Mua Vợ: Vợ Yêu Của Chủ Tịch Ác Ma

Chương 72






Cứ ngỡ nãy giờ chẳng có ai, nay thình lình vang lên giọng nói, thật khiến Lâm Hi giật mình! Cậu nhìn về phía phát ra âm thanh, từ sau chiếc ghế bành gần cửa sổ, một bóng dáng cao và ốm chậm rãi đứng dậy, người đó từ từ quay mặt lại, rồi khi trông thấy gương mặt lạnh băng pha chút sắc sảo ấy, thì cậu đứng yên vài giây. Cơn đau đầu lại kéo đến, cậu nhắm mắt thấy người hơi lảo đảo, y hệt hôm qua khi những hình ảnh mờ nhạt lần nữa xuất hiện, cứ như một thứ gì ẩn núp trong bóng tối, chờ dịp thích hợp để nhảy ra. Tiếng đế giày chạm xuống sàn dội tới bên tai, đồng thời Lâm Hi nghe giọng nói kia cất lên khá gần: “Em ổn chứ?”.

Lâm Hi mở bừng mắt, người nọ đã ở ngay trước mặt, nhanh tới không ngờ!

- Anh là Trần Thế Ninh?

Câu hỏi của Lâm Hi bình tĩnh lạ lùng, Trần Thế Ninh mỉm cười gật đầu thay cho lời đáp, tiếp theo quan sát cậu từ trên xuống dưới, tổng quan thì cơ thể cậu vẫn bình thường chẳng bị thương gì, xem chừng chỉ ký ức là mất đi thôi. Anh đưa tay lên định chạm vào khuôn mặt đó, tức thì cậu mau chóng né mặt qua một bên, bước lùi.

- Dù tôi chưa nhớ ra chúng ta có mối quan hệ gì nhưng thiết nghĩ cũng không thân mật tới mức này\, với lại chắc anh cũng phải biết\, tôi là người đã có chồng...

Thật là, dù đã quên mọi thứ nhưng tính cách vẫn như cũ! Trần Thế Ninh cười nhạt một tiếng, suốt ngày cứ đem Phong Tĩnh ra nói, anh cảm thấy hơi khó chịu, ký ức đã mất nhưng vẻ như trong trái tim cậu luôn chỉ có tên chủ tịch đáng ghét đó!

- Tôi ở cạnh em sáu năm\, lúc ấy Phong Tĩnh còn ở tận bên Singapore\, hắn là cái gì chứ? Chúng ta rất thân thiết dù không phải là kiểu quan hệ yêu đương. Em lúc nào cũng chỉ tin tưởng mỗi tôi\, hễ có việc gì thì sẽ lại gọi “thư ký Trần”\, giờ thấy em xa cách như vậy đúng là chưa quen được. Nhớ nơi này chứ\, khi em lên vị trí giám đốc Lâm Thị\, lại chỉ muốn cùng tôi vào nơi nhỏ bé này mà uống cafe. Thật là hoài niệm!

- Rốt cuộc\, anh có mối quan hệ gì với tôi? Anh bảo sẽ giúp tôi có lại ký ức...?

Nhìn lại Lâm Hi đang sốt ruột chờ đợi, Trần Thế Ninh vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt nhẽo, nghĩ mình nên bắt đầu kể từ đâu đây?

... Khi ấy, Phong Tĩnh đang ở King House, bởi nửa tiếng trước nhận được cuộc gọi từ quản gia Lương, kinh ngạc khi nghe bà hốt hoảng báo phu nhân biến mất rồi! Hắn vội từ công ty trở về nhà, nghe bà ta cùng đám vệ sĩ vô dụng kia kể lại chuyện đưa Lâm Hi tới trung mua sắm, rồi chờ cậu thay quần áo, tiếp theo lâu quá mà cậu chưa trở ra nên một vệ sĩ phải đi vào phòng thay đồ xem thì mới phát hiện sự việc. Họ tìm kiếm khắp trung tâm mua sắm mà vẫn không thấy bóng dáng Lâm Hi.

- Khốn kiếp! Tôi bỏ cả đống tiền ra thuê các người để làm gì? Chỉ mỗi một việc giám sát một người thôi mà cũng không xong!

Phong Tĩnh tức giận đi qua đi lại trong phòng, mắng cả lũ vệ sĩ chẳng tiếc lời, trong lòng bây giờ nóng như lửa đốt, tự hỏi Lâm Hi rốt cuộc là đi đâu, vì sao phải lén lút tới vậy? Hắn cố lấy lại bình tĩnh và suy nghĩ, từ chiều qua rõ ràng đã cảm nhận vợ có điều gì khác lạ, cả việc nói cái tên Trần Thế Ninh, bây giờ hắn cứ thấy cậu đã nói dối.

- Hôm qua ở nhà có chuyện gì bất thường không?

Quản gia Lương nghe Phong Tĩnh hỏi, liền trả lời ngay: “Chiều qua có người từ công ty dọn dẹp tới đây, họ cũng làm việc bình thường sau đó ra về. Còn phu nhân thì tự dưng đi lên phòng rồi ở suốt, tới lúc chủ tịch về...”. Phong Tĩnh trầm tư, lỡ như có kẻ nào lợi dụng điều này, mua chuộc người trong nhóm đó, truyền tin cho Lâm Hi thì sao? Hắn cứ nghĩ đến Trần Thế Ninh, biết đâu cái tên này là do một gã nhân viên bị mua chuộc nói cho Lâm Hi nghe? Hắn chạy vội lên phòng ngủ, đảo mắt nhìn hết lượt. Nếu đúng như quản gia Lương kể, thì có thể cậu đã nhận một thứ gì đó sau khi nhóm dọn dẹp ra về. Là gì nhỉ? Ánh mắt Phong Tĩnh chợt dừng lại bên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, linh cảm mách bảo khiến hắn bước nhanh đến, mở từng hộc tủ kiểm tra...

Trở lại tiệm cafe, Lâm Hi bất động khi nghe Trần Thế Ninh kể rõ tất cả.

- Ba tôi là Lâm Văn Lôi\, giám đốc công ty Lâm Thị\, sau đó phát hiện không phải cha con ruột? Trong khi anh mới là con trai của ông\, trước đấy còn là thư ký của tôi? Một mớ rắc rối gì vậy chứ...? Ôi\, đầu tôi đau quá!

Lâm Hi ngã mạnh ra sau, may là có chiếc ghế nệm đỡ lấy. Mọi thứ cứ vùn vụt qua đầu, các ký ức hỗn độn cùng hình ảnh rời rạc, tất cả đều khiến đầu cậu đau nhói. Trần Thế Ninh lo lắng quỳ một chân xuống, đối mặt với Lâm Hi, cầm lấy tay cậu, nói tiếp: “Những gì tôi kể đều là thật! Phong Tĩnh vẫn chưa kể em nghe vì sợ em bị đả kích nhưng Lâm Hi, con người không thể không có ký ức! Em cần phải nhớ ra mọi chuyện, nhớ tôi là ai và em quan trọng với tôi thế nào!”.