Hồ Quân định lên tiếng thì Phong Tĩnh giơ tay ngăn, nhìn trở lại Jowen mà chưa khi nào thấy anh ta tức giận tới vậy, hắn quệt nhẹ khóe miệng rướm máu, thở dài bảo:
- Lão Wen\, tôi xin lỗi\, thực sự tôi sai rồi.
- Thật đấy\, nếu có thể thì tôi muốn đánh cậu chết cho xong\, khỏi phẫu thuật! - Jowen nhìn qua Lâm Hi\, hỏi - Nhìn là biết hai người làm lành rồi đúng không? Cả ngày qua còn không thấy nổi mặt hai người đâu\, biết hưởng thụ thật!
Bị Jowen châm chọc, Lâm Hi thoáng đỏ mặt, vô thức kéo cổ áo sơ mi lên hòng giấu đi mấy dấu hôn lưu lại của ngày hôm qua. Đằng Vân nhìn sang Hồ Quân, kín đáo cười cười. Nghĩ gì đó, Hồ Quân mới đến trước mặt Phong Tĩnh, dõng dạc nói:
- Chủ tịch\, tôi đã làm trái lệnh nói hết về bệnh tình của ngài cho Lâm giám đốc biết! Ngài có ơn với tôi\, dù ngài có trách phạt hay thậm chí đuổi việc thì tôi không oán than. Nhưng ngài đừng trách Tiểu Vân\, cậu ta chỉ là nghe theo lời tôi mà thôi.
- Quân ca\, anh nói gì thế? Chuyện này rõ ràng chúng ta cùng nhau làm\, tôi không thể để anh một mình gánh chịu hậu quả! Chủ tịch muốn trách hãy trách cả tôi!
Hồ Quân và Đằng Vân đều có lòng như vậy, Lâm Hi chẳng nỡ nên bảo với Phong Tĩnh, “cả hai cũng vì muốn tốt cho anh mới làm trái ý, anh nể tình đừng đuổi việc họ”! Jowen đứng bên cạnh cũng hậm hực, “nhờ họ mà tôi và Lâm Hi mới biết rõ mọi chuyện, cậu cứ thử đuổi họ xem”! Phong Tĩnh còn chưa nói gì, hai người đây đã xin xỏ giúp, nghĩ lại Hồ Quân với Đằng Vân cũng vì nghĩ cho chủ thôi, tấm lòng này dễ gì kiếm được! Dù sao, cả hai cũng có công lớn giúp hắn và Lâm Hi hiểu ra tình cảm của nhau, kết quả này tốt đẹp chứ không tồi tệ.
- Anh đã nói cho lão Wen về cái tên “BlackW” chưa\, còn cả việc tìm hiểu đám côn đồ hôm trước bắt cóc Lâm Hi nữa?
Nghe Phong Tĩnh hỏi về công việc, Hồ Quân ngầm hiểu chủ tịch đã bỏ qua cho mình, liền vui mừng nhìn sang Đằng Vân, tiếp theo mau chóng báo cáo:
- Hôm qua tôi đã kể sơ chuyện Lý Củng cho ngài Jowen nghe rồi\, sau đó cũng đã đưa mảnh giấy có cái tên “BlackW”. Còn về đám côn đồ\, tôi có đến sở cảnh sát hỏi\, chúng bị chủ tịch bắn bị thương\, tạm thời điều trị trong bệnh viện. Phía cảnh sát nói rằng\, chúng chỉ khai thấy Lâm giám đốc là người giàu có\, mới lôi vào xe lấy tiền\, nhưng phát hiện ngài ấy chẳng hề mang theo tiền mặt\, định ném ngài ấy xuống xe\, nào ngờ đụng mặt với chủ tịch. Cảnh sát quy tội chúng là cướp của không thành thôi.
- Hừ\, đám này giỏi ngụy biện thật\, chỉ muốn cướp chút tiền mà chạy cả chiếc Toyota tới\, ụp thuốc mê đối phương\, chạy ra khỏi nội thành! Chỉ có cảnh sát gà mờ mới tin! Giờ chúng trong tay cảnh sát rồi\, khó lòng moi tin tức... Lâm Hi\, lúc chúng bắt em có tra hỏi hay làm gì không? - Phong Tĩnh quay qua hỏi.
- Bị ụp thuốc mê ngay lập tức\, cả mặt chúng em còn chưa kịp nhìn. Nhưng khi em kiểm tra lại cặp da\, phát hiện chúng đã lục tìm gì đó. Mà ngày hôm ấy em đến bệnh viện thăm ba\, cũng tiện thể xin lấy dấu vân tay của ông. - Thấy Phong Tĩnh khó hiểu\, Lâm Hi nói luôn - Em biết anh điều tra về vụ 10 năm trước\, em cũng đang tìm hiểu vì đây cũng là liên quan tới Lâm Thị. Mấy tài liệu mật năm đó ở trong tủ sắt\, chỉ có vân tay cùng con dấu của ba em\, mới mở được!
- Vậy rất có thể\, kẻ thuê đám côn đồ là muốn lấy dấu vân tay của Lâm Văn Lôi! Thế chúng đã lấy được rồi à?
- Không\, tính em cẩn thận nên sau khi lấy vân tay của ba xong\, em vẫn để lại ở bệnh viện\, cất vào nơi an toàn. Khi nào tới ngày mở tủ sắt\, em mới lấy nó ra.
- Em khá lắm! Rõ ràng rồi\, Lý Củng bị diệt khẩu\, em bị tấn công là do định mở tủ sắt lấy tài liệu mật\, kẻ này chắc chắn liên quan chủ chốt tới vụ 10 năm trước!
Nghe Phong Tĩnh lập luận xong, Jowen lấy trong túi ra tờ giấy có chữ “BlackW”, nói:
- Cái gã Lý Củng muốn trao đổi với cậu\, thì chắc sẽ không đưa một biệt danh đánh đố tới vậy\, điều đó đồng nghĩa chính gã cũng không biết tên thật người này! Có thể hắn không thường xuyên dùng tên thật\, chỉ mỗi biệt danh mơ hồ\, chưa rõ là người Đại Lục hay nước ngoài\, thậm chí có thể trốn chui lủi đâu đó\, tìm kiếm sẽ khó đây.
- Lão Wen\, đừng nói là cậu chịu thua?
- Dĩ nhiên là không\, tìm kiếm thì vẫn sẽ có cách tìm ra\, có điều hơi mất thời gian một chút. Lão Phong à\, cậu phải chịu khó rồi.
Dù rất nóng lòng, khi manh mối duy nhất về vụ 10 năm trước đã gần kề, nhưng hiện giờ Phong Tĩnh chỉ còn biết chờ thông tin từ Jowen, tiếp theo nhìn Lâm Hi:
- Kẻ này có thông tin của em nhanh tới vậy\, tai mắt không vừa đâu\, trước khi lão Wen tìm ra “BlackW” thì em tạm thời đừng dây vào vụ này\, kể cả tủ sắt nữa. Tạm “ẩn mình” một thời gian\, như thế sẽ an toàn cho em hơn. Anh sẽ phái thêm vệ sĩ bảo vệ em!
Gật đầu nghe theo, Lâm Hi tự dưng nắm tay Phong Tĩnh, lưỡng lự một lúc:
- Tĩnh à\, Jowen tìm người sẽ mất một thời gian\, trong lúc ấy anh nghe lời em\, đến Thụy Điển phẫu thuật đi\, được không?
- Không được\, phải đợi đến khi nào giải quyết xong vụ này thì anh mới phẫu thuật.