Tim đập mạnh khi Lâm Hi cảm nhận một bàn tay sờ soạng cơ thể mình, tiếp theo Phong Tĩnh cắn mút lên cổ cậu, rất nhanh trườn xuống và dùng răng tháo nhẹ từng cúc áo, vải sơ mi trễ qua một bên, để lộ một bên ngực trắng mềm. Quá khiêu khích rồi! Hắn hôn thật nhẹ qua xương quai xanh, xuống ngực cậu đang thở mạnh, **** *** vào hạt đậu hồng nhạt đang run rẩy mỗi khi lưỡi hắn quét qua! Lâm Hi thở dốc, đầu óc lại mụ mị, hai tay vòng qua cổ hắn liền bấu chặt hơn nữa.
Môi Phong Tĩnh vẫn trêu đùa nơi ngực mềm, tay ngừng sờ soạng mà chạm lên bên ngực còn lại của Lâm Hi, quay lớp vải áo mỏng tanh, dùng ngón tay kích thích nụ hoa đang lẩn trốn. Môi, lưỡi và cả tay hắn, đều làm cậu đắm chìm đê mê. Phải rồi! Thứ xúc cảm mãnh liệt này, qua mỗi cái vuốt ve lúc thì chậm rãi lúc thì bạo liệt, đều khiến Lâm Hi thấy thân thuộc. Nỗi khao khát này, dần sống lại qua ký ức trắng xóa. Và dĩ nhiên Phong Tĩnh không quên nơi mẫn cảm ấy, bên dưới cậu đã nóng rực, chờ đợi ngón tay hắn khám phá. Từng chút một, không nhanh không chậm, như thể đày đọa! Cậu không kìm được rên nhẹ, hô hấp gấp gáp tới khó khăn. Hắn nghe hơi thở cậu sung sướng, bản thân cũng tự thỏa mãn, cùng phóng thích!
Nhưng Phong Tĩnh đã không vào bên trong Lâm Hi, mọi thứ dừng lại khi hắn rời tay khỏi quần lót của cậu, nhìn cậu đang dần thở đều hơn, mỉm cười ân cần:
- Đêm nay chỉ tới đây thôi\, em thấy dễ chịu chứ?
Đỏ mặt và khẽ gật đầu, Lâm Hi hỏi ngược lại, còn anh thì sao? Phong Tĩnh liền hôn cậu, hưởng thụ mà đáp, rất kích thích và tuyệt vời! Sau đó hắn bảo, đi ngủ thôi! Ôm lấy cổ hắn, cậu được hắn bế lên đi về phía giường, cơn buồn ngủ kéo đến vỗ về.
... Đồng hồ điểm 4 giờ sáng. Đằng Vân ngồi dậy, vén rèm và mở toang cửa sổ bên giường, gió sớm thổi vào lạnh căm. Quấn chăn ngang người, cậu rút điếu thuốc châm lửa, miệng nhả ra làn khói trắng vẩn đục trước cái nhìn vô định. Từ tầng hai này có thể ngắm nhìn thành phố, chỉ lác đác vài bóng người, không gian yên tĩnh thật. Chỗ nằm bên cạnh có tiếng trở mình, mau chóng Đằng Vân nghe giọng ngái ngủ rất gần khi Hồ Quân ở phía sau nhẹ nhàng vùi mặt vào cổ cậu, vòng tay qua ngực cậu ôm lấy, hỏi nhỏ:
- Tiểu Vân dậy sớm thế?
- Tôi luôn có thói quen dậy sớm mà... - Cắn nhẹ môi\, tận hưởng những nụ hôn dịu dàng của anh rơi trên cổ và vai mình\, Đằng Vân hỏi tiếp - Đêm qua anh thấy thế nào?
Ngừng ngấu nghiến hương thơm trên da thịt ấy, Hồ Quân trở nên lưỡng lự:
- Tôi hỏi thật luôn\, có phải cậu thấy kỹ thuật của tôi tệ lắm không?
- Ừ đúng là hơi tệ\, còn không bằng những người trước kia ngủ với tôi.
- Đừng\, tôi không thích nghe cậu nói về mấy kẻ đó\, tôi sẽ ghen đấy! Kể từ bây giờ cậu là của tôi rồi Tiểu Vân\, cậu chỉ được phép nghĩ về tôi thôi.
- Quân ca\, dù kỹ thuật hơi tệ nhưng cảm xúc anh đem lại cho tôi\, là độc nhất!
Có phải ý Đằng Vân muốn nói, những kẻ trước đây ngủ với cậu đều không là gì so với Hồ Quân, và chỉ anh mới khiến cậu rung động? Tâm trạng trở nên phấn khích, Hồ Quân liền đè Đằng Vân xuống giường, cười vui vẻ lắm, hôn cậu liên tục. Đang định nói một chuyện mà lúc này cậu cứ phải đè nén sự khoái cảm khi bị anh **** *** khắp cơ thể. Túm nhẹ vai chàng trai, Đằng Vân dùng sức kéo anh lên, dừng sự càn quấy kia lại.
- Quân ca\, nghe tôi nói này...
- Tiểu Vân cứ nói\, tôi vẫn nghe đây. - Hồ Quân vẫn ráng hôn một cái lên ngực cậu.
- Tôi rất vui vì anh thích tôi\, và tôi cũng có tình cảm với anh. Nhưng Quân ca à\, mối quan hệ của chúng ta chỉ được tới đây\, không thể “tiến xa” hơn.
- Dừng tới đây\, nghĩa là sao?
- Nghĩa là không phải trở thành người yêu\, không có bất kỳ mối ràng buộc nào.
Hồ Quân dựng người dậy, nhíu mày nhìn Đằng Vân cũng ngồi dậy theo, hỏi rõ:
- Vậy... quan hệ giữa chúng ta bây giờ là gì?
- Lần ở biệt thự nghỉ dưỡng\, lúc anh khoác áo cho tôi\, có lẽ trái tim tôi đã bắt đầu rung động. Vì tấm thân này lại có người muốn che chở và nâng niu\, nên tôi thấy vui. Sau đó anh luôn đối xử chân thành với tôi\, nhưng sự thật tôi vẫn chưa thể an tâm về thứ tình cảm này. Xin lỗi vì tôi ích kỷ như vậy...
- Nhưng\, tôi thích cậu và cậu cũng thích tôi\, chẳng phải thế là đủ ư?
- Cảm xúc là thứ khó nói\, lỡ sau này anh hối hận hoặc không muốn ở cạnh tôi nữa thì chúng ta đường ai nấy đi\, không cần dùng trách nhiệm ràng buộc. - Đằng Vân vuốt mặt Hồ Quân\, nhoẻn miệng cười - Quân ca\, anh là một người tốt\, tôi không muốn anh bị tổn thương. Chúng ta hãy cứ như bây giờ\, thích nhau\, lên giường\, như làm “bạn tình”.
- Tiểu Vân\, nếu là về quá khứ của cậu...
- Được rồi ý tôi đã quyết\, nếu anh không thích thì chúng ta sẽ chấm dứt đấy! Tôi cũng không muốn người ở công ty biết về mối quan hệ này của ta\, nên cứ giữ bí mật… Tôi đi tắm đây\, phải chuẩn bị đến công ty sớm nữa.
Đằng Vân nhanh chóng xuống giường, rời phòng ngủ để lại Hồ Quân một mình với hàng ngàn suy nghĩ mông lung, về một thứ tình cảm chẳng thể gọi tên.