Mùa Xuân Đến Muộn

Chương 12




Em gái họ của Ninh Tắc Mộ là Ninh Tiếu Tiếu từ phương Nam bay tới, trùng hợp lại ngồi cùng chuyến bay với Ôn Thuần Chi.



Thế là Ninh Tắc Mộ gửi tin nhắn cho Ôn Thuần Chi nói nếu anh tiện đường thì đón người giúp anh ấy.



Ninh Tiếu Tiếu với Ôn Thuần Chi có quen biết, năm xưa cô hay chạy theo Ninh Tắc Mộ chơi bời nên cũng đã không ít lần giao tiếp qua lại với Ôn Thuần Chi.



Cô cũng mới chỉ hai mươi mấy tuổi, là độ tuổi nổi loạn nhất trong đời người.



Một bộ đồ hai dây liền quần màu đỏ, trên đầu đội một chiếc mũ vành rộng, làn da trắng như tuyết thu hút hầu hết ánh nhìn của người qua đường.



Ninh Tiếu Tiếu tiến lại gần người nọ, gương mặt cười hi hi: "Anh Thuần, đã lâu không gặp."



Ôn Thuần Chi cất di động đi, thấp mắt quan sát cô ấy: "Cao lên nhiều rồi."



Bàn tay Ninh Tiếu Tiếu nắm lại thành quả đấm, làm bộ muốn đánh anh.



Ninh Tiếu Tiếu trước kia khi còn rong ruổi với bọn họ thì chỉ là một thân hình bé con. Lúc ấy, tiểu nha đầu ngồi trên bậc thang, hai tay chống má, buồn bực nói: "Haiz, anh Thuần, anh nói xem nếu sau này em không cao lên được nữa thì phải làm sao bây giờ?"



Khi ấy Ôn Thuần Chi vẫn chỉ là một thiếu niên, thuận miệng trêu cô: "Đừng sợ, cùng lắm thì sau này anh Thuần sẽ cưới em về làm vợ."



Lần này Ninh Tiếu Tiếu tới thành phố C là bởi vì có một cuộc khảo hạch offer ở đây.



Trên đường đi, Ôn Thuần Chi hỏi qua cô về khảo hạch của công ty, Ninh Tiếu Tiếu từ từ giải thích cho anh nghe.



Ôn Thuần Chi kiên nhẫn chỉnh sửa lại đại khái tình huống của công ty này cho cô một chút, Ninh Tiếu Tiếu thấy một tay anh vịn trên tay lái, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. Hôm nay anh mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, trên cánh tay đang đặt trên vô lăng còn đeo một chiếc đồng hồ, mi mắt sâu dài, lông mi hơi rủ xuống, cô không thể không thốt lên: "Anh Thuần, bây giờ em đã hiểu vì sao mấy người phụ nữ kia lại điên cuồng thích anh như vậy rồi, là bởi vì cái bộ mặt yêu nghiệt này của anh đấy." Nói xong cô lại lắc đầu thở dài, "Đúng là mỹ sắc hại người, mỹ sắc hại người..."



Đúng lúc gặp đèn đỏ, Ôn Thuần Chi dừng xe, cầm bao thuốc lá với bật lửa lên châm thuốc, anh hạ thấp cửa cổ xe xuống rồi rít một hơi thuốc lá, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, vốn dĩ chỉ là một bộ dạng thờ ơ nhưng một khắc sau ánh mắt anh híp lại, tầm mắt cố định khóa chặt lại ở một nơi.



Ở phía đường đối diện là các biển hiệu cửa hàng rực rỡ muôn màu, hai ba hàng người đi đường đang lần lượt đi ngang qua.



Bước chân Úc Hỉ vội vàng, ánh mắt hoảng loạn, sốt ruột nhìn ngó khắp nơi, thỉnh thoảng cô lại chặn người đi đường lại hỏi tình hình.



Anh nhíu mày nhìn một lúc rồi sau đó đánh tay lái đem xe dừng lại trước một cửa hàng, một tiếng còi vang lên thu hút không ít sự chú ý của người đi đường, đương nhiên cũng bao gồm cả Úc Hỉ.



...



Ánh mắt Úc Hỉ rơi vào người phụ nữ bên cạnh, có vài phần kinh ngạc.



Hốc mắt của cô ửng đỏ, Ôn Thuần Chi nhíu chặt chân mày, mở miệng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"



Úc Hỉ vội vàng phục hồi lại tinh thần, giọng nói nức nở: "Anh của em đi lạc rồi."



Ôn Thuần Chi lặng lẽ chớp mắt, sau đó nghiêng đầu nhìn qua Ninh Tiếu Tiếu: "Tiếu Tiếu, em tự bắt taxi về trước đi."





Ninh Tiếu Tiếu ngẩn người, đấu tranh: "Anh Thuần, làm người ai lại làm thế chứ."



Úc Hỉ lên xe, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang kéo vali đừng ở bên lề đường, cảm thấy có chút áy náy.



Ôn Thuần Chi hỏi: "Đã báo cảnh sát chưa?"



Úc Hỉ nói: "Thời gian chưa đủ nên cảnh sát không lập án."



Ôn Thuần Chi gật đầu một cái, anh lấy di động từ trong túi quần ra gọi một cuộc điện thoại.



Chỉ nói mấy câu, Úc Hỉ cũng nghe được đại khái anh gọi cho một vị nhân viên nào đó.



Úc Hỉ không phải là một học sinh bị nhốt trong lồng kính như ngà voi, cô đối với đạo lí đối nhân xử thế của xã hội cũng hiểu biết rõ ràng.




Lần bố cô bị bệnh, phòng bệnh ở khu nội trú không đủ, trước phẫu thuật mấy ngày còn phải đợi ở giường bệnh ngoài hành lang.



Ban đêm lúc cô đi lấy nước, nghe thấy bác sĩ chủ nhiệm đang nói chuyện điện thoại với giọng điệu khách khí: "Tài nguyên của phòng bệnh không hề căng thẳng gì cả, nếu ngài cần tôi sẽ ngay lập tức đi sắp xếp."



Nửa tiếng sau, Ôn Thuần Chi nhận được điện thoại, người ở đầu bên kia nói rằng đã tìm thấy người.



Ôn Thuần Chi lái xe đưa cô đi đón người.



Cục công an ở khu ba.



Úc Thiện ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế, cúi đầu, không dám nhìn ngó xung quanh, hai tay bấu chặt ở trên đùi.



Nhìn thấy Úc Hỉ, Úc Thiện nhút nhát kêu lên: "Hỉ... Hỉ Hỉ."



Úc Hỉ nắm lấy tay anh ấy: "Anh đi đâu vậy hả, có biết mẹ đã bị anh dọa sợ ngất rồi không?"



Úc Thiện hình như cũng biết mình đã gây ra họa: "Hỉ Hỉ đừng tức giận, Thiện Thiện không dám nữa."



Ôn Thuần Chi biết Úc Hỉ còn có một người anh trai, nhưng anh lại không hề biết rằng anh trai Úc Hỉ lại là một người có vấn đề về năng lực trí tuệ.



Cục trưởng Cục công an khu ba khom người cúi đầu: "Anh Ôn, người anh cần tìm đã tìm thấy rồi."



Ôn Thuần Chi gạt tàn thuốc, nói: "Làm phiền cục trưởng Lưu rồi."



Cục trưởng Lưu khoát tay: "Anh Ôn không cần khách khí." Sau đó nói tiếp, "Nói sao thì tôi cũng là được giáo viên Ôn dẫn lên..."



Ôn Thuần Chi cười nhạt, mở miệng nói: "Bây giờ tôi sẽ mang người đi, có cần phải làm thủ tục gì không?"




"Không cần, không cần, cậu cứ việc mang người đi đi."



Sự xuất hiện đột ngột của Ôn Thuần Chi khiến cho Úc Thiện không thể không đề phòng.



Úc Hỉ phải kiên nhẫn thuyết phục mãi anh ấy mới chịu lên xe.



Úc Hỉ ngồi ở hàng ghế sau với Úc Thiện, Úc Thiện từ đầu đến cuối đều nắm chặt tay Úc Hỉ. Ôn Thuần Chi lái xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Úc Hỉ qua gương chiếu hậu: "Thuốc lần trước là mua cho anh trai em?"



Úc Hỉ khẽ "ừm" một tiếng.



Liễu Hương Đông đã đứng đợi ở bậc cửa từ rất lâu rồi, bà nhìn thấy một chiếc xe con từ từ dừng lại thì tò mò rướn người ra nhìn một chút, tới khi nhìn thấy Úc Hỉ với Úc Thiện thì hòn đá treo ngược trong lòng mới được buông xuống, vội vàng bước tới.



Ôn Thuần Chi dừng hẳn xe lại.



Liễu Hương Đông quan sát Úc Thiện từ trên xuống dưới một lượt, thấy anh không bị thương gì cả, bấy giờ mới nhìn về phía Ôn Thuần Chi: "Vị tiên sinh này là?"



Ôn Thuần Chi: "Chào bác, cháu họ Ôn."



Úc Hỉ nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh ấy là con trai của giáo viên Lâm."



Lúc này Liễu Hương Đông mới chợt hiểu, ngữ khí cũng có mấy phần niềm nở: "Lần này làm phiền cậu rồi."



Ôn Thuần Chi cũng nói với Liễu Hương Đông mấy câu rồi rời đi chứ anh không ở lại lâu.



Úc Hỉ quay về phòng, cô lấy di động ra, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định gửi cho Ôn Thuần Chi một tin nhắn.



Ôn Thuần Chi vừa mới cho xe chạy xuống khỏi cầu cao tốc, đang dừng chờ đèn đỏ thì nhận được tin nhắn của Úc Hỉ.




Tin nhắn của cô rất khách khí, chỉ với hai chữ "cảm ơn" đơn giản.



Ôn Thuần Chi hút thuốc, lúc này lại có mấy phần tinh nghịch của đứa trẻ, anh tiện tay nhắn lại: "Cảm ơn như thế nào đây?"



Một lúc lâu mà vẫn không có tin nhắn trả lời lại.



Ôn Thuần Chi cũng không để ý, tới lúc quay về đại viện, anh dừng xe bước xuống thì nhận được tin nhắn trả lời của cô.



"Anh muốn cảm ơn như nào thì sẽ cảm ơn như vậy?"



Cô gái này đúng là không biết có ý tứ gì, nhưng mà khẩu khí cũng lớn lắm.



Ôn Thuần Chi cầm di động nhìn một lúc, khóe môi bất giác cong lên lúc nào không hay.




Dì Tô mở cửa nhìn thấy Ôn Thuần Chi thì có chút kinh ngạc, ngơ ngác mấy giây, trong lòng khó hiểu sao hôm nay tiểu gia này lại về đây?



Ôn Thuần Chi cầm chùm chìa khóa: "Hôm nay bố con có ở nhà không?"



Dì Tô vội nói: "Có, con ở lại ăn cơm chiều chứ?"



Ôn Thuần Chi yên lặng chốc lát, sau đó anh khẽ gật đầu: "Được."



Lâm Vận nghe dì Tô nói mới biết chuyện Ôn Thuần Chi muốn ở lại ăn bữa cơm thì cũng không ngờ đến, nhưng hơn phần nào là cảm thấy vui vẻ an tâm.



Quan hệ giữa Ôn Thuần Chi với Ôn Tuần vẫn luôn là vướng mắc lớn nhất trong lòng Lâm Vận.



Ở bên này, chân mày của Úc Hỉ nhíu chặt lại hết cỡ, cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn đang soạn giở ở trong màn hình điện thoại. Nhắm hai mắt lại, làm trái lại với lý trí mà nhấn nút gửi tin nhắn, nhưng lại ảo não ở ngay giấy kế tiếp, cô lo lắng liệu câu từ có chỗ nào không ổn hay không. Cô cầm di động đợi nửa ngày mà không thấy động tĩnh gì, giống như mò kim đáy bể, bặt vô âm tín.



Lúc này cô mới lĩnh ngộ ra được người này sẽ không trả lời lại tin nhắn của cô, cô nằm dài ở trên giường, mở điện thoại lên xem.



Vòng tròn bạn bè thông báo có tin mới, Úc Hỉ nhấn mở ra, là Ôn Thiền đăng một bức ảnh kèm theo status là "Đã lâu không gặp chị Tiếu Tiếu."



Người phụ nữ trong bức ảnh kia chính là người phụ nữ ngồi trên xe Ôn Thuần Chi ngày hôm đó.



Cô ấy đã đổi một bộ quần áo khác, nhưng vẫn là một dáng vẻ xinh đẹp động lòng người.



Hóa ra cô ấy tên là Tiếu Tiếu.



Úc Hỉ nhìn chằm chằm một lúc rồi mới thoát khỏi wechat.



...



Trên bàn ăn của nhà họ Ôn.



Ôn Tuần đối với thái độ khác thường ngày hôm nay của con trai thì thật sự là có mấy phần nắm không rõ tâm tư của anh.



Ông khẽ hắng giọng: "Hai ngày trước con đến phương Nam rồi à?"



Ôn Thuần Chi uống một ngụm canh, trả lời: "Chẳng phải bố cũng biết rồi sao, còn hỏi con làm gì?"



Ôn Tuần ngượng ngùng, Lâm Vận nhìn thấy hai bố con như vậy thì vội giải vây: "Thuần Chi, con mau nếm thử món này đi, đây là món sườn dì đặc biệt làm cho con đấy."



Ôn Thuần Chi gắp một miếng, khách khí nói: "Cảm ơn, dì Lâm."



~Hết chương 12~