹ rồi. Con gái em, mỗi ngày đều bị em ảnh hưởng, nếu mỗi khi gặp chuyện em đều không tự tin thế này thì sau này nó cũng sẽ giống như em vậy.”
Lâm Niệm Sơ xấu hổ cắn môi, khẽ gật đầu. Ngay sau đó cô đột nhiên nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn cô Tôn, thử hỏi: “Cô đã gặp con gái của em rồi ạ?”
Tôn Hồng Mai cũng không giấu diếm: “Con bé rất dễ thương, hy vọng em sẽ nghiêm túc đối diện với cuộc sống và hôn nhân, đừng để con bé đi theo vết xe đổ của em.” Cô Tôn nói xong liền rời khỏi lớp học.
Lâm Niệm Sơ một mình đứng ngẩn ra rất lâu trong lớp học trống rỗng, sau đó mới thu dọn đồ đạc ra về.
Trình Nghiễn đã chờ cô trước cổng trường từ lâu, đồng thời còn mang theo cả bé Cam Ngọt.
Thời tiết bắt đầu lạnh dần, bé Cam Ngọt mặc áo khoác lông vũ màu hồng nhạt, quần legging lót lông màu xám nhạt và giày tuyết màu nâu lạc đà. Trước khi ra ngoài, bố còn quàng khăn và đội mũ cho cô bé nữa.
Lúc chờ vợ tan học, Trình Nghiễn bế con ra khỏi xe, đeo dây giữ trẻ chuyên dụng rồi bắt đầu dắt bé chạy chơi quanh khu đất trống trước cổng trường.
Bé Cam Ngọt vừa tròn một tuổi, đang trong giai đoạn tò mò về mọi thứ. Vừa xuống xe là bé như chú cá trở về với biển cả, hai chân nhỏ ngắn mũm mĩm lạch bạch chạy loạn khắp nơi.
Chạy được một lúc, phía trước bỗng xuất hiện một người dắt theo một chú chó.
Chú chó là giống Schnauzer, trên cổ có đeo dây xích.
Chú chó chạy từng bước một, bịch bịch bịch đến trước mặt bé Cam Ngọt, sau đó cả chó và bé cùng dừng những bước nhảy múa vui vẻ lại.
Bé Cam Ngọt nghiêng đầu, mày mỏng hơi nhíu lại, dùng đôi mắt to tròn đen láy tò mò đánh giá chú chó trước mặt, rồi quay đầu nhìn bố, dùng ngón tay nhỏ mũm mĩm trắng trẻo mềm mại chỉ về phía chú chó, giọng nói ngọt ngào phát ra: “Gâu gâu.”
Bé giờ cũng đã biết nói rồi, nhưng chỉ nói được một số từ đơn giản.
Trình Nghiễn mỉm cười đáp: “Ừ, là cún con.”
Bé Cam Ngọt vui vẻ cười rộ lên, lộ ra bốn chiếc răng sữa nhỏ, hai chiếc trên, hai chiếc dưới, nhảy 2 cái như cũ rồi tiếp tục nhìn chăm chú vào chú chó.
Cùng lúc đó, chú chó cũng nghiêng đầu, dùng đôi mắt cũng đầy hoang mang, chăm chú nhìn con người nhỏ bé trước mặt.
Ba giây sau, chú chó đột nhiên đứng thẳng người lên, dùng hai chân trước cố gắng đi bằng hai chân, còn con người bé nhỏ thì lại cúi người xuống, còn dang tay nhỏ ra như thể chuẩn bị học cách đi như chó.
Trình Nghiễn thấy vậy thì vội vàng kéo thẳng dây dắt trong tay, đồng thời nhắc nhở con gái: “Ấy ấy, con dùng hai chân là được rồi!”
Bác gái đang dắt chó bên kia cười không ngớt: “Con gái nhà cậu đáng yêu thật đấy!” Rồi bác ấy cũng kéo kéo dây trong tay, vừa đi vừa gọi chó của mình: “Đi thôi đi thôi, về nhà thôi.”
Chú chó lắc mông đi rất xa, bé Cam Ngọt vẫn lưu luyến nhìn theo, cho đến khi nghe thấy giọng mẹ: “Bé Cam Ngọt”
Bé Cam Ngọt bất ngờ quay đầu, mắt mở to gấp gáp tìm kiếm hình bóng của mẹ.
Sau khi thấy mẹ, bé lập tức chạy đến, vừa chạy vừa gọi: “Mẹ, mẹ!”
Chân ngắn bé tẹo của bé vụt nhanh, bố bé thì lững thững theo sau với đôi chân dài, tay giữ dây dắt, giống hệt như người đi dắt chó bên cạnh…
Lâm Niệm Sơ ngồi xổm xuống, mở rộng hai tay về phía con gái.
Bé Cam Ngọt lập tức nhào vào lòng mẹ, đầy dựa dẫm kêu: “Mẹ, mẹ.”
“Mẹ đây.” Lâm Niệm Sơ cười hôn lên má bé, rồi ôm bé lên.
Trình Nghiễn tháo dây dắt trên người con gái, dịu dàng nói: “Đi thôi, về nhà nào.”
Lâm Niệm Sơ nhìn chồng chăm chú, không nói gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu: “Ừ.”
Sau khi về đến nhà, Lâm Niệm Sơ ăn cơm trước, rồi cùng Trình Nghiễn tắm cho bé, sau đó lại cùng ru bé ngủ.
Cho đến khi bé ngủ say, hai vợ chồng mới có thời gian riêng tư.
“Chúng ta vào phòng khách đi, em có chuyện muốn nói với anh.” Lâm Niệm Sơ sợ quấy rầy đến giấc ngủ của bé.
Trình Nghiễn: “Được.”
Phòng của dì giúp việc ở tầng hai, Trình Mặc ở nội trú không ở nhà, tầng một trong nhà yên tĩnh đến lạ.
Cả hai lúc đi qua phòng khách cũng không bật đèn.
Trong bóng tối, Lâm Niệm Sơ vẫn luôn nắm chặt tay Trình Nghiễn.
Khi vào đến phòng khách, họ cũng không bật đèn. Vừa đóng cửa, Lâm Niệm Sơ đã ôm chặt lấy eo Trình Nghiễn, còn ôm thật chặt, hốc mắt không tự chủ được mà cay cay, nghẹn ngào nói: “Chồng ơi, em cảm ơn anh.”
Trình Nghiễn biết cô đang nói về chuyện gì, bất đắc dĩ cười: “Có gì mà phải cảm ơn chứ?”
Lâm Niệm Sơ hít mũi, ngẩng đầu nhìn anh: “Cảm ơn anh đã yêu em như vậy.”
Trong bóng tối, ánh mắt cô rất sáng, trên đôi mắt phủ một lớp nước mắt mờ mờ.
Trình Nghiễn dờ khóc dở cười: “Em là vợ anh, anh không yêu em thì yêu ai?”
Lâm Niệm Sơ lại càng muốn khóc hơn, cảm động muốn chết: “Em không ngờ anh sẽ giúp em tìm cô Tôn.”
Trình Nghiễn dùng tay nâng gương mặt cô lên, giọng nói dịu dàng mà chắc chắn: “Anh đã từng nói, anh mãi mãi là chỗ dựa của em, em chỉ cần bay cao, muốn bay cao bao nhiêu thì bay cao bấy nhiêu, không cần lo lắng về điều gì, chuyện còn lại anh sẽ giải quyết thay em.”
Nước mắt Lâm Niệm Sơ lại không chịu nghe lời, ngay lập tức lệ tràn khóe mi.
Trình Nghiễn lại cười: “Sao em lại thành bé khóc nhè rồi?”
Lâm Niệm Sơ khóc nói: “Vậy em còn không thể khóc vì tình yêu một lần sao?”
Trình Nghiễn lại bị cô chọc cười.
Lâm Niệm Sơ buông lỏng vòng tay, đưa tay lau nước mắt, rồi lại hỏi: “Sao anh tìm được cô Tôn thế?”
Trình Nghiễn: “Tưởng Ngải Đồng bảo anh đến trường tìm cô Tôn.”
Lâm Niệm Sơ cũng đoán được có sự giúp đỡ của Tưởng Ngải Đồng.
Dù là người yêu hay bạn bè, họ đều đang quan tâm và bảo vệ cô.
Cô bỗng cảm thấy mình là người may mắn nhất trên thế giới này.
Mắt lại một lần nữa ẩm ướt, nhưng lần này cô kìm nén được cảm xúc muốn khóc, lại hỏi: “Đã đi bao nhiêu lần rồi?”
Trình Nghiễn: “Bốn năm lần gì đó, lần cuối cùng anh đã dẫn theo bé Cam Ngọt.”
Lâm Niệm Sơ tò mò: “Anh dẫn con đi làm gì?”
Trình Nghiễn ăn ngay nói thật: “Năng lực cá nhân của anh có hạn, không thể khiến cô động lòng, chỉ có thể tìm thêm trợ thủ.”
Lâm Niệm Sơ nín khóc, mỉm cười: “Trợ thủ làm việc có hiệu quả không?”
“Vô cùng hiệu quả luôn, con bé không cần nói gì, chỉ đứng ở văn phòng uống một bình sữa Vượng Tử là đã xong chuyện rồi.” Trình Nghiễn thở dài: “Người lớn càng lớn tuổi càng thiên vị trẻ con, anh cầu xin cô Tôn nhiều lần vậy, cuối cùng vậy mà cô Tôn lại nói với anh là cô vì nể tình đứa trẻ mới đồng ý giúp em.”
Lâm Niệm Sơ cười đến nỗi không ngậm miệng lại được, rồi dùng hai tay ôm cổ anh, không chớp mắt nhìn anh: “Công lao lớn nhất chắc chắn vẫn là chồng em, chồng em là anh chồng tốt nhất thế giới.”
Trình Nghiễn nhướn mày: “Có thưởng không?”
Lâm Niệm Sơ: “Anh nói xem?”
Trình Nghiễn khẽ mỉm cười, cúi đầu cắn môi Lâm Niệm Sơ, sau đó bế cô lên đi về phía giường lớn.
…
Kể từ khi gặp cô Tôn, Lâm Niệm Sơ không còn ý định đi học thêm ở bên ngoài mà tự ôn tập ở nhà, tập trung chuẩn bị cho kỳ thi viết.
Bởi vì cần thời gian cho việc học, cho nên cô không thể tiếp tục vận hành hai tài khoản cùng lúc trên Mouyin, chỉ có thể tạm thời ngừng cập nhật tài khoản “Mẹ của Trình Thúi Thúi”, bởi vì không có thời gian để chuẩn bị kịch bản và đạo cụ; tài khoản “Căn bếp nhỏ của mẹ Thúi Thúi” thì vẫn hoạt động bình thường, vì dẫu sao hàng ngày biên tập một đoạn video nấu ăn cũng không mất nhiều thời gian.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến ngày 15/12.
Địa điểm thi mượn lớp học của một trường trung học nào đó.
Mỗi trường thi có ba mươi người, Lâm Niệm Sơ được xếp vào trường thi thứ mười, nói cách khác là có ít nhất ba trăm người tham gia kỳ thi. Phía sau còn có bao nhiêu trường thi thì cô cũng không rõ, nhưng chỉ có tám chỉ tiêu được nhận, còn chia theo giới tính.
Trước đó, Lâm Niệm Sơ cũng có dự cảm rằng số đối thủ chắc chắn sẽ rất nhiều, nhưng không ngờ lại nhiều đến như vậy, áp lực ngay lập tức tăng gấp mấy lần, cảm giác như đang tham gia kỳ thi đại học lần nữa vậy.
Càng khiến cô lo lắng là trong trường thi mà cô tham dự, ngoài cô là người đã tốt nghiệp nhiều năm ra thì hình như tất cả đều là sinh viên chưa tốt nghiệp, cảm giác như một con diều hâu độc ác đang cướp bát cơm với những chú chim non vậy.
Nhưng không tranh cũng không được, diều hâu cần bát cơm này.
…
Điểm thi viết được công bố sau một tháng, Lâm Niệm Sơ đã đủ điểm vào vòng phỏng vấn.
Phỏng vấn sẽ diễn ra vào tháng ba năm sau tại nhà hát kịch lớn Đông Phụ.
Thời tiết tháng ba dần ấm lên, nhưng trong không khí vẫn còn mang theo chút lạnh giá.
Ngày phỏng vấn, bầu trời Đông Phụ còn nổi lên cơn mưa phùn lất phất.
Trường thi không cho phép người thân vào nên Trình Nghiễn chỉ có thể đưa Lâm Niệm Sơ đến cửa nhà hát rồi ngồi trong xe chờ cô.
Thi viết đã loại bỏ hơn một nửa thí sinh, chỉ còn lại tám mươi người tham gia phỏng vấn, nam nữ chia ra có bốn mươi người.
Tám mươi người này được chia thành mười nhóm nhỏ ngẫu nhiên, vào thi từng đợt.
Cuộc thi theo thứ tự như thế này, rõ ràng là ai xếp ở phía sau càng dễ trúng tuyển, nhưng Lâm Niệm Sơ không gặp may, khi rút thăm lại rút trúng vào nhóm đầu tiên.
Theo kinh nghiệm tham gia thi nghệ thuật của cô hồi trước, thường thì các thí sinh xuất hiện ở vòng đầu cơ bản đều là bia đỡ đạn.
Vì vậy, ngay khi biết thứ tự xuất trận của mình, cô đã cảm thấy hơi tuyệt vọng.
Nhóm nhỏ đầu tiên có năm nam ba nữ, ngoài Lâm Niệm Sơ ra thì bảy người còn lại đều là sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp.
Thời gian thi vừa bắt đầu, cánh cửa vào phòng thi liền mở ra, nhóm tám người lần lượt đi vào, từng người một đều im lặng bước vào điểm thi.
Điểm thi ở trong một sảnh diễn tập lớn, trên sàn nhà trải một lớp sàn gỗ sạch sẽ, trên bức tường đối diện với ghế ngồi của ban giám khảo còn treo hai tấm vải nền màu đỏ sẫm.
Có tổng cộng sáu giám khảo, trong đó một người là viện trưởng nhà hát.
Ngồi bên trong cùng là một nữ giám khảo, chính là Tôn Hồng Mai.
Lâm Niệm Sơ vừa bước vào phòng thi đã ngẩn người, hoàn toàn không ngờ cô Tôn cũng là giám khảo. Vào lúc đó cô bỗng nhiên căng thẳng muốn chết, nhịp thở trở nên gấp gáp, hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, thậm chí cũng không dám ngẩng đầu đối mắt với cô Tôn.
Sau khi nhóm tám người đứng trước màn sân khấu, một giám khảo nam trong đó lên tiếng giải thích về quy tắc thi và các vấn đề vi phạm. Sau đó, Tôn Hồng Mai cũng có đôi lời với các thí sinh: “Trong số các bạn có nhiều người là học trò của tôi, nhưng tôi sẽ không thiên vị ai cả. Tôi sẽ chỉ nghiêm khắc hơn so với năm vị giám khảo khác, vì vậy các bạn tuyệt đối không nên ôm suy nghĩ gặp may mà hãy thể hiện năng lực thực sự của mình để cạnh tranh cho suất này, nếu không thì người đầu tiên loại các bạn sẽ là tôi.”
Không hiểu sao, Lâm Niệm Sơ luôn cảm thấy lời này của cô Tôn như đang nhắm thẳng vào mình, cho nên cô càng trở nên căng thẳng hơn, luôn cúi gằm mặt, hoàn toàn không dám đối diện với cô Tôn.
Sau đó, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Nội dung phỏng vấn chia thành ba phần: giới thiệu bản thân, trình bày giọng hát và biểu diễn ngẫu hứng.
Các thí sinh sẽ lần lượt theo thứ tự số báo danh để giới thiệu bản thân và trình bày giọng hát.
Lâm Niệm Sơ đứng ở vị trí thứ tám, tức là thí sinh thi cuối cùng.
Phần giới thiệu của bảy người trước đó đều khá giống nhau, nghe qua thì cũng rất ấn tượng, dẫu sao lý lịch này chắc chắn là trình bày những điều tốt đẹp như kinh nghiệm diễn xuất hay thành tích trong học tập, v.v. Nhưng phần thể hiện giọng hát thì phụ thuộc vào kỹ năng cá nhân.
Giọng hát từ trước đến giờ luôn là điểm yếu của Lâm Niệm Sơ, cũng không phải là cô không hát được, nhưng cũng không có gì nổi bật, chỉ có thể nói là không bị lệch nhịp, trình độ như hát karaoke. Không phải là điểm trừ, nhưng cũng không phải là điểm cộng của cô.
Trong bảy phần trình bày trước đó, có hai người để lại ấn tượng sâu sắc cho Lâm Niệm Sơ. Người thứ nhất là nam sinh số một, người thứ hai là nữ sinh số sáu.
Qua phần giới thiệu của họ, Lâm Niệm Sơ biết nam sinh số một đang học nhạc kịch, vì vậy giọng hát của cậu ấy rất chuyên nghiệp, còn không hề mất bình tĩnh, từng chữ phát ra đều rõ ràng khiến các giám khảo không ngừng gật đầu; mà nữ sinh số sáu thì lại là sinh viên Hí khúc học, đã thể hiện một đoạn kinh kịch với giọng hát tuyệt vời, biểu cảm và động tác các thứ cũng đều rất chuẩn chỉnh, từng động tác đều thể hiện được nét thướt tha, vừa mở miệng đã làm cả khán phòng phải kinh ngạc.
Chuyên ngành Hí khúc vốn đã là điều kiện ưu tiên cho việc tuyển sinh, hơn nữa cô ấy lại trình diễn xuất sắc như vậy, Lâm Niệm Sơ cảm thấy cô bé này ổn áp, chắc chắn sẽ trúng tuyển. Nhưng mà trong một nhóm tỷ lệ trúng tuyển chắc chắn sẽ không vượt quá một người, huống chi họ là nhóm đầu tiên, tỷ lệ sẽ còn thấp hơn nữa. Vì vậy, bảy người còn lại 80% là sẽ bị loại, trừ khi phần diễn xuất thật sự xuất sắc mới được.
Phần trình bày của nữ sinh số sáu vừa kết thúc, Lâm Niệm Sơ cũng đã hoàn toàn nhận ra tình hình hiện tại. Bất kể là về tuổi tác hay chuyên ngành cô đều không có lợi thế gì, chỉ có thể dựa vào diễn xuất để lật ngược tình thế. Bây giờ cô cũng chỉ mong rằng trong phần thi diễn xuất sau đó, mình không bị phân vào cùng nhóm với số sáu, bằng không thì ban giám khảo có thể sẽ vì đối phương là người học Hí khúc mà nới lỏng điểm diễn xuất cho cô ấy, điều này sẽ rất bất lợi cho cô.
Sau khi phần hỏi đáp của nữ sinh số bảy kết thúc và trở về vị trí lần nữa, Lâm Niệm Sơ số tám hít một hơi thật sâu, bước ra giữa sân khấu.
Cô theo đúng nội dung đã chuẩn bị, tự tin thực hiện phần giới thiệu bản thân, sau đó là phần trình bày giọng hát.
Mục đích của phần trình bày giọng hát là để kiểm tra khả năng biểu đạt cảm xúc và kiểm soát của các thí sinh, vì vậy không cần chọn những bài hát khó, quan trọng là lựa chọn bài hát phù hợp với bản thân và có thể điều khiển được.
Vì thế Lâm Niệm Sơ chọn bài hát “Người phụ nữ hoa” của Mai Diễm Phương. Cô biết giọng hát của mình không chiếm ưu thế, nên đã tập trung vào việc thể hiện cảm xúc khi hát, diễn vô cùng có chiều sâu.
Thực ra, cô không đặt quá nhiều kỳ vọng vào phần trình bày của mình, không mong có thêm điểm cộng, chỉ cần không bị trừ điểm là được, dù sao mỗi người đều có sở trường riêng.
Chờ sau khi cô hoàn thành phần biểu diễn, theo quy định quốc tế, cô cúi chào các giám khảo rồi chờ đợi nhận xét và câu hỏi.
Chờ sau khi giám khảo nhận xét xong, một giám khảo nam ngồi giữa lên tiếng hỏi: “Tại sao bạn không tiếp tục làm Hot Mouyin mà lại muốn thi vào nhà hát kịch?” Có thể là cảm thấy lời mình nói có ý khác, vị giám khảo này lại bổ sung: “Tôi không có ý coi thường Hot Mouyin, tôi chỉ muốn biết tại sao em lại muốn quay lại ngành này sau bao năm tốt nghiệp? Số lượng người theo dõi em trên Mouyin đã vượt quá bốn triệu, có thể nói là đã có chút thành tựu rồi. Đối với em hiện tại mà nói, nhà hát kịch giống như một sự nghiệp hoàn toàn mới, không có nền tảng, không có fans hâm mộ, mọi thứ đều phải bắt đầu từ con số không. Điều gì đã thúc đẩy em đưa ra lựa chọn này?”
Vị giám khảo nam này chính là viện trưởng của nhà hát kịch.
Đến giờ, viện trưởng vẫn ấn tượng sâu sắc với Lâm Niệm Sơ, vì cô là học trò có thiên phú và năng khiếu nhất mà ông ấy gặp trong gần mười năm qua. Hồi đó, khi nghe cô Tôn nói rằng cô sẽ từ bỏ sân khấu vì gia đình, ông ấy đã cảm thấy tiếc cho cô rất lâu.
Lâm Niệm Sơ cũng không để cảm giác căng thẳng trong lòng thể hiện ra ngoài, bình tĩnh từ tốn trả lời: “Bởi vì tình yêu và đam mê.”
Viện trưởng: “Nếu đã yêu thích, vậy tại sao lúc trước em lại từ bỏ?”
Lâm Niệm Sơ: “Bởi vì tôi muốn có một gia đình.” Cô không che giấu và lấp liếm sự ngu dại trong quá khứ của mình, thẳng thắn trả lời: “Mỗi giai đoạn trong cuộc đời đều có những suy nghĩ và mục tiêu khác nhau. Thời điểm đó, tôi chỉ muốn kết hôn, vì vậy đã từ bỏ ước mơ. Sau này, thực tế nói cho tôi biết đó là một quyết định sai lầm, và rồi tôi ly hôn, cũng đã tỉnh ngộ.”
Hai chữ “ly hôn” trong toàn bộ trường thi trở nên vô cùng lạ lùng. Ngoại trừ Tôn Hồng Mai ra, trong mắt của tất cả mọi người xung quanh đều hiện lên sự ngạc nhiên, đặc biệt là bảy thí sinh còn lại. Đối với những sinh viên vẫn chỉ biết đến học hành mà nói, chuyện ly hôn hoàn toàn xa lạ và cũng không thể tưởng tượng nổi, càng không ai nghĩ rằng cô lại dám đề cập đến chuyện này trong kỳ thi.
Viện trưởng sau khi nghe câu trả lời này thì cũng không nói thêm gì, chỉ gật nhẹ đầu.
Ngay khi Lâm Niệm Sơ nghĩ rằng phần hỏi đáp đã kết thúc thì Tôn Hồng Mai đột nhiên lên tiếng: “Nếu cho em thêm một cơ hội, em có còn đưa ra lựa chọn giống như vậy không?”
Trong giọng điệu của cô Tôn không mang bất kỳ tình cảm nào, biểu cảm cũng vậy.
Lâm Niệm Sơ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đời người không có nếu như, mọi con đường phía sau đều do tôi từng bước đi qua, tôi cũng không thể quay trở lại lần nữa. Bây giờ tôi chỉ cần đi tốt con đường phía trước là được.”
Tôn Hồng Mai: “Vậy em có hối hận về lựa chọn trước đây không?”
Lâm Niệm Sơ cắn môi, cuối cùng chọn nói thật: “Không hối hận, không cần phải hối hận, hối hận cũng vô dụng. Những con đường quanh co trong đời phải đi thì cũng không thể thiếu một centimet nào, nếu không tôi sẽ không bao giờ tỉnh ngộ được.”
Vẻ mặt Tôn Hồng Mai lạnh nhạt, không đưa ra ý kiến gì.
Phần hỏi đáp kết thúc, Lâm Niệm Sơ trở về vị trí của mình.
Tiếp theo là phần thi diễn xuất.
Hình thức thi là biểu diễn ngẫu hứng kết hợp theo cặp và chủ đề biểu diễn đều được quyết định bằng cách rút thăm.
Lượt thi trước là bắt đầu từ thí sinh số một, còn lượt này bắt đầu từ thí sinh số tám.
Lâm Niệm Sơ là người đầu tiên rút thăm.
Cô hết sức lo lắng, trong lòng không ngừng cầu nguyện rằng tuyệt đối đừng bốc trúng mình và nữ sinh số sáu cùng nhóm, nếu không thì cô sẽ chết chắc.
Nhưng rồi sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó.
Cô rút tay ra từ hộp thăm, quả bóng tròn màu trắng trên tay đánh dấu số 6 sáng loáng.
Khoảnh khắc đó, cô hoàn toàn tuyệt vọng.