... Tối đó ở King House, một bữa tiệc thịnh soạn được tổ chức. Nơi phòng ăn, bao nhiêu thức ăn ngon đều bày hết cả bàn, năm người cùng dùng bữa tối vui vẻ, vừa nhìn ra bên ngoài cửa kính lớn, nơi đây của siêu căn hộ cao tầng có thể ngắm nhìn một phần thành phố Bắc Kinh khi đón đêm Tết ấm cúng. Jowen cầm ly rượu đứng lên, hô lớn:
- Mừng ngày Tết\, và quan trọng là mừng lão Phong khỏe mạnh trở về! Cạn ly nào!
Bốn người còn lại mau chóng đứng lên, nâng ly cùng Jowen. Vừa ngồi xuống, anh bảo:
- À phải rồi lão Phong\, vụ “BlackW” dù tạm thời vẫn chưa tìm thấy người nhưng mạng tình báo của tôi đã tra được vài thông tin cá nhân của hắn: tên thật là Hứa Vĩ\, trước đây từng là nhà báo tự do chuyên săn tin “nóng” hút view.
- Nhà báo tự do ư? - Hồ Quân đưa mắt sang Phong Tĩnh - Chủ tịch còn nhớ lời khai từ người hàng xóm về kẻ đã chạy ra khỏi hiện trường sau tiếng súng? Trước ngực kẻ đó có đeo máy ảnh! Nay gã BlackW lại là nhà báo săn tin\, trùng khớp rồi!
- Đúng vậy\, như thế càng chắc chắn 100% BlackW chính là ẩn số quan trọng nhất của vụ việc năm ấy. - Phong Tĩnh hỏi Jowen - Lão Wen\, hiện có biết gã này ở đâu không?
- Theo tin báo\, khoảng 10 năm trước BlackW đột nhiên biến mất khỏi Đại Lục\, chẳng còn ai nghe hay biết tin tức gì của gã nữa. Qua tìm hiểu thì mới biết\, trong ngần ấy năm\, gã đã trốn tận bên Nga! Và phát hiện\, mỗi tháng điều có một số tiền chuyển vào tài khoản của gã\, y như Lý Củng nói. Đám thuộc hạ của tôi đang ráo riết truy lùng\, tin rằng vài ngày nữa sẽ tìm ra nơi ở của BlackW này.
Phong Tĩnh gật đầu, cuối cùng cũng tiến gần đến manh mối quan trọng này, sức khỏe đã bình phục, không còn gì phải lo lắng nữa, có thể toàn tâm mà tìm ra lời giải đáp thực sự của năm ấy. Tự dưng hắn thấy Lâm Hi trầm tư, mới hỏi, em có gì bận lòng à? Cậu liền nắm tay hắn, lắc đầu cười gượng gạo. Hắn nhận ra cậu đang lo lắng... Không khí tự dưng nghiêm túc quá, Đằng Vân mới lên tiếng:
- Nào\, đang là đêm Tết mà\, công việc cứ dời lại một bên\, hôm sau giải quyết!
Mọi người liền gật đầu đồng tình, cùng nhau nâng ly và ăn tiếp bữa tối dang dở. Bữa tiệc kéo dài quá nửa đêm, ăn uống no nê xong là Jowen, Hồ Quân và Đằng Vân say sỉn ngủ kềnh ra ghế sofa nơi phòng khách, may ban nãy Lâm Hi uống rất ít, mấy chai rượu mạnh Jowen mang từ Ý về, tửu lượng kém như cậu khó mà chịu nổi. Lâm Hi lay gọi ba người vào phòng mà ngủ, nằm ngoài đây dễ cảm lạnh!
- Lão Wen uống rượu như nước lã mà còn say tới vậy\, huống chi Hồ Quân với Đằng Vân. - Ngạc nhiên là Phong Tĩnh vẫn còn tỉnh lắm\, từ phía sau vòng tay qua ôm eo Lâm Hi - Cứ để họ ngủ đi\, trai tráng khỏe mạnh\, sợ gì ngã bệnh.
- Anh uống rượu mạnh hơn Jowen à? Sao còn tỉnh như sáo thế?
- Tửu lượng cả hai ngang nhau\, vì sao anh còn tỉnh là do hồi nãy uống vừa phải. Để làm gì ư\, để cùng vợ yêu tâm sự tới sáng chứ sao!
Dứt lời, Phong Tĩnh nhấc bổng Lâm Hi lên, đưa về phòng ngủ. Đóng chặt cửa lại, hắn đã ép cậu sát vào cửa, đưa tay lên vuốt ve mặt cậu, ánh mắt say đắm vô cùng. Chẳng để vợ kịp nói gì, môi hắn đã phủ chụp lên môi cậu, lúc hôn chậm rãi lúc lại ngấu nghiến, hơi thở hắn ấm nóng, phảng phất mùi rượu mạnh, như mơn trớn cánh môi mềm mại kia. Cậu nhắm mắt, chìm đắm cùng hắn, vừa hôn vừa cảm nhận đôi tay thô ráp nọ sờ soạng khắp nơi trên thân thể mình, đi tới đâu thì vải áo đều bị cởi tuột ra tới đó.
- Mừng anh xuất viện\, có phải em nên tặng quà gì không? - Phong Tĩnh hôn chậm rãi xuống chiếc cổ thanh mảnh\, hít sâu một mùi hương đã xa cách bao ngày.
- Trước khi phẫu thuật\, anh làm nũng\, giờ xuất viện\, cũng đòi quà sao...? - Nhắm nghiền mắt tận hưởng từng cái hôn dịu dàng và sự ve vuốt mơn trớn từ hắn\, Lâm Hi hỏi khẽ - Thế\, xin hỏi Phong chủ tịch muốn tặng “quà” gì?
- Tặng chính em cho anh!
Cắn mạnh một cái nơi cổ trắng muốt, Phong Tĩnh bế nhanh Lâm Hi lên, hai người hôn nhau nồng nàn khi tiến về phía giường ngủ. Mau chóng nằm xuống chăn ấm nệm êm, đôi môi của hắn và cậu không rời nhau chút nào, để cho thỏa nỗi nhớ mong lẫn khao khát hơn một tháng qua. Bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa nắn âu yếm cơ thể nóng hổi đang cuộn trong lòng mình, từng cái vuốt rất khẽ, như cái chạm của lông vũ, không khỏi làm cậu có chút run rẩy, hưng phấn mà bắt đầu thở dốc. Đến khi ngón tay đó di chuyển xuống bên dưới, vẫn ôn nhu kích thích, cậu ngửa cổ rên nhẹ, ngực mềm ưỡn lên ngay vị trí môi hắn đang kề sát, hắn theo đà mà mút lấy nụ hoa hồng nhạt.
Phong Tĩnh ôm eo Lâm Hi, chuẩn bị tiến vào thì chợt cậu cầm tay hắn giữ lại, đón lấy ánh mắt khó hiểu từ hắn, cậu ngập ngừng cất tiếng:
- Không thì... hãy để em làm anh dễ chịu hơn nhé.