Mua Vợ: Vợ Yêu Của Chủ Tịch Ác Ma

Chương 93






- Em ổn rồi\, không sao. Anh đã nghe quản gia Dự kể lại sự việc à?

- Ừm\, về cuốn nhật ký của Lâm Văn Lôi và cả... hai tờ xét nghiệm ADN của em và Trần Thế Ninh! Quả là rất bất ngờ.

- Sau khi xem hết những thứ đó\, tự nhiên em thấy đau đầu và rồi ngất đi. Có lẽ những kỷ niệm ba kể lại trong nhật ký đã tác động mạnh tới em\, khiến trí não trải qua một cơn sốc. Tĩnh à\, em nhớ hết rồi\, nhớ lại tất cả mọi chuyện. Em đã lấy lại được ký ức!

Phong Tĩnh liền ôm lấy Lâm Hi, thật sao, tốt quá! Cuối cùng cậu cũng trở về như trước đây. Nằm trong vòng tay ấm áp đó, Lâm Hi nhắm mắt bình yên, nói chậm rãi:

- Khi nghĩ rằng mẹ lừa dối ba và em không phải con ruột ông\, bản thân quá đả kích\, muốn chối bỏ điều ấy nên em đã lâm vào tình trạng mất ký ức. Nhưng khi đọc nhật ký của ba\, em biết rằng ba mẹ vốn rất yêu thương nhau\, sẽ không có chuyện mẹ lừa dối ba\, đặc biệt là em. Anh biết không\, lúc xem qua tờ xét nghiệm ADN ba cất giữ\, em muốn khóc vì hạnh phúc. Em vẫn là con trai của ba\, ông ấy vẫn luôn thương em. Và điều ấy đã giúp Lâm Hi của trước đây quay trở về...

Lắng nghe từng lời thổn thức bên tai mình, Phong Tĩnh chẳng làm gì khác ngoài việc im lặng, nhẹ nhàng xoa dịu nỗi lòng chất chứa của vợ, cũng như niềm hạnh phúc mà cậu đang có lúc này. Vậy là được rồi, tốt quá rồi, bảo bối à! Hai vợ chồng ôm nhau một lúc xong, Phong Tĩnh đẩy nhẹ Lâm Hi ra, bảo rằng:

- Anh cũng vừa biết ra hung thủ thực sự giết ba mình.

- Thật sao? - Lâm Hi rất đỗi bất ngờ - Là ai vậy? Liệu ba em có...

- Không liên quan tới ông ấy\, hung thủ thực sự chính là Trần Thế Ninh.

Dĩ nhiên phản ứng của Lâm Hi cũng y hệt Phong Tĩnh khi vừa xem xong đoạn clip. Thế là hắn kể hết cho cậu nghe, về hai đoạn clip chứng cứ quan trọng cất giấu suốt 10 năm, kể xong thời gian cũng đã qua hơn nửa tiếng. Lâm Hi vẫn còn quá kinh ngạc:

- Chẳng ngờ được chuyện lại tới nước này... Anh định sẽ làm gì tiếp theo?

- Tất nhiên là đem BlackW tới cảnh sát\, giao nộp chứng cứ\, Trần Thế Ninh giết ba anh thì phải đền tội! Hiện tại hắn đang bị bắt giam do liên quan đến vụ của chính khách Q.

Lâm Hi thoáng nghĩ ngợi chốc lát rồi nhìn Phong Tĩnh, nói rằng:

- Em muốn gặp Trần Thế Ninh! Thứ nhất để hỏi ra lý do anh ta giết ba chồng là gì\, thứ hai là cũng tới lúc cho anh ta biết rõ sự thật mà mẹ anh ta đã che giấu.

Thiết nghĩ đây cũng là điều mà Phong Tĩnh muốn làm, vì vậy hắn đã gật đầu đồng ý.

... Hồ Quân được Đằng Vân dìu về tận căn hộ hạng trung của mình. Vừa nãy nghe phu nhân nhập viện, anh muốn đi cùng chủ tịch xem sao nhưng hắn nói không cần thiết và yêu cầu anh vào bệnh viện kiểm tra thương tích thế nào, còn bảo Đằng Vân nhất định phải đưa anh về tận nhà, hôm nay cho phép nghỉ sớm. Bác sĩ xem qua cũng may không bị thương gì nặng chỉ trặc chân một chút, băng bó vài ngày là hết.

Hồ Quân ngồi phịch xuống sofa, trong khi Đằng Vân đi rót nước cho anh. Đón lấy ly nước lạnh, Hồ Quân uống một hơi hết sạch, lại nghe Đằng Vân bên cạnh dặn dò:

- Nhớ phải nghỉ ngơi theo lời bác sĩ\, đừng có đi lại nhiều\, tôi sẽ chăm sóc anh.

- Được rồi\, chỉ là trặc chân một tí\, bị thương gì nặng đâu mà\, cậu đừng lo.

- Làm sao không lo được? Anh có biết lúc xe nổ\, tôi đã sợ hãi thế nào không?

- Cũng phải\, lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ cậu như vậy\, còn khóc rất thê thảm.

Hồ Quân cười cười trong khi Đằng Vân thoáng im lặng, giờ nghĩ lại cũng tự thấy cảm xúc khi đó của bản thân trở nên dữ dội tới vậy! Chỉ là lúc nghĩ rằng Hồ Quân bị nổ bom chết, là tim cậu đau đến không tả nổi, cứ như vừa mất mát thứ gì rất to lớn. Thật là, Đằng Vân thấy buồn cười với chính mình! Bắt gặp dáng vẻ lặng thinh đó, Hồ Quân sợ làm cậu khó chịu, liền nói: “Tôi không có ý trêu chọc đâu, mà thấy bất ngờ...”

- Quân ca\, tôi không trách anh\, quả thật bản thân tôi cũng bất ngờ về mình.

- Xin lỗi vì tôi đã khiến cậu lo lắng tới vậy.

- Đồ ngốc này\, sao anh lại xin lỗi chứ? Đúng là tôi rất sợ hãi và lo lắng\, nhưng anh biết không\, cũng chính vào giây phút tuyệt vọng đó mà tôi đã hiểu ra rồi...

- Hiểu cái gì?

- Về cảm xúc thực sự tôi dành cho anh.

Hồ Quân toan hỏi tiếp thì cùng lúc Đằng Vân xoay qua nhìn anh, ánh mắt có chút kỳ lạ, đúng hơn là lấp loáng sự dịu dàng hơn mọi ngày.