Mua Vợ: Vợ Yêu Của Chủ Tịch Ác Ma

Chương 92






- Ông biết tôi? - Phong Tĩnh vô cùng nghiêm túc - Quả nhiên\, ông là mảnh ghép cuối cùng của vụ án 200 triệu CYN và cũng là kẻ biết bí mật về cái chết của ba tôi. Nói mau\, tại sao ông có mặt tại nhà tôi khi ấy? Ai là hung thủ đã giết ba tôi\, hả?

- Phong chủ tịch vẫn chưa mở được đoạn clip thứ hai trong USB của tôi đúng không? Bắt BlackW này rồi\, sao anh không mở ra xem\, câu trả lời sau cùng nằm ở đó!

Trước đấy đều chuẩn bị sẵn hết rồi, Phong Tĩnh bảo Jowen lấy mã vân tay của BlackW, gã tỏ ra rất ngoan ngoãn hợp tác, thậm chí còn nói luôn dãy pass cho hắn nghe. Sau đó đoạn clip thứ hai được mở lên, tất cả mọi người có mặt tại đây đều tập trung theo dõi, cả Phong Tĩnh cũng dán chặt mắt vào màn hình, và đoạn clip này tiếp nối đoạn clip thứ nhất, vẫn là khung cảnh đêm trời mưa 10 năm trước, Lâm Dận cùng Phong Y đứng tranh cãi trước cửa nhà, tiếp theo bóng dáng kẻ thứ ba xuất hiện...

“Khuôn mặt Trần Thế Ninh xuất hiện, anh ta khi ấy còn rất trẻ, chỉ tầm 24-25 tuổi. Phong Y tỏ ra ngạc nhiên trước người lạ mặt này, rồi ông nói gì đó với anh. Rất nhanh, Trần Thế Ninh rút súng ra, chẳng hề do dự liền bóp cò, viên đạn bắn thẳng vào thái dương Phong Y, ông há hốc mồm ngã vật xuống! Trần Thế Ninh đưa va li cho Lâm Dận, mở ra thì bên trong chính là 200 triệu CYN. Đây là va li tiền mà Lâm Văn Lôi từng tìm thấy trong nhà của Phong Y... Tự dưng, Trần Thế Ninh lẫn Lâm Dận đều hướng mắt về phía ống kính, vẻ như đã phát hiện ra có kẻ quay lén. Màn hình tối đen.”

Đoạn clip kết thúc rồi nhưng ai nấy đều chưa hết bất ngờ lẫn ngỡ ngàng, về câu trả lời cuối cùng cũng như hung thủ thực sự năm xưa giết chết Phong Y, Trần Thế Ninh! Chẳng phải ư, Phong Tĩnh từng ngỡ rằng đó là Lâm Văn Lôi, sau đó lại phát hiện ra Lâm Dận giá họa, chứ có ai ngờ được lại là một chàng trai trẻ mà thoạt nhìn bề ngoài chẳng hề mang chút liên quan gì tới Phong Y. Tại sao Trần Thế Ninh lại giết ông? Thấy Phong Tĩnh nhìn mình, BlackW thở dài:

- Tôi chẳng biết gì cả\, vẻ như Trần Thế Ninh muốn đạt mục đích nào đó nên giết Phong Y. Năm đó\, tôi chỉ nghe Lâm Thị có kẻ biển thủ số tiền lớn\, lòng ham thích săn tin nóng khiến tôi tìm tới nhà họ Phong\, chẳng qua núp chờ sẵn để xem có moi được tin gì hot không. Nào ngờ đêm mưa ấy\, tôi vô tình quay lại cảnh Phong Y bị sát hại.

- Vậy là khi đó\, mày cũng đã bị phát hiện? - Jowen trầm tư.

- Đúng vậy\, Trần Thế Ninh lẫn Lâm Dận phát hiện ra tôi\, và tôi kịp bỏ chạy! Sau đó nghe đâu Lâm Văn Lôi tới thì phải... Hôm sau\, Lâm Dận gọi cho tôi\, quá bất ngờ vì lão biết số điện thoại tôi. Hóa ra do tôi sơ ý làm rơi thẻ y tế\, vậy ra lão tra ra được tôi. Lão cũng đe dọa đủ điều\, nhưng tôi nắm trong tay chứng cứ quan trọng mà\, dĩ nhiên lão chịu thua thôi. Trần Thế Ninh tìm đến tôi\, trao đổi rằng sẽ cho tôi sang Nga\, mỗi tháng chu cấp tiền đầy đủ\, miễn là tôi đừng tố giác anh ta. Tất cả sự việc là như vậy!

Phong Tĩnh đập tay xuống bàn đánh rầm, những người khác đồng loạt giật mình khi trông vẻ mặt đằng đằng sát khí của vị chủ tịch trẻ, đôi mắt hằn lên tia lạnh lẽo, bản thân hắn khi biết ra sự thật, không khỏi giận dữ vô cùng. Trần Thế Ninh, hóa ra suốt thời gian qua kẻ thù giết cha luôn nhởn nhơ trước mặt mà hắn chẳng hề hay biết! Sớm biết thế, hắn đã một dao đâm chết kẻ này rồi! Giờ Phong Tĩnh đã hiểu vì sao hôm qua Trần Thế Ninh biến sắc khi nghe tới tên BlackW, quả nhiên linh cảm hắn không sai!

Phong Tĩnh nghe điện thoại reo, lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh bắt máy, đầu dây bên kia là quản gia Lương báo tin, phu nhân đột nhiên ngất xỉu, vừa được đưa vào bệnh viện!

... Trời xanh, mây trắng, khung cảnh xung quanh đều rất tươi sáng.

Một cậu bé 10 tuổi đáng yêu đang nô đùa bên cạnh ba mẹ. Người ba rất thương cậu, cứ bế lấy con trai cùng chơi trò tàu lượn trên không. Cậu bé thích lắm, tiếng cười trong trẻo nghe giòn tan khi mình được tung lên cao, rồi rơi xuống vòng tay của ba. Cậu chạy ào tới chỗ người mẹ xinh đẹp, bà nở nụ cười trìu mến nhìn con. Ba ngồi xuống, dang tay ôm lấy hai mẹ con, như thể đối với ông đây là tất cả thế giới.

- Ba có yêu mẹ không ạ? - Cậu bé hồn nhiên hỏi.

- Yêu nhất trên đời. - Ba trả lời.

- Còn mẹ có yêu ba không ạ?

- Có chứ con yêu\, và mẹ còn yêu con trai hơn ba nữa. - Mẹ dịu dàng đáp.

- Phải\, ba mẹ đều thương nhau nhưng vẫn là yêu cục cưng này nhất. - Ba nhìn cậu\, ánh mắt trìu mến - Tiểu Hi\, con là con trai của ba\, là kho báu quý giá nhất của ba.

Lâm Hi từ từ mở mắt ra, không còn khung cảnh tươi đẹp như mơ nữa, mà là trần phòng trắng hoác kèm mùi thuốc sát trùng. Cậu vừa mơ một giấc mơ của quá khứ, phải rồi là quãng thời gian êm đềm hạnh phúc của ba người. Mọi thứ, từng ký ức, những kỷ niệm, tất cả đều đang quay về, hiện hữu và rõ ràng. Lâm Hi nghe giọng Phong Tĩnh cất lên bên cạnh, liền quay qua mới thấy hắn đang nửa lo lắng nửa vui mừng. Cậu được hắn dìu ngồi dậy, tiếp theo nghe hắn hỏi có mệt ở đâu không?