- Nhưng em lo cho anh lắm\, mảnh đạn càng ở trong đầu anh lâu bao nhiêu thì em càng sợ hãi bấy nhiêu. Phong Tĩnh\, em biết chuyện của ba chồng quan trọng với anh nhưng anh phải giữ sức khỏe thì mới tìm ra được sự thật...
- Đúng đó chủ tịch\, bác sĩ Cao cũng đã dặn ngài phải làm phẫu thuật ngay! Tin tức về bệnh tình của ngài khó mà giữ được lâu với người ở trụ sở Singapore.
Nghe Hồ Quân khuyên nhủ, rồi Phong Tĩnh thấy Jowen lại muốn nói vào, liền kiên quyết:
- Được rồi! Đừng ai nói thêm gì nữa! Tôi đã quyết\, nếu mọi người còn nói ra nói vào thì tôi sẽ biến mất khỏi đây\, tự một mình điều tra vụ việc của ba tôi!
“Cậu...!” sự tức giận của Jowen còn chưa phun ra hết là Phong Tĩnh đã quay lưng tiến về phía thang máy, trở về phòng chủ tịch. Bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau, Đằng Vân cất tiếng trước, nghe sầu não:
- Cứ ngỡ có phu nhân khuyên nhủ thì chí ít chủ tịch sẽ chịu nghe\, giờ thì xong rồi.
- Sức khỏe của chủ tịch là một chuyện\, tôi còn đang lo bên phía phó chủ tịch\, sợ rằng tin tức về chủ tịch khó lòng giữ lâu hơn nữa. Nếu như cần thiết\, bên trụ sở chính sẽ cử vài người sang Đại Lục này xem xét tình hình.
- Cũng phải\, một khi biết lão Phong bị bệnh nặng thì sẽ tìm cách “đá” cậu ấy ra khỏi vị trí chủ tịch\, từ trước tới nay trong tập thể nào cũng vậy\, hễ người có quyền hành cao nhất mà mắc bệnh nan y thì đều che giấu vì sợ mình sẽ bị thay thế\, chiếc ghế chủ tịch của tập đoàn JIXI đứng đầu châu Á\, ai mà không muốn ngồi?
Lâm Hi nghe Hồ Quân và Jowen nói với nhau, trong lòng càng thêm lo lắng hoang mang, nhưng vấn đề nan giải là làm sao thuyết phục Phong Tĩnh qua Thụy Điển?
... Sau cùng thì lô hàng gốm thứ hai của Lâm Thị cũng hoàn thành, nhờ sự giám sát và hỗ trợ từ phía tập đoàn BIF, mọi khâu từ sản xuất tới vận chuyển ra sân bay đều suôn sẻ thuận lợi. Nếu doanh thu đầu tiên từ lô hàng này khả quan thì lần tiếp theo, số gốm của Lâm Thị vẫn tiếp tục theo đường hàng hải chuyển sang Anh quốc. Tiễn chân Michael Vũ ra sân bay, Lâm Hi bắt tay ông:
- Cảm ơn ngài nhiều lắm\, mong rằng Lâm Thị và BIF sẽ hợp tác lâu dài.
- Ok\, tôi tin như vậy! Ừm\, chuyện Phong Tĩnh liên hệ với tôi thì Lâm giám đốc đã biết rồi\, tôi chỉ hi vọng anh hiểu tuy tôi có nể tình anh ấy nhưng thật sự tôi cũng muốn hợp tác với Lâm Thị\, nên anh phải tin vào khả năng của mình.
Lâm Hi mỉm cười gật đầu, tiếp theo thấy Michael Vũ cứ nhìn mình, mới hỏi có chuyện gì ư? Michael Vũ lắc đầu bảo, thấy Lâm giám đốc hình như đang ưu phiền điều gì thì phải, có thể chia sẻ với ông không? Bệnh của Phong Tĩnh khiến Lâm Hi lo lắng chẳng yên, lại nghĩ Michael Vũ kinh nghiệm sống phong phú hơn mình, biết đâu sẽ có lời khuyên hữu ích. Cậu đem chuyện của Phong Tĩnh ra kể, nhưng lại không đề cập đến tên hắn, thay vào đó chỉ nói “một người bạn”.
- Cái này đúng là phiền phức đấy\, nhưng bạn của anh tốt nhất vẫn nên phẫu thuật sớm\, bệnh tình và cái chết là thứ rất khó nói. À\, nếu tôi nhớ không lầm có một bác sĩ Thụy Điển nổi tiếng giỏi tay nghề\, cũng chuyên trị các ca mổ khó liên quan tới não\, tên là Lukas Bondy thì phải. Nhưng ông ta khó tính\, anh thử tìm hiểu xem!
… Chiếc taxi dừng lại trước một biệt thự khá cổ điển, Lâm Hi bước xuống xe, đứng nhìn chăm chú. Sau khi nghe Michael Vũ chỉ dẫn, cậu đã lên mạng tra cứu về bác sĩ người Thụy Điển, Lukas Bondy, những bài viết ca ngợi ông ta khá nhiều. Một số thông tin cá nhân cũng được công khai, mới biết ông ta kết hôn với một phụ nữ Đại Lục, sau đó thì vợ mất, con trai Mario của họ sống cùng bố, một năm họ sẽ qua đây du lịch hai lần, và sống ở biệt thự này. Hít sâu một hơi, cậu ấn chuông cửa. Người phụ nữ giúp việc chạy ra mở cổng, hỏi cậu là ai? Lâm Hi nói tới tìm bác sĩ Lukas Bondy, bà ta nói cậu chờ một chút. Cậu tiến vào sân vườn, đứng đợi.
Một quả bóng lăn đến dưới chân, Lâm Hi thấy một bé trai tầm 10 tuổi, con lai đẹp hút hồn, đang rón rén đến gần chỗ mình. Cậu cầm bóng lên cúi xuống đưa cho nó, cười thân thiện. Thằng bé đón lấy bóng, hỏi bằng tiếng Trung rất sành sỏi, anh là ai?
- Anh tên Lâm Hi\, còn em là Mario Bondy đúng không?
- Sao anh biết thế? - Mario reo lên - Anh đến tìm daddy của em ạ\, anh bị bệnh gì sao?
- Anh không bệnh mà là một người rất quan trọng với anh bị bệnh...
Tiếng mở cửa nhà vang lên lần nữa, người đàn ông nước ngoài cao lớn với bộ râu quai nón bước ra, cất tiếng gọi con trai. Khi Mario chạy lại chỗ ông thì Lâm Hi hỏi:
- Có phải là bác sĩ Lukas Bondy?
- Anh là ai\, tìm tôi có chuyện gì? - Lukas nói tiếng Trung khá lưu loát.