Lâm Hi gạt phắt tay Trần Thế Ninh ra, cả người hơi nghiêng nhẹ, chịu đựng cơn đau đầu mà bảo:
- Đủ rồi...! Đừng nói nữa... Đầu tôi như muốn nổ tung... Anh buông ra đi!
- Đừng gấp gáp\, cứ để từ từ rồi em sẽ nhớ lại thôi\, tôi sẽ ở cạnh em.
Trần Thế Ninh muốn ôm Lâm Hi nhưng cậu quyết liệt đẩy ra, một cú nhói lên đỉnh đầu, đau buốt tới nỗi làm cậu choáng váng, ngất lịm đi. Trần Thế Ninh giật mình lay gọi cậu, vừa lúc cửa bật mở, tay vệ sĩ vào báo thấy xe Limo của Phong Tĩnh dừng trước tiệm cafe! Khỉ thật, vào đúng lúc này mà lại... Trần Thế Ninh mím nhẹ môi, vừa nhìn Lâm Hi ngất xỉu trên ghế vừa đắn đo vài giây, lúc này không nên trực tiếp chạm mặt Phong Tĩnh, khéo hắn không cho anh rời khỏi đây luôn! Sau cùng anh cởi áo vest đắp cho cậu, rồi mau chóng rời đi bằng lối cửa sau.
Phong Tĩnh túm cổ chủ tiệm cafe, bắt dẫn đến chỗ của Trần Thế Ninh! Lúc hắn đạp cửa đi vào đã không thấy anh ta đâu nữa, chỉ mỗi Lâm Hi nằm bất tỉnh trên ghế. Hắn lập tức chạy đến lay gọi, tiếp theo bế cậu lên, tức tốc đưa ra xe Limo.
Xem qua tình hình Lâm Hi, bác sĩ tư được gọi đến King House đắp chăn cho cậu, đứng dậy nhìn Phong Tĩnh đang sốt ruột: “Phu nhân chỉ bị ngất thôi, không có bị thương gì cả, chủ tịch yên tâm và hãy chờ tới lúc phu nhân tỉnh lại”. Bảo quản gia Lương tiễn chân bác sĩ, Phong Tĩnh ngồi xuống bên giường, vừa quan sát Lâm Hi chìm vào giấc ngủ vừa vuốt nhẹ mặt cậu, tiếp đến nắm chặt lấy tay cậu. Ban nãy hắn tìm ra được bì thư do Trần Thế Ninh sai người gửi tới, nên mới biết Lâm Hi ở tiệm cafe đó mà đến. Thật chẳng thể ngờ được, cậu lại giấu hắn, một mình đến gặp cái tên gian xảo ấy. Không biết Trần Thế Ninh nói gì mà khiến cậu ngất xỉu ngay tại đó?
***
--- “Hồ Quân! Cẩn thận đấy!”\, tiếng Jowen cất lên khá to và đanh sắc\, xen lẫn giữa âm thanh hỗn chiến trong đêm tối ở một góc đường tại St. Petersburg\, thành phố với số lượng mại dâm nam tăng đột biến thời gian gần đây của nước Nga. Jowen cùng nhóm thuộc hạ đánh nhau ầm ĩ với mấy kẻ thuộc băng đảng đường phố mà chẳng rõ từ đâu xuất hiện\, trong khi Hồ Quân cách đấy không xa đang đè ấn giữ một gã đàn ông ngoài ba lăm\, mặc áo khoác măng tô màu xanh sậm dày\, vai đeo ba lô vải dù cũ mèm.
Lý do Jowen thình lình phát ra lời cảnh báo đó là bởi thấy trong tay gã có một con dao, và vẻ như anh chàng vệ sĩ còn chưa kịp phát hiện! Hậu quả, gã giật tay ra khỏi cái nắm giữ chặt chẽ kia, vung ngược mũi dao sắc lẻm vào người Hồ Quân. Phản xạ nhanh nhạy khi anh lập tức buông gã ra, ngả người ra sau né, dù vậy mũi dao vẫn chém một nhát vào bàn tay anh, dòng máu đặc quánh chảy ra... Gã nọ nhân cơ hội chạy biến đi vào màn đêm thăm thẳm lạnh lẽo của quốc gia lạnh giá này.
Tiếng còi xe cảnh sát hú vang dội, cuộc hỗn chiến dừng lại khi nhóm người của băng đảng đường phố kháo nhau bỏ chạy. Jowen sải bước tới chỗ Hồ Quân đang đứng và dùng tay còn lại chụp miệng vết thương, hỏi có bị thương nặng không? Hồ Quân lắc đầu, Jowen bắt đầu thấy ánh đèn nhấp nháy của xe cảnh sát từ cua quẹo kia, cáu bẳn:
- Lại để sổng tên BlackW đó nữa rồi! Gã cáo già chết tiệt! Cái đám băng đảng đường phố chắc chắn do gã thuê để cầm chân chúng ta!
- Jowen\, ngài xem này! - Hồ Quân đưa bàn tay bị thương lên\, lật ngửa lòng bàn tay ra có một vật màu đen bóng - Tôi thấy nó rơi ra khỏi ba lô của gã BlackW\, cái USB này biết đâu có chứa thông tin quan trọng.---
Đó là tất cả sự việc diễn ra vào đêm rượt đuổi ấy mà Hồ Quân đã kể hết cho Phong Tĩnh nghe sau khi từ Nga đáp trực thăng về Đại Lục. Anh đem theo USB đưa cho hắn, và lúc này hắn đang dán mắt vào màn hình vi tính, bên trong chứa khá nhiều file lẫn ảnh linh tinh về mấy “phi vụ” nóng hổi mà gã BlackW săn lùng được trong thời gian trước, duy có hai file clip nổi bật giữa một đống dữ liệu vô nghĩa này. Tất nhiên hai file đó có cài password, một file chỉ cài pass bình thường nên bị nhóm Jowen phá mã dễ dàng, file còn lại thì có tới hai lớp bảo vệ: pass ký tự và pass dấu vân tay của BlackW! Phong Tĩnh click vào file đã được mã hóa, một đoạn clip hơn 3 phút bắt đầu mở lên:
“Trời bên ngoài đang mưa. Tại ngôi nhà cũ của Phong Tĩnh. Phong Y đứng ngay trước cửa nhà, người đứng đối diện với ông không ai khác là Lâm Dận! Cả hai tranh cãi khá căng thẳng. Tiếp theo một bóng người nữa xuất hiện, trên tay cầm theo chiếc cặp da khá to, tiến đến chỗ hai người kia...”
Đoạn clip kết thúc trước cái nhìn bất động của Phong Tĩnh, vậy ra điều Lý Củng từng nói về “người quan trọng” nắm giữ trong tay chứng cứ của vụ án 10 năm trước, chính là gã phóng viên BlackW với đoạn clip mà chẳng rõ vô tình hay cố ý đã quay lại được cảnh đêm mưa định mệnh ấy! Vậy cái kẻ thứ ba xuất hiện ở đó, là ai?