Sau khi xem qua các kết quả xét nghiệm, Lukas gật đầu, mỉm cười nói rằng:
- Đã hơn một tháng nghỉ dưỡng\, được chăm sóc đặc biệt\, sức khỏe hiện tại của Phong chủ tịch tiến triển rất tốt. Có thể nói là đã hoàn toàn bình phục\, chúc mừng chủ tịch.
Đối diện, Phong Tĩnh nhìn sang Lâm Hi, cả hai vô cùng mừng rỡ. Bên cạnh, Jowen và Hồ Quân cũng vui mừng chẳng kém. Tiếp theo nghe Lukas bảo, để yên tâm thì Phong Tĩnh cứ ở lại đây tiếp tục theo dõi, nhưng nếu hắn muốn trở về Đại Lục thì cũng được, có thể đến bệnh viện cao cấp đáng tin cậy mà chăm sóc điều dưỡng thêm.
- Cảm ơn bác sĩ nhưng tôi thấy bản thân đã khỏe mạnh rồi\, giờ tôi cần quay về nước\, đã hơn một tháng trôi qua\, tập đoàn và rất nhiều công việc khác đang chờ tôi.
Và trong ngày hôm đó, Phong Tĩnh, Lâm Hi cùng mọi người trở về Đại Lục.
Từ sau khi ca phẫu thuật của Phong Tĩnh diễn ra tới nay đã hơn một tháng trôi qua, suốt thời gian đó, Lâm Hi là mệt mỏi nhất, vừa điều hành công ty Lâm Thị như trước đây, vừa cứ phải bay đi bay về giữa Thụy Điển và Đại Lục, cốt để ở bên cạnh chăm sóc cho Phong Tĩnh. Về phần công việc ở trụ sở Goldplace, Đằng Vân mệt mỏi vô vàn khi thay chủ tịch tiếp quản tạm thời, ngày nào cậu cũng gọi điện cho hắn, báo cáo hết chuyện này tới chuyện khác! Đặc biệt là cậu phải giám sát công trình chung cư cao cấp đợt rồi, cũng may có Hồ Quân đỡ đần thêm. Về phần Jowen, công cuộc tìm kiếm “BlackW” bắt đầu sau khi Phong Tĩnh mổ xong, quả nhiên tìm kẻ này chẳng hề đơn giản, mạng lưới Mafia dàn trải ở một số nơi, mất vài tuần sau mới có chút kết quả...
Lúc Phong Tĩnh bình phục và đáp chuyến bay về đến Đại Lục, trùng hợp đúng ngay lúc dịp Tết Nguyên Đán 2022! Vì vậy mà không khí ăn Tết diễn ra tưng bừng nhộp nhịp khắp mọi ngõ ngách ở Bắc Kinh, thật là vui vẻ hết sức.
Chiếc Limo dừng lại trước một cổng chùa nhộn nhịp người ra vào, năm người nọ mau chóng xuống xe. Quan sát khung cảnh linh thiêng thơm mùi nhang khói, Jowen nói, đây là lần đầu tiên anh đón Tết của người châu Á, đúng là rất khác với phương Tây. Phong Tĩnh quay qua bảo, vậy thì cứ tận hưởng đi, tiếp theo nhìn Lâm Hi, vừa mỉm cười vừa nắm tay cậu cùng bước vào chùa.
Năm người thắp nhang lạy Phật, gieo quẻ cầu bình an. Đang khấn vái, Phong Tĩnh khẽ mở mắt ra, nhìn qua thấy Lâm Hi đang khấn gì đó rất thành tâm, liền hỏi nhỏ:
- Em đang cầu điều gì vậy?
- Chuyện cầu xin không được nói ra\, nếu không sẽ không linh nghiệm nữa. - Lâm Hi vẫn nhắm mắt\, chú tâm khấn Phật\, đáp ngắn gọn.
- Được rồi\, dù em không nói thì anh cũng biết là em đang cầu xin cho anh.
Lâm Hi im lặng, dù vậy Phong Tĩnh phát hiện cậu đã khẽ mỉm cười, vậy là hắn đoán đúng rồi! “Thế thì anh cũng sẽ cầu xin cho em”, tự nhủ thầm như vậy, Phong Tĩnh tiếp tục khấn vái. Cách Jowen một khoảng, Hồ Quân hơi nghiêng người qua Đằng Vân cũng đang cầu khấn lắm, cất tiếng:
- Tiểu Vân nói xem\, cậu là đang cầu cái gì?
- Tất nhiên tôi cầu cho ba mẹ\, anh trai và em gái tôi đều khỏe mạnh\, tài lộc dồi dào.
- Còn cầu cho ai nữa?
- Ừm\, chắc là cho chủ tịch và phu nhân\, hai người họ vừa trải qua giai đoạn khó khăn nhất còn gì\, hi vọng sau này họ sẽ hạnh phúc bền lâu.
- Rồi còn ai nữa không?
Nhận cái lắc đầu từ Đằng Vân, Hồ Quân chán nản nhưng sau đó nghe cậu bảo, à còn một người nữa! Tức thì anh hào hứng chờ đợi, mới nghe cậu nói: “Cũng cầu cho ngài Jowen bình an, thế giới ngầm thực sự khốc liệt lắm”. Nụ cười tắt ngúm, Hồ Quân thất vọng tràn trề, ngay cả Jowen mà Đằng Vân cũng khấn cầu cho, còn anh thì sao?
- Tiểu Vân à... nghĩ kỹ xem\, còn bỏ sót ai không?
Đằng Vân lắc đầu khẳng định, Hồ Quân thở mạnh một phát, ừ thế thì thôi! Trong khi anh chàng vệ sĩ lầm lũi thì Đằng Vân buồn cười, tiếp tục khấn vái cầu phúc cho ai kia...
Lâm Hi xin bùa bình an cho Phong Tĩnh, lúc đưa cho hắn, cậu dặn dò phải giữ gìn cẩn thận! Đón lấy tấm bùa màu đỏ chứa đựng tất cả tâm ý, tình cảm của Lâm Hi, hắn vui lắm, liền vòng tay qua eo vợ yêu rồi kéo cậu vào lòng mình, thì thầm: “Em chính là ‘bùa may mắn’ cả đời này của anh”. Không nghĩ Phong chủ tịch cao cao tại thượng lại nói mấy lời mùi mẫn này, Lâm Hi đánh nhẹ vào ngực hắn, nói ở nơi chùa chiềng linh thiêng, đừng có thiếu đứng đắn!
Đang rầu rĩ, Hồ Quân bị ai đó thúc nhẹ khuỷu tay vào bên hông. Xoay qua thấy Đằng Vân, anh liền hỏi, có chuyện gì à? Lưỡng lự vài giây, Đằng Vân mới đưa một tấm bùa bình an cho anh, miệng nói vu vơ: “Đây, cho Quân ca nhé”. Bất ngờ đón lấy bùa, Hồ Quân thấy trên đầu như có mặt trời chói chang, nhìn trở lại thư ký Đằng, vươn tay nắm nhẹ vạt áo vest cậu: “Tiểu Vân quả nhiên là nghĩ tới tôi”. Đằng Vân lóng ngóng gạt tay Hồ Quân, nắm nắm kéo kéo cái gì chứ?