Mùa Xuân Đến Muộn

Chương 13




Bên ngoài mưa rơi tí tách, xa xa là phía chân trời u tối.



Gần tới kỳ thi đại học, trường học cho học sinh nghỉ ngơi 7 ngày để tự ở nhà ôn thi.



Chủ nhiệm lớp là giáo viên Giang đang nói ở trên bục giảng, tận tâm chỉ bảo, 7 ngày nghỉ này không phải là thời gian để cho mọi người buông lỏng mà phải hết sức chăm chỉ ôn luyện.



Học sinh ngồi phía dưới trong lòng có chút bồn chồn.



Cuộc sống khổ hạnh này sắp sửa tới điểm kết thúc, vậy mà bây giờ lại cảm thấy lo sợ.



Kéo dài khoảng nửa tiếng thì chuông tan học cũng đã vang lên.



Những tiếng kéo ghế thưa thớt, mọi người lôi hết sách vở từ trong hộc bàn ra ngoài, từng quyển từng quyển thi nhau xếp chồng lên trên bàn, phát ra những tiếng nặng nề.



Có bạn học nữ gặp khó khăn: "Ôi mẹ ơi, nhiều như này mình làm sao mà vác hết về được cơ chứ, trời lại còn đang mưa nữa."



"Không cần lo lắng, để Tô Việt giúp cậu cầm là được."



Bạn học nữ đỏ mặt, hờn dỗi trách mắng mấy câu.



Úc Hỉ chuyên tâm thu dọn sách vở, hai ngày trước cô cũng đã mang một ít sách về nhà nên bây giờ mặc dù không nhiều, nhưng trong balo vẫn có chút nặng.



Đi trên hành lang dài, gió thổi khiến cho những hạt mưa bay tấp tới, rơi xuống trên cánh tay cô, dấy lên mấy phần lạnh lẽo.



Đi thêm mấy bước lại chạm mặt Lương Đông Vũ.



Lương Đông Vũ thấy cô ôm sách vở, dáng vẻ trông khá trầy trật, anh mở miệng nói: "Để mình cầm giúp cậu."



Úc Hỉ lắc đầu: "Mình tự cầm được."



Nhưng Lương Đông Vũ lại cười cười, thản nhiên ôm lấy đống sách vở từ trong lòng cô về tay mình: "Úc Hỉ, cậu như vậy khiến mình mất mặt lắm đấy."



Trong tay Úc Hỉ đột nhiên trống trơn, nếu còn tiếp tục cố chấp thì chứng tỏ cô không biết phải trái, vì vậy cô chẳng thể làm gì khác là mím môi, rồi sau đó nói một tiếng "cảm ơn."



Lương Đông Vũ dùng ánh mắt nhìn một đứa trẻ ngoan dễ dạy nhìn cô: "Thế này mới đúng này."



Bên ngoài mưa bay phấp phới, cũng sắp đi tới dưới lầu.



Cô muốn lấy lại sách vở, Lương Đông Vũ hất cằm về phía cổng trường học: "Tiễn Phật phải tiễn tới tận Tây Thiên."



Úc Hỉ chỉ đành nắm chặt chiếc ô trong tay, cùng với Lương Đông Vũ tiếp tục đi dưới mưa.



Trên đường đi có mấy bạn học quen biết thi nhau nhìn về phía bọn họ huýt sáo.



Úc Hỉ không được tự nhiên cho lắm, Lương Đông Vũ vẫn như cũ liếc cô hai cái, khóe miệng bất giác cong lên.



Ra tới cổng trường học, Úc Hỉ nhận lại sách vở từ trong tay Lương Đông Vũ, đột nhiên nghe thấy giọng nói vang lên ở phía trước: "Tiểu Hỉ Tử."



Úc Hỉ quay đầu nhìn thì thấy Ôn Thiền đang ngồi trên ghế lại phụ, cô ấy thò đầu ra ngoài vẫy tay với cô.



Úc Hỉ ôm đống sách tiến lại gần.



Ôn Thuần Chi ngồi ở vị trí ghế lái, ngón tay đang kẹp điếu thuốc, anh cũng đang nhìn cô.



Úc Hỉ không biết anh có nhìn thấy sự việc lúc nãy không, tự nhiên cô lại không dám nhìn thẳng vào anh.





Ôn Thiền cao giọng nói: "Lên xe đi, để anh mình đưa cậu về nhà."



Tầm mắt Úc Hỉ rơi xuống trên người anh, Ôn Thuần Chi dập tắt điếu thuốc, nhàn nhạt mở miệng: "Đi lên xe."



Úc Hỉ kéo cửa xe phía sau ra, cô bỏ sách vở vào trên ghế trước rồi mới ngồi vào bên trong.



Ôn Thiền nghiêng đầu dựa vào trên ghế, nói chuyện với Úc Hỉ: "Lúc nãy là Lương Đông Vũ đưa cậu ra ngoài à?"



Úc Hỉ nhìn qua kính chiếu hậu một cái, Ôn Thuần Chi lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước.



Cô khẽ gật đầu, giọng nói nhỏ hết mức: "Ừ."



Ôn Thiền vẫn cứ tiếp tục nói với Úc Hỉ về Lương Đông Vũ, Úc Hỉ ngăn cản không nổi, cô thấp giọng ho khan mấy cái.



Ôn Thiền nhíu chân mày, lo lắng nói: "Úc Hỉ, cậu bị cảm sao?"



Nội tâm Úc Hỉ sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.




Lúc này Ôn Thuần Chi mới lên tiếng: "Ôn Thiền, ngồi hẳn hoi lại."



Nửa tiếng đi xe, Úc Hỉ lại có cảm giác như mình đang ngồi trên một ván trải đầy kim nhọn, cô nhìn những giọt nước đang chảy loang lổ trên cửa sổ xe ô tô.



Cho đến khi chiếc xe dừng lại ở đầu ngõ, Úc Hỉ mới mở cửa xe đi xuống.



...



Úc Hỉ đang vùi mặt trước bàn học học thuộc kiến thức chính trị thì nhận được điện thoại của Ninh Tắc Mộ.



Đầu bên kia điện thoại, Ninh Tắc Mộ thân thiết gọi cô: "Hỉ Hỉ, thứ 6 tuần này là sinh nhật của anh Tắc Mộ đấy, em có đến không hả?"



Chẳng biết từ lúc nào Ninh Tắc Mộ đã bắt đầu thích gọi cô là Hỉ Hỉ.



Ôn Thuần Chi đã nhắc nhở anh ấy mấy lần: Bảo cậu đừng có gọi như vậy nữa, với cái tiếng phổ thông nửa vời đó của cậu, gọi tên người ta khiến tôi muốn đi vệ sinh lắm rồi đấy.



Ninh Tắc Mộ chẳng thèm để tâm, than thở mấy câu.



Úc Hỉ như có chút do dự, kỳ thi đại học sắp đến rồi, bây giờ lại chạy ra ngoài chơi thì lương tâm hết sức bất an.



Ninh Tắc Mộ cũng nhận ra được tâm tư của cô, không nhanh không chậm nói: "Ôn Thuần Chi cũng sẽ..."



Úc Hỉ cắn môi: "Được."



Ninh Tắc Mộ cười sảng khoái: "Được lắm, Hỉ Hỉ."



Tối thứ 6, Ninh Tắc Mộ gửi địa chỉ qua cho cô.



Úc Hỉ lại lấy Ôn Thiền ra làm lá chắn để được ra ngoài.



Cô đeo balo, vẫy một chiếc taxi đi đến địa điểm mà Ninh Tắc Mộ nói.



Là một nơi du ngoạn ngắm cảnh ở thành phố C, từ thời Đường Sơ đã giữ nguyên kiến trúc cũ kỹ, xong hiện nay với ngành khí tức thương mại quả thật là khiến cho thời thế thay đổi.



Úc Hỉ xuống xe, đi loanh quanh một vòng mà vẫn chưa tìm được địa điểm kia, cuối cùng cô gọi một cuộc điện thoại cho Ninh Tắc Mộ.




Anh ấy cầm áo khoác chuẩn bị đứng dậy.



Có người hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"



Ninh Tắc Mộ: "Đi đón người."



"Là ai thế, lại còn phải cần cậu đi đón?"



"Còn có thể là ai chứ, chắc chắn là nhân tình rồi."



Lúc Ninh Tắc Mộ đi xuống thì nhìn thấy Úc Hỉ còn đeo cả balo, anh không khỏi bật cười: "Sao em lại mang theo cả balo tới đây vậy?"



Úc Hỉ gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng giải thích: "Không mang theo thì không thể ra ngoài."



Có ai không từng là học sinh chứ, Ninh Tắc Mộ hiểu rõ nên gật đầu: "Anh hiểu rồi."



Địa điểm đó phải đi qua một con ngõ dài thật dài, chẳng trách Úc Hỉ tìm mãi không ra.



Đi được một lúc, sắp đến cửa thì Úc Hỉ đột nhiên lấy từ trong balo ra một hộp quà.



Ninh Tắc Mộ sớm đã quên lời nói dối lúc trước nói với cô, nhìn hộp quà trong tay, ngược lại lại sửng sốt mấy giây, mãi tới khi nghe thấy câu "sinh nhật vui vẻ" của Úc Hỉ, anh mới dần dần bừng tỉnh.



Trong đầu nghĩ, tiểu cô nương này cũng thành thật quá.



Úc Hỉ đi theo Ninh Tắc Mộ vào bên trong, người ở trong phòng thấy cô đi vào thì ồn ào rối rít: "Ai thế? Làm sao lại có một tiểu cô nương tới đây vậy, là người nhà của cậu à?"



Ninh Tắc Mộ cũng nói đùa với bọn họ: "Không phải nhà tôi đâu."



"Chứ là người nhà ai?"



Ninh Tắc Mộ rút điếu thuốc: "Tự cậu đoán đi."



Ninh Tắc Mộ gọi điện thoại cho Ôn Thuần Chi, đợi khoảng hai phút mới có người trả lời: "Cậu có tới không?"



Mấy ngày nay Ôn Thuần Chi bận ngập đầu, lúc này khó khăn lắm mới nhắm mắt nghỉ ngơi được một chút thì lại bị điện thoại của Ninh Tắc Mộ đánh thức, tính khí lúc mới ngủ dậy của anh có chút khó chịu, anh mất kiên nhẫn nói: "Không đi."




Ninh Tắc Mộ cố ý nâng cao giọng lên một tông: "Ồ, thế à. Hỉ Hỉ cũng tới rồi đây này."



Ôn Thuần Chi xoa chân mày: "Cô ấy đến đấy làm gì?"



Trong đầu nghĩ cô bé này bây giờ không ngoan ngoãn ở nhà ôn bài, lại chạy đến mấy chỗ đấy làm gì không biết.



Anh vén chăn xuống giường, cầm lấy chìa khóa với điện thoại trên bàn uống trà, mở cửa đi ra ngoài.



Lúc Ôn Thuần Chi đến nơi thì tiểu cô nương đang bò người nằm trên ghế sofa, hai mắt nhắm chặt, chân mày nhíu lại hết mức, bộ dạng không thoải mái.



Ôn Thuần Chi gọi hai tiếng.



Tiểu cô nương mới từ từ mở mắt ra, gò má đỏ bừng, ánh mắt mông lung, nhìn thấy anh thì cả người mềm nhũn, cô mở miệng: "Anh tới rồi à."



Trong hơi thở phảng phất mùi rượu.



Giỏi lắm, lại còn uống cả rượu nữa.




Anh nắm chặt di động, nhíu mày, cúi nửa người xuống, hai ngón tay giữ chặt lấy cằm của cô, ánh mắt tối tăm: "Ai cho em uống rượu?"



Úc Hỉ còn chưa mở miệng, Ninh Tiếu Tiếu ở bên kia không biết sống chết là gì, tiến lại gần: "Là em, ai bảo anh mấy ngày trước bỏ em lại bên lề đường chứ."



Ôn Thuần Chi ôm lấy tiểu cô nương, nụ cười lành lạnh: "Được lắm, Tiếu Tiếu."



Úc Hỉ tựa hồ cảm thấy khó chịu, cô cọ cọ mặt vào cổ áo của anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em khó chịu."



Ôn Thuần Chi bế cô đứng dậy.



Có người giữ lại: "Anh Thuần, định đi sao? Không ở lại chơi một lúc đã?"



Ôn Thuần Chi quay đầu, để lại một câu nói nhàn nhạt: "Mấy người chơi đi."



Ở nơi này Ôn Thuần Chi cũng thuê một căn phòng dài hạn.



Úc Hỉ mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, hai tay ôm lấy đầu, khuôn mặt nhăn nhó.



Ôn Thuần Chi đem thẻ phòng với di động để lên trên bàn uống trà, sau đó ngồi xuống phía đối diện cô, hai chân xếp lại trên sofa, anh rút điếu thuốc ra châm lửa: "Không ngoan ngoãn ở nhà ôn tập, em đến đây làm cái gì?"



Úc Hỉ ngước mắt lên, vẻ mặt vô tội: "Anh Tắc Mộ nói hôm nay là sinh nhật của anh ấy."



Ôn Thuần Chi bật cười, trong đầu nghĩ, sinh nhật của Ninh Tắc Mộ từ 800 năm trước đã đón xong rồi, còn bây giờ không biết lại là sinh nhật của tên tiểu tử nào nữa đây.



Cô lại cau mày: "Đầu em đau quá."



Ôn Thuần Chi từ trước tới giờ đều không có tâm trạng chăm sóc một kẻ nát rượu, bây giờ lại phải cố đè nén tính khí xuống, hỏi cô: "Chỗ nào đau?"



Có lẽ cô say đến mức ngu người luôn rồi, giây sau lại nhào vào trong lồng ngực anh.



Tiếp theo đó là đôi môi mềm mại rơi xuống môi anh.



Bao nhiêu năm phong hoa tuyết nguyệt của Ôn Thuần Chi, luận tới thủ đoạn ve vãn tán tỉnh thì cô chính là một đứa ngốc nghếch vụng về nhất trong số các phụ nữ đã từng cặp kè với anh, cứ lặp đi lặp lại như vậy, nụ hôn của cô quả thật quá non nớt. Mặc dù non nớt vụng về vậy mà lại khơi dậy thuốc súng đè nén trong người anh.



Hai người rơi xuống ghế sofa.



Ôn Thuần Chi để cô ngồi trên đùi anh, một tay anh giữ chặt cằm cô, đôi môi thô bạo mút mát lên đôi môi của cô.



Hành động lần này của Úc Hỉ đã mang theo toàn bộ ý tứ "được ăn cả ngã về không" của cô rồi.



Nhưng dù sao đi chăng nữa cô cũng chỉ là người mới vào nghề, khi bàn tay của Ôn Thuần Chi lần mò vào trong vạt áo, nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc da thịt lộ ra bên ngoài của cô, cơ thể theo bản năng đột nhiên co rụt lại. Chỉ một biến hóa nho nhỏ như thế, nhưng lại khiến cho Ôn Thuần Chi khôi phục lại lý trí.



Hô hấp của anh nặng nề, hai cánh tay ghì xuống chống đỡ, nhìn chằm chằm vào người con gái đang nằm dưới người mình.



Hiếm có khi nào Ôn Thuần Chi anh lại do dự, anh muốn đem cô lăn lộn, hòa nhập vào thế giới của mình, nhưng lại không thể đảm bảo hứng thú của bản thân dành cho cô có thể duy trì được bao lâu, đến cuối cùng sợ là lại khiến cô rơi vào một kết cục thảm bại như một nhánh cây khô héo.



Ôn Thuần Chi phát giác ra được bản thân có mấy phần không đành lòng.



Ôn Thuần Chi tự giễu chính mình, cả một đời phong lưu quen rồi, vậy mà lần này lại không thèm bận tâm đến sự thỏa mãn của bản thân.



Anh giơ tay kéo quần áo của cô xuống, sau đó xoay người ngồi dậy.



~Hết chương 13~