Sáng nay vào tòa nhà Goldplace, Hồ Quân và Đằng Vân trùng hợp lại gặp Phong Tĩnh vừa xuống xe Limo, cả hai cùng cúi chào chủ tịch, sau đó họ vào thang máy. Hắn đứng phía trước, hai người nọ đứng phía sau, tiếp theo cất tiếng hỏi:
- Mọi chuyện giải quyết xong rồi chứ?
Đằng Vân khó hiểu nhìn Hồ Quân, anh chàng vệ sĩ biết Phong Tĩnh hỏi gì, mới đáp:
- Đã giải quyết xong rồi\, chủ tịch.
- Đêm qua\, hai người ở cạnh nhau sao?
- Thưa\, đúng vậy...
Trong khi Hồ Quân trả lời vanh vách thì Đằng Vân vẫn chưa hiểu gì hết, lại nghe tiếp:
- Tốt! Tâm trạng vui vẻ thì mới làm việc được. Hôm qua\, trông mặt hai người cứ như sắp “choảng” nhau tới nơi\, nay xem ra đã chấp nhận nhau rồi.
Đằng Vân kín đáo nhìn Hồ Quân đang cười tươi, giờ mới biết hóa ra là Phong Tĩnh đã ngầm phát hiện ra “mối quan hệ bí mật” của họ, còn bị “nhắc nhở” như vậy nữa, thật là xấu hổ chết được! Cửa thang máy mở, Phong Tĩnh sắp bước ra thì chợt dừng lại, xoay qua nhìn anh chàng thư ký, dặn dò một lời:
- Đằng Vân\, sau này tới công ty\, nên mặc sơ mi cổ cao một chút để che mấy dấu hôn.
Giật mình, Đằng Vân theo phản xạ đưa tay lên che cổ. Quái lạ, sáng nay cậu soi gương kỹ lắm mà, hay do vết hôn nằm bên mé cổ khó thấy? Bên cạnh Hồ Quân còn ngây ngô “ồ” một tiếng như thể mình không phải “thủ phạm” tạo ra dấu hôn trên cổ ai kia! Đáp vâng lí nhí, Đằng Vân thẹn quá, lúc chủ tịch đi rồi thì cậu nhìn Hồ Quân đang nhe răng cười, mới thúc mạnh khuỷu tay vào bụng anh, hậm hực đi tới phòng thư ký.
Thời tiết dạo này giở chứng thật, lại mưa tiếp, thật là ẩm ướt. Trời về chiều, Phong Tĩnh đứng trước cửa Goldplace, nhìn màn mưa phùn trước mặt mà ca thán trong lòng. Hắn chuẩn bị về nhà, đang chờ Hồ Quân lấy dù che để vào trong xe Limo. Lúc anh chàng vệ sĩ đi đến mở dù ra, hắn vừa bước ra khỏi cửa tòa nhà vừa bảo chán chường:
- Tôi không thể chịu nổi sự ẩm ướt như thế này...
Phong Tĩnh chưa dứt câu là chợt nghe vệ sĩ Từ ở phía sau thốt lên bất ngờ: “Đó chẳng phải là phu nhân sao, chủ tịch?”, lập tức hắn dừng bước nhìn ra ngoài cổng, trông thấy chiếc xe hơi của vệ sĩ vừa đậu lại và Lâm Hi thì bước vội xuống xe dưới cơn mưa phùn. Chẳng nói lời nào, Phong Tĩnh rời khỏi dù che, cởi nhanh áo khoác dày rồi chạy đến bên cậu, che mưa cho! Hắn đi nhanh tới nỗi, Hồ Quân chưa kịp gọi theo. Đột ngột có áo khoác trên đầu mình, Lâm Hi liền quay qua.
- Phong Tĩnh\, may quá em vừa tới kịp để gặp anh!
- Sao em đến đây giờ này\, chẳng phải anh bảo khi nào xong việc sẽ về nhà ư? Mà sao quản gia Lương lại để em một mình đi ra ngoài chứ?
- Em không thích ăn tối ở nhà nữa\, đến đây gặp anh để cùng ra ngoài ăn nhưng đi được giữa đường thì mưa rồi. Em nói quản gia Lương đừng gọi cho anh.
- Đi như thế nguy hiểm lắm\, đừng vậy nữa.
- Thế... nếu sau này em nhớ anh quá thì cũng không thể đến tìm anh được à?
Phong Tĩnh đơ người khi trông cảnh Lâm Hi cúi mặt, nói khẽ. Nếu không phải vì hai tay đang giữ áo khoác, thì khéo hắn đã ôm chầm cậu mà hôn mấy phát! Thật là cưng ghê! Vì nhớ chồng mà cậu chả màng mưa gió tới tận đây! Mưa lớn hơn rồi, hắn kéo cậu vào dưới vòm mái che trong suốt của tòa nhà, hắn ôm cậu và nói chuyện tiếp.
Trước khung cảnh ấy, vệ sĩ Từ hỏi Hồ Quân có nên đến đưa dù cho chủ tịch không, thì Hồ Quân lắc đầu bảo, đừng nên phá ngang bầu không khí lãng mạn của họ thì hơn!
- Anh xem\, chủ tịch mới nói ghét ẩm ướt vậy mà vừa thấy phu nhân đã vội vội vàng vàng lao đi dưới mưa\, mặc kệ mình bị ướt. Đúng là tình yêu có khác! Nhưng nói anh nghe này\, yêu tới mấy thì mình phải giữ hình tượng...
Hồ Quân đang say sưa “chỉ dẫn” cho vệ sĩ Từ thì thấy Đằng Vân từ trong tòa nhà đi ra, vẻ như cậu không mang theo dù rồi, nên định đội mưa chạy ra ngoài gọi taxi. Nhanh như cắt, chẳng một lời báo trước, Hồ Quân cầm dù chạy thẳng tới chỗ cậu luôn! Vệ sĩ Từ đột ngột bị mưa ào lên người do mất dù che, chỉ biết ú ớ mấy tiếng.
Đằng Vân bất ngờ khi Hồ Quân từ đâu xuất hiện, cầm dù che cho mình, nghe anh hỏi:
- Tiểu Vân về hả\, hay là đi ăn tối với nhau nhé.
- Anh không phải ở bên chủ tịch ư? - Đằng Vân phủi nước mưa bám trên tóc.
- Tôi xin phép chủ tịch rồi\, để vệ sĩ Từ tạm thay tôi hôm nay.
- Mà\, anh che dù cái kiểu gì vậy? Cứ che dù cho bên tôi\, anh bị ướt gần hết kìa!
Hồ Quân đúng là cố tình nghiêng dù về bên Đằng Vân nhiều hơn, anh là không muốn để cậu chịu ướt mưa dù chỉ một chút! Bên vai áo bị ướt mà anh chàng vẫn cười tươi, nói chúng ta mau đi nào! Còn Đằng Vân thì cứ bảo, anh mau che dù cho cả hai người!
May là có chuẩn bị một chiếc dù “cứu nguy” kịp thời, vệ sĩ Từ vừa căng dù ra che vừa quan sát chủ tịch đứng ôm ấp phu nhân, còn Hồ Quân thì như bị ‘ngáo’ vì mải lo che dù cho Đằng Vân, lắc đầu cảm thán: Mấy kẻ đang yêu đều giống hệt nhau!