Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất

Chương 62




Bầu trời đen kịt, ngoài cửa sổ mưa bắt đầu rơi.

Mới đầu chỉ là cơn mưa nhỏ, mưa rơi nhẹ nhàng và dai dẳng, như một phép thử, một sự vỗ về cho mảnh đất khô cằn. Sự vỗ về này cũng đầy kiên nhẫn, chờ đến khi đất hoàn toàn được làm ẩm, sẵn sàng tiếp nhận những đợt mưa mạnh hơn, mưa mới dần biến thành cơn giông dữ dội.

Càng về đêm, trời càng mưa dữ dội hơn. Những bông hoa trồng trong vườn lung lay lắc lư hết đợt này đến đợt khác dưới cơn mưa tầm tã. Nước mưa phủ đầy trên những cánh hoa, nặng nề ép xuống khiến cành cây cong gập lại, gần như sắp gãy. Thế nhưng mỗi khi có hạt mưa rơi xuống, cành cây lại liên tục bật ngược trở lại, hoàn toàn không tự chủ được.

Cơn mưa rất thất thường, lúc thì rơi dồn dập, lúc thì mưa dịu hạt, rơi mãi như không biết mệt, một lúc lâu sau mới chịu tạnh. Những bông hoa ướt đẫm nước, thậm chí không thể ngẩng đầu lên, cành mềm oặt rũ xuống, nước không ngừng rỉ ra từ mép cánh hoa.

Mãi đến khi trời sáng hẳn, mọi thứ trong vườn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau cơn mưa lớn đêm qua, tất cả vẫn trong trạng thái mệt mỏi, ủ rũ. 

Khi Lâm Niệm Sơ tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

Cô nằm trong chăn ấm, cơ thể mệt rã rời, chẳng muốn mở mắt ra, chỉ muốn ngủ một giấc đã đời. Nhưng bàng quang không chiều ý, cô buộc phải tỉnh dậy vì buồn tiểu.

Dù linh hồn có uể oải đến đâu cũng phải khuất phục trước ba nhu cầu cấp bách của cơ thể. Cô thở dài bất lực, miễn cưỡng vén chăn lên, lết tấm thân mệt mỏi ra khỏi giường, xỏ dép vào rồi khỏa thân đi về phía phòng tắm.

Tối qua thực sự quá mệt, nên “cô hầu gái” thậm chí còn chẳng kịp tắm, phục vụ “quái vật” xong liền lăn ra ngủ say như chết. 

Đi vệ sinh xong, Lâm Niệm Sơ cũng chẳng thấy buồn ngủ nữa bèn quyết định đi tắm luôn.

Nước nóng chảy xuống xối xả, cô nhắm mắt đứng dưới vòi sen, để cho dòng nước nóng xối lên cơ thể, phải một lúc lâu sau, sự mệt mỏi trong từng cơ bắp mới dần dần được giảm bớt.

Hơi nước trong phòng tắm dần tụ lại một lớp sương mù mờ ảo.

Lâm Niệm Sơ đưa tay xoa xoa mặt rồi vuốt tóc, sau đó mới mở mắt ra, bắt đầu tắm rửa. 

Khi nhìn thấy những vết đỏ lốm đốm trên ngực, ký ức của cô ngay lập tức quay về sáng hôm Valentine năm ngoái, như thể mọi thứ vừa mới xảy ra hôm qua.

Tên đàn ông chết tiệt này vẫn mạnh mẽ như mọi khi! 

Tắm xong, cô đứng trước bồn rửa mặt lau khô tóc, đánh răng, rồi quấn khăn tắm, mở cửa phòng tắm và đi thẳng vào phòng thay đồ đối diện, đồng thời nhấn nút công tắc trên tường.

Lúc đèn sáng lên, cô ngẩn người ra. 

Trên bàn trang điểm làm bằng gỗ óc chó có một bó hoa hồng rực rỡ được đặt ngay ngắn.

Bó hoa được bọc bằng giấy dai màu vàng nhạt, những bông hoa xinh đẹp ướt át tụ lại thành một quả cầu hoa đỏ rực, xung quanh được điểm xuyết bằng những bông hoa trắng tinh và lá hoa hồng màu xanh đậm. 

Giữa những bông hoa còn có một tấm thiệp hình vuông được cắm vào, trên đó một câu gì đó bằng bút mực đen. 

Trái tim thiếu nữ của Lâm Niệm Sơ lập tức dâng trào, không kiềm chế nổi nụ cười, lập tức chạy tới bàn trang điểm. Kết quả là khi nhìn thấy nội dung ở trên tấm thiệp cắm trong bó hoa, cô lập tức nín thin đớ người.

Ở giữa thiệp viết một câu hài hước bằng kiểu chữ uốn lượn như lưỡi câu bạc: “Valentine vui vẻ, cô hầu gái của anh.” 

Phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ trong ngoặc: “Em có thể đổi thiệp này lấy một thỏi son từ người đàn ông đẹp trai nhất nhà.”

Lâm Niệm Sơ đọc xong vừa tức vừa buồn cười, cảm thấy tên yêu nghiệt này đúng là vẫn thiếu đòn như trước. 

Sau đó, cô lại cắm thiệp vào vị trí cũ rồi ôm bó hoa hồng lên. Vốn định thưởng thức vẻ đẹp của hoa hồng, nhưng khi ôm bó hoa lên, cô mới phát hiện ra chuyện ẩn phía sau trên gương. 

Ở phía dưới gương, có một dấu tay nhỏ của bàn tay trái, ngón tay thon thả, trông giống hệt như tay phụ nữ, hơn nữa dấu tay còn rất rõ nét, thậm chí có thể nhìn thấy cả đường vân trong lòng bàn tay.

Mấu chốt là, ai đó đã dùng bút sáp màu đỏ để tô đậm hình dáng dấu tay đó. 

Lâm Niệm Sơ bỗng đỏ mặt. 

Vào khoảnh khắc tối hôm qua, cô đã không kìm chế nổi, biểu cảm khuôn mặt hoàn toàn không còn kiểm soát được, quá xấu hổ nên đã đặt một tay luôn chống trên bàn lên gương để che mặt mình lại.

Bàn tay đầy mồ hôi vì thế đã in lên chiếc gương sáng bóng và sạch sẽ. 

Càng nhìn càng cảm thấy mặt nóng, Lâm Niệm Sơ vội vàng đặt hoa hồng xuống, liên tục giật một mớ giấy vệ sinh và vội vàng lau dấu tay trên gương. 

Khi đang lau, cô bỗng nhận ra có điều gì đó không ổn… 

Tên yêu nghiệt kia rốt cuộc đã dùng bút gì để vẽ đường viền vậy, sao mà càng lau càng mờ thế? 

Không lẽ là son môi của cô? 

Lâm Niệm Sơ lập tức nín thở, ném giấy vệ sinh sang một bên, lập tức tìm hộp son môi của mình. Đầu tiên, cô mở kiểm tra thỏi son TF80 mà cô thường xuyên sử dụng. 

Ngay khi mở nắp, trời đất như sụp đổ, thật sự muốn giết người! 

Thảo nào có thể đổi thiệp chúc mừng lấy son môi! 

Để không bị tức chết, Lâm Niệm Sơ nhắm mắt lại, trước tiên hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Sau đó, cô bình tĩnh đóng nắp son lại, bỏ thỏi son vào hộp đựng. 

Sau khi dùng nước tẩy trang lau sạch gương, cô thay đồ ở nhà và rời khỏi phòng thay đồ. Vốn cô định chờ sau khi Trình yêu nghiệt tan làm về nhà sẽ tính sổ, nhưng vừa bước vào phòng khách thì cô liền sững sờ – Trình Nghiễn vậy mà lại ở nhà. 

Chỉ cần anh ở nhà, bé Cam Ngọt sẽ luôn là phụ kiện trên tay anh.

Lúc này Trình Nghiễn đang bế con đi vòng quanh phòng khách, vì chỉ cần anh ngồi xuống hay đứng yên thì con gái sẽ khóc, nên anh phải đi liên tục. 

Hơn nữa, tính cách của con gái anh còn tùy vào từng người mà sẽ khác đi. Cả nhà chỉ anh mỗi khi ngồi ôm bé thì bé sẽ khóc, những người khác thì không ai được “đãi ngộ cao cấp” như vậy.

Sau khi thấy vợ, ánh mắt Trình Nghiễn hơi nhướng lên, nhẹ nhàng hỏi: “Em đã tỉnh rồi à?” 

Lâm Niệm Sơ vẫn còn đang tức giận vì son môi, hoàn toàn không muốn để ý tới anh, nhưng lại không nhịn được hỏi: “Hôm nay sao anh không đi làm?” 

“Hôm nay không bận, đi hay không cũng được.” Trình Nghiễn nói với giọng rất nhỏ để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của con: “Cũng phải cho nhân viên chút thời gian nghỉ ngơi, ông chủ suốt ngày đi làm cũng khiến bọn họ thấy phiền.” 

Lâm Niệm Sơ suýt bật cười, nhưng lại thấy lời anh nói có lý. 

Cô cắn răng, cố nén cười, xụ mặt đi về phía anh, nhỏ giọng nói: “Con đã ngủ rồi, sao anh không ngồi đi?” 

Trình Nghiễn thở dài, ôm con đến trước sô pha: “Để bạn nhỏ Trình Điềm Tranh biểu diễn một tiết mục cho em xem, tên tiết mục là “Cảm ứng kỳ diệu trong giấc mơ”.” Nói xong, anh từ từ và cẩn thận ngồi xuống sô pha, một giây sau, bé Cam Ngọt đang ngủ say liền cau mày, không vui mở mắt ra, đồng thời miệng nhỏ hé ra và khóc to lên. 

Quả thật là “Cảm ứng kỳ diệu trong giấc mơ”. 

Lâm Niệm Sơ lập tức bật cười thành tiếng. 

Trình Nghiễn vội vàng đứng dậy, vừa tiếp tục đi vòng quanh vừa vỗ về con, dịu dàng dỗ: “Thôi nào thôi nào, không khóc nữa, ngủ tiếp đi, bố bế con đi.” 

Ai ngờ lần này vậy mà không dỗ được, bé Cam Ngọt vẫn khóc. 

Lâm Niệm Sơ nhanh chóng bước đến bên Trình Nghiễn, đồng thời dang tay ra: “Đưa em, có thể là con đói rồi.” 

Trình Nghiễn mới nhớ ra đã hai tiếng rồi chưa cho con bú, có lẽ đúng là khóc vì đói, nên liền đưa con cho vợ. 

Lâm Niệm Sơ bế con về phòng ngủ, ngồi bên giường cho bé bú. 

Cô nhóc cũng đúng là đói thật, vừa thấy mẹ mở áo ra là há miệng nhỏ, quen thuộc và vội vàng ngậm vào, chỉ một lát sau đã mồ hôi nhễ nhại. 

Lâm Niệm Sơ cười khổ, vừa lau mồ hôi cho con vừa nói: “Con không thể uống từ từ được hả? Có ai giành với con đâu.”

Phản ứng của bé Cam Ngọt là: Không có phản ứng gì.

Bạn nói gì kệ bạn, tôi cứ uống sữa của tôi.

Lâm Niệm Sơ nhẹ thở dài, nhẹ nhàng chạm vào má cô nhóc: “Bé mũm mĩm!”

Đột nhiên, tiếng bước chân quen thuộc từ cửa vọng vào.

Lâm Niệm Sơ ngẩng đầu lên nhìn, rồi lại cúi xuống, không vui nói: “Đền cho em thỏi son.”

Trình Nghiễn cười: “Đền, đền cho em hai thỏi.”

Trong lòng Lâm Niệm Sơ vẫn cảm thấy không công bằng, lại ngẩng đầu, tức giận nhìn chồng mình: “Đồ lưu manh!”

Trình Nghiễn đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng vỗ mũi cô, nhướng mày hỏi: “Sao anh lại lưu manh rồi?”

Lâm Niệm Sơ trừng mắt với anh: “Trong lòng anh rõ mà!”

Trình Nghiễn: “Anh không rõ, em nói cho anh biết đi.”

Lâm Niệm Sơ: “Em lười để ý đến anh.”

Trình Nghiễn mỉm cười, không trêu chọc cô nữa, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nói một cách sâu sắc: “Chúc mừng kỷ niệm một năm.”

Lâm Niệm Sơ giận liếc anh một cái, bất mãn nói: “Chỉ vậy thôi hả?”

Trình Nghiễn: “Còn nữa, anh yêu em.”

Lâm Niệm Sơ lúc này mới hài lòng, khóe miệng nhếch lên, kiêu ngạo nói: “Vậy em cũng yêu anh đấy.”



Ngày lễ tình nhân này qua đi cũng khá lãng mạn, ít nhất là cũng để lại ấn tượng sâu sắc.

Không lâu sau ngày lễ tình nhân, mùa xuân đã đến.

Trong mùa đầy sức sống này, bạn nhỏ Cam Ngọt cũng ngày càng khỏe mạnh lớn lên, đầu tiên là từ từ học lật người, rồi dần dần học bò, đến mùa hè, cô bé đã bò rất thuần thục và bắt đầu tập nói.

Tuy nhiên, mùa hè này, điều quan trọng nhất trong gia đình không phải là bé Cam Ngọt, mà là cô của bé.

Đến tháng sáu, kỳ thi vào cấp ba cũng đến gần.

Trong hai tháng trước kỳ thi, Lâm Niệm Sơ lo lắng Trình Mặc học tập áp lực quá lớn, dinh dưỡng không đầy đủ, gần như mỗi ngày đều mang cơm trưa và tối cho em gái. Mỗi khi Trình Mặc được nghỉ vào cuối tuần, Trình Nghiễn cũng sẽ lái xe đưa cả gia đình đi chơi một vòng để giải tỏa áp lực cho cô bé.

Ngày thi, Trình Nghiễn không đến công ty, trở thành tài xế và bảo mẫu full time cho em gái, Lâm Niệm Sơ cũng dẫn bé Cam Ngọt đi đưa Trình Mặc vào trường thi.

Trước khi Trình Mặc xuống xe, Lâm Niệm Sơ nói với con gái đang ngồi trên ghế an toàn: “Con yêu, cô con sắp đi thi rồi, hãy cổ vũ cho cô nhé!”

Bé Cam Ngọt hiện tại tuy còn chưa biết nói, nhưng ham muốn thể hiện rất mạnh mẽ, mỗi ngày đều bi bi bô bô đối thoại với mọi người. Có đôi khi cô bé làm sai, mẹ phê bình, cô bé còn sẽ phản bác lại mẹ, nhưng mẹ lại không hiểu rốt cuộc là bé đang nói gì, vì thế luôn bị con làm cho bất lực.

Sau khi nghe mẹ nói, bé Cam Ngọt đã tám tháng tuổi lập tức dùng ngôn ngữ trẻ con nói với cô mình: “%%%&&%(&&……%”

Dù rốt cuộc không biết nội dung là gì, nhưng thái độ của cô bé rất nghiêm túc, bảo cổ vũ thì cổ vũ, tuyệt đối không từ chối, cũng không qua loa, bô bô nói một tràng dài.

Trình Mặc vốn đang rất căng thẳng, nhưng bị cháu gái làm cho bật cười, hôn mạnh vào cái má mềm mại của bé: “Cô yêu con chết mất!” Rồi quay sang nói với anh chị ngồi ở ghế trước: “Em đi đây! Em sẽ cố gắng! Em giỏi nhất!” Sau đó, cô bé hít sâu một hơi, mở cửa xuống xe, lại dứt khoát đóng cửa lại, bước đi với dáng vẻ anh dũng hy sinh về phía cổng trường.

Tay Trình Nghiễn đặt trên vô lăng, anh nhìn theo bóng dáng em gái, thở dài: “Anh cảm thấy nó chẳng giống gì là đang đi thi cả, giống như đi tự thú ở đồn công an hơn.”

“Ha ha ha ha ha.” Lâm Niệm Sơ lập tức cười to, vì hình dung quá chính xác.

Trình Nghiễn quay sang nhìn vợ, hỏi: “Lúc em thi vào cấp ba có căng thẳng không?”

Lâm Niệm Sơ thật thà nói: “Em còn căng thẳng hơn cả Mặc Mặc nữa, sáng cũng không dám uống nước, sợ trong lúc thi phải vào nhà vệ sinh.”

Trình Nghiễn: “À.”

“Anh có ý gì? Khinh thường em à?” Lâm Niệm Sơ tức giận: “Em cũng không tin anh không lo lắng chút nào.”

Anh chuyển đến Đông Phụ vào lớp 11, cho nên cô biết chắc chắn anh đã tham gia kỳ thi vào cấp ba ở Vân Sơn.

Trình Nghiễn thở dài: “Anh không có cơ hội tham gia kỳ thi, không may mắn đã được tuyển thẳng.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Mẹ kiếp.

Thời gian thi vào cấp ba ở Đông Phụ kéo dài hai ngày, có tổng cộng bảy môn.

Thời gian hai ngày không nhiều không ít, nhanh chóng trôi qua trong sự căng thẳng.

Hơn một tháng sau, điểm chuẩn và kết quả của các trường trung học dũng dần dần được công bố.

Cô học sinh đi tự thú, ồ không, là đi thi, kết quả không tệ, tổng điểm tối đa là 750, cô bé đạt 680 điểm, thành công vào học tại Trường trung học trực thuộc Đại học Đông Phụ.

Tháng tiếp theo là chỉ toàn chơi, chơi bù cho những tháng ngày học hành vất vả.

Giữa tháng tám, Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn còn tự lái xe đưa hai đứa trẻ đi du lịch một vòng ở Thanh Hải.

Sau khi trở về, Trình Mặc phải chuẩn bị đi quân sự.

Trường trung học trực thuộc Đại học Đông Phụ yêu cầu học sinh ở ký túc xá. Hôm đưa Trình Mặc đi học, bé Cam Ngọt khóc thảm thiết, vì cả nhà đều đi hết, chỉ có cô mình không được đi cùng, để cô mình ở một nơi xa lạ, nên trên đường về nhà bé đã khóc suốt, Lâm Niệm Sơ có dỗ thế nào cũng không nín.

May mà trẻ con có trí nhớ ngắn, ngày hôm sau đã không còn buồn bã như vậy nữa, nhưng vẫn sẽ thỉnh thoảng tìm mẹ đòi cô.

Đảo mắt đã đến tháng mười.

Bé Cam Ngọt tròn một tuổi, bắt đầu lảo đảo tập đi.

Trẻ con sau khi tròn một tuổi thì có thể cai sữa, Lâm Niệm Sơ vốn định để con tự nhiên cai sữa, nhưng bất ngờ có một chuyện xảy ra khiến cô quyết tâm cai sữa cho con sớm.

Trang web của nhà hát kịch Đông Phụ đã cập nhật thông tin tuyển dụng, năm nay cần tuyển bốn nam và bốn nữ diễn viên, không giới hạn năm tốt nghiệp, nhưng có giới hạn về độ tuổi, yêu cầu dưới 28 tuổi, tốt nghiệp các chuyên ngành về hí kịch và điện ảnh, ưu tiên có kiến thức về võ thuật hoặc biết hát hí kịch. Thời gian đăng ký từ ngày 10/10 đến hết ngày 10/11, ngày 15/12 thi, địa điểm thi tại nhà hát lớn Đông Phụ, chia thành hai phần là thi viết và thi phỏng vấn.

Yêu cầu này nhìn thì có vẻ rộng rãi, nhưng những người trong nghề đều biết rằng thực ra lại vô cùng khắt khe. 

Lâm Niệm Sơ từng là sinh viên mới tốt nghiệp, cô còn từng làm việc tại nhà hát trong thời gian học đại học nên cô rất rõ ràng rằng nhà hát sẽ ưu tiên nhận sinh viên mới tốt nghiệp, vì họ trẻ và dễ uốn nắn. Còn như cô, tốt nghiệp đã nhiều năm nhưng không có tác phẩm gì nổi bật, chỉ có thể đứng bên lề, trừ khi cô có một kỹ năng nào đó mà người khác không có. Nhưng cô chẳng có năng khiếu gì đặc biệt, chỉ biết diễn xuất, nhưng rất nhiều người khác cũng biết diễn xuất, cô chẳng là thá gì cả.

Bỗng dưng Lâm Niệm Sơ bắt đầu thấy không tự tin, càng nghĩ càng thấy mình không thể thi đậu được, nhưng cô lại không thể không đi thi. 

Thế là đầu cô nóng lên đi đăng ký một lớp học diễn xuất một thầy một trò bên ngoài, định chạy nước rút trong một tháng giống như hồi cấp ba.

Cô vốn là đã hẹn với giáo viên lớp diễn xuất học tiết đầu tiên vào lúc 9 giờ sáng ngày 1/11, nhưng không ngờ giáo viên lại có việc đột xuất, nhắn Wechat hỏi xem cô có thể chuyển lớp đến 6 giờ 30 tối không. 

Lâm Niệm Sơ cũng không nói gì nhiều, vì ai mà không có tình huống bất ngờ chứ? Cho nên cô cũng có thể hiểu cho giáo viên, vì vậy đã đồng ý với yêu cầu thay đổi thời gian.

6 giờ tối hôm đó, Trình Nghiễn đã lái xe đưa cô đi học, ở nhà có bảo mẫu chăm sóc bé Cam Ngọt. 

25 phút sau, anh đã dừng xe trước cổng trường đào tạo. 

Lâm Niệm Sơ tháo dây an toàn, nói với Trình Nghiễn: “Em đi đây.”

“Ừ.” Trình Nghiễn nói: “8 giờ sẽ kết thúc đúng không? Anh đến đón em.”

“Vâng.” 

Lâm Niệm Sơ mở cửa xe, đúng lúc này Trình Nghiễn lại nói với cô một câu: “Em chắc chắn có thể thi đậu.”

Giọng điệu của anh rất chắc chắn. 

Lâm Niệm Sơ quay đầu nhìn anh, cười bất lực: “Hy vọng là vậy.” 

Cô hiện tại đúng là không có tự tin gì đối với mình. 

Cái gọi là quan tâm ắt loạn chính là như vậy. 

Càng quan tâm, càng cảm thấy không chắc, vả lại cô cũng đã rời khỏi sân khấu quá lâu rồi.

Trình Nghiễn không nói gì thêm, nhẹ nhàng nói: “Đi học đi.”

“Ừ.” Lâm Niệm Sơ xuống xe, đóng cửa xe lại, như một học sinh trung học đeo balo đi về phía cổng trường đào tạo.

Phòng học diễn xuất ở tầng ba, phòng 303. 

Hành lang thẳng tắp, đèn huỳnh quang sáng rực, sàn gạch men trắng sạch sẽ, tất cả các phòng học đều được bố trí ở hai bên hành lang. 

Thời điểm này có rất nhiều học sinh đến học, phần lớn đều là học sinh trung học, còn học sinh đã trưởng thành như cô thì gần như không có.

Sau khi Lâm Niệm Sơ rời khỏi cầu thang, lướt hết phòng này tới phòng khác đều xem số phòng, nhanh chóng tìm thấy phòng 303. 

Cửa phòng 303 đóng chặt, rèm cũng kéo lại, ngoại trừ có thể nhìn thấy bên trong đang sáng đèn ra thì không nhìn thấy gì khác.

Lâm Niệm Sơ giơ tay gõ cửa, nhẹ nhàng nói: “Cô Lý, cô có ở trong không ạ?” 

Nữ giáo viên mà cô đã hẹn tên là Lý Diễm Hoa, họ đã từng gặp nhau một lần trước đó. 

Trong lớp không có ai đáp lại, Lâm Niệm Sơ đành phải tự mở cửa.

Trong phòng học rất trống trải, không có bàn ghế, chỉ có một bức tường gương lớn, sau bàn giảng có một người phụ nữ trung niên, bà ấy đang cúi đầu xem giáo án, trên mũi đeo một cặp kính đen, tóc dài buộc thấp ở phía sau, đuôi tóc uốn xoăn và nhuộm màu nâu đậm. 

Trong phòng có hệ thống sưởi, nhiệt độ khá cao, người phụ nữ treo áo khoác của mình lên ghế phía sau, trên người mặc một chiếc áo len đen ôm sát, mặc quần jeans và mang giày bốt đen.

Lâm Niệm Sơ cứng người ở cửa, ngây ngốc như con gà gỗ nhìn người ngồi sau bàn giảng. 

Bà ấy không phải là cô Lý mà là một người khác, một người mà cô có chết cũng không nghĩ rằng sẽ gặp vào hôm nay.

Sau khi Tôn Hồng Mai nghe thấy tiếng động, bà ấy ngẩng đầu lên, quay mặt nhìn về phía Lâm Niệm Sơ, không có phản ứng gì lớn, chỉ khẽ thở dài rồi chỉnh lại kính trên mũi, mặt không thay đổi, nói: “Bắt đầu học đi.”

Lâm Niệm Sơ cảm thấy như mình đang mơ, ngây người nhìn bà ấy, nước mắt dần dần trào ra không thể kiểm soát được.

Tôn Hồng Mai hơi nhíu mày, không chút nương tay nói với cô: “Lớp học bắt đầu lúc 6 giờ 30, kết thúc đúng 8 giờ. Tôi không thể vì em mà kéo dài thời gian. Bây giờ em đang lãng phí thời gian của chính mình.”

Nhưng Lâm Niệm Sơ hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm xúc, khóc nức nở.

Tôn Hồng Mai lạnh lùng nói: “Em chỉ biết khóc thôi à? Khóc thì có tác dụng gì? Khóc có thể giúp em vào được nhà hát không?”

Lâm Niệm Sơ nhanh chóng hít mũi, rồi dùng tay lau nước mắt.

Tôn Hồng Mai đứng từ ghế dậy, nghiêm mặt nói: “Thu lại hết mọi cảm xúc của em, từ giờ trở đi, bắt đầu lớp học.”