Mua Vợ: Vợ Yêu Của Chủ Tịch Ác Ma

Chương 13




Sáng nay khi vừa bước ra xe Limo, Lâm Hi đã tinh ý phát hiện không còn Viên Khả đứng chờ chủ tịch như mọi khi nữa, thay vào đó là một chàng trai nhắm chừng 25 tuổi, tướng cao và thanh mảnh, khuôn mặt xinh đẹp trắng sáng, đứng bên cạnh Hồ Quân. Lúc hai người vào trong xe ngồi, Phong Tĩnh nhìn qua Lâm Hi, nói luôn:

- Thấy thư ký mới của tôi thế nào? Cậu ta tên Đằng Vân\, là đàn em khóa dưới của Hồ Quân. Vệ sĩ Hồ theo tôi lâu rồi\, nếu là người anh ta quen biết thì tôi có thể yên tâm. Tuy Đằng Vân còn trẻ nhưng nghe Hồ Quân bảo là rất nghiêm túc\, tỉ mỉ cẩn thận\, đặc biệt không nói quá nhiều. Tôi không thích người thân cạnh mình quá nhiều chuyện.

Quả nhiên là đổi thư ký rồi, sao lại trùng hợp như vậy? Lâm Hi tự nhủ, hôm trước cậu vừa nói chuyện với Viên Khả xong thì cô ta đã bị thay đổi, liệu...

- Sao khi không lại thay đổi thư ký riêng vậy?

- Cũng chỉ là điều chỉnh người cho thích hợp với vị trí thôi\, thư ký Viên được thuyên chuyển sang công ty con ở Mỹ rồi\, bên đó cần một người như cô ấy.

- Anh lại nỡ điều một thư ký theo mình lâu năm như thế sao?

- Lâu năm tới mấy cũng là vai vế cấp dưới\, có gì mà nỡ với không nỡ ở đây.

Lời của Phong Tĩnh, xem ra thì bình thường, nhưng rõ ràng ẩn ý bên trong đó là muốn truyền tải tới Lâm Hi, rằng: anh đối với Viên Khả, chẳng có gì ngoài quan hệ chủ tớ, cùng lắm chỉ xem như bạn bè lâu năm! Chính hắn đã vạch ra lằn ranh rõ ràng tới vậy, cũng là muốn cậu đừng để trong lòng chuyện của Viên Khả nữa! Dĩ nhiên Lâm Hi hiểu ra phần nào, dù chẳng rõ hắn có biết gì về cuộc chất vấn của cậu ngày hôm đó, nhưng hành động này của hắn, không khỏi làm cậu vui hơn! Để ý nét mặt thoải mái của vợ, Phong Tĩnh kín đáo cười nhẹ, đúng là chiều cậu quá rồi.

- Xem ra Phong chủ tịch tốt phước lắm\, thư ký riêng nào cũng trẻ và xinh đẹp.

Lâm Hi tự dưng vu vơ một câu kỳ lạ, Phong Tĩnh hơi nhíu mày, lát sau cười thầm trong lòng, liền đưa tay gõ nhẹ cằm cậu mà hỏi:

- Thư ký của tôi\, dù là trai hay gái\, em đều “ghen” hết à?

- Mơ giữa ban ngày đi! Tôi chỉ nhất thời cảm thán thôi. Mà\, chiều nay anh có về nhà sớm không? Hôm nay là một ngày đặc biệt\, tôi muốn cùng anh ăn tối.

Phong Tĩnh hỏi, ngày đặc biệt gì, Lâm Hi bảo bí mật, chiều nay mới tiết lộ! Ra vẻ thần bí, Phong Tĩnh tò mò nhủ thầm, xong nói theo lịch trình hôm nay thì hắn cũng không quá bận rộn có thể tối nay sẽ về nhà với cậu. Lâm Hi gật đầu hài lòng, chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, mới ngập ngừng nhìn hắn:

- Nhờ nguồn vốn từ tập đoàn JIXI\, nhiều dự án tiềm năng của Lâm Thị được đưa vào thực hiện\, doanh thu công ty đã tăng đáng kể. Nên sắp tới\, tôi muốn làm một dự án khá quy mô mà tôi đã ấp ủ từ lâu\, đó là mở xưởng gốm đầu tiên cho Lâm Thị!

- Gốm? Tại sao lại là mặt hàng này?

- Đó là dự án trước đây của ba tôi\, với lại tôi cũng thích làm đồ gốm nữa. Nếu không vì tiếp quản Lâm Thị theo mong muốn của ông\, có lẽ tôi đã theo ngành thiết kế gốm.

Nghe nhắc đến Lâm Văn Lôi là y như rằng tâm trạng Phong Tĩnh chùng xuống tức khắc. Như nhận ra sự thay đổi mau chóng trên mặt hắn, Lâm Hi nói tiếp:

- Tôi cảm thấy mặt hàng đồ gốm khá tiềm năng\, nhất định sẽ đem lại doanh thu...

- Không được! - Phong Tĩnh cắt ngang - Em phải biết tôi không muốn nghe tới cái tên Lâm Văn Lôi mà\, nhất là những thứ liên quan tới ông ta. Đừng có đem nguồn tiền của tôi đầu tư vào mấy dự án mà em chỉ dựa theo cảm tính cá nhân.

- Đây là công việc\, tôi thật sự thấy dự án này tốt\, chứ không phải chỉ vì là ba tôi...

- Em có biết hôm nay là ngày gì không?

Lâm Hi khó hiểu trước câu hỏi lạ lùng ấy, tiếp theo nghe Phong Tĩnh nói thật khẽ:

- Hôm nay là ngày giỗ thứ 11 của ba tôi!

Chẳng ngờ tới chuyện này, Lâm Hi bất động chốc lát, sau đó đưa mắt quan sát biểu hiện trầm tư u uất của Phong Tĩnh, liền hỏi: “Anh có muốn tôi cùng đi viếng mộ ông ấy?”, nhưng đáp lại tấm lòng nơi cậu chỉ là một câu nói hờ hững từ hắn, không cần đâu! Biết hắn đang buồn nhưng thái độ như thể hờn dỗi ấy làm cậu cũng khó chịu:

- Anh hận cái tên “Lâm Văn Lôi”\, nhưng ông ấy lại là ba tôi...

- Tóm lại\, tôi không cho phép em dùng tiền của tôi vào dự án xưởng gốm gì đó.

Cùng lúc xe Limo dừng lại trước cửa công ty Lâm Thị, Lâm Hi nhìn chằm chằm dáng vẻ giận dữ quyết liệt của Phong Tĩnh, bất giác đau lòng kỳ lạ! Cứ hễ nhắc đến chuyện đời trước là y như rằng, cậu và hắn sẽ luôn xung đột dữ dội! Nhưng biết sao được, người hắn căm hận là ba cậu, đó lại là người luôn yêu thương bảo vệ cậu!

- Phong chủ tịch đã nói vậy thì tôi hiểu rồi\, chiều nay gặp lại sau!

Lâm Hi lập tức bước xuống, đóng cửa xe cái rầm. Nghe vợ gọi mình bằng “Phong chủ tịch”, Phong Tĩnh biết cậu cũng giận rồi, dù vậy chẳng muốn để ý thêm, bảo tài xế lái xe đi! Dõi theo chiếc Limo, lòng Lâm Hi bứt rứt khó tả, bực bội quá! Nhưng cho dù hắn có phản đối thế nào, cậu cũng sẽ thực hiện dự án quan trọng này!

Trưa hôm đó, chiếc Limo vừa rời khỏi một bệnh viện cao cấp, chạy ra ngoài quốc lộ. Trên xe, Phong Tĩnh đang chỉnh sửa lại quần áo, chẳng là sáng nay vừa xuống trước cửa tòa nhà Goldplace, hắn đã nghe Hồ Quân bảo rằng đã tới ngày khám tổng quát định kỳ của chủ tịch! Công việc bận bịu, hắn lười biếng không muốn đi, Hồ Quân khuyên nhủ chủ tịch nên chú trọng sức khỏe, kẻo làm phu nhân lo lắng! Thở dài, hắn mới gật đầu. Mất hai tiếng đồng hồ khám xong, kết quả bình thường, duy có một chút vấn đề ở bên não phải nên cần kiểm tra kỹ hơn, ngày mai bệnh viện sẽ báo lại.

Trùng hợp, chiếc Limo chạy qua công ty Lâm Thị, Phong Tĩnh nhớ đến dáng vẻ không tốt của Lâm Hi sáng nay, nghĩ gì đó liền bảo tài xế dừng xe. Hắn bước xuống, vừa hay thư ký Trần cầm tài liệu đi ra, nhác thấy hắn mới chạy đến chào. Hắn hỏi giám đốc ở đâu, thì nghe một tin: Lâm Hi đang họp với các trưởng ban, bàn về dự án mở xưởng gốm! Ánh mắt tối sầm, hắn tức tốc đi vào công ty.

Đang bàn thảo thì Lâm Hi nghe âm thanh mở cửa, liền đưa mắt nhìn mới thấy Phong Tĩnh xuất hiện mau chóng, nét mặt đăm chiêu vô cùng, cùng lúc hỏi một câu: “Em làm cái quái gì vậy?”. Lâm Hi liền yêu cầu các trưởng phòng rời khỏi đây, còn bảo thư ký Trần đóng cửa lại! Trong lúc cậu thản nhiên thu dọn tài liệu, Phong Tĩnh sải bước dài tới gần, nắm khuỷu tay cậu kéo xoay qua.

- Tôi hỏi em đang làm gì?

- Đang ở công ty\, anh bình tĩnh đi. Thì tôi đang họp dự án\, anh không thấy à?

- Tại sao vẫn thực hiện dự án xưởng gốm? Em không coi lời của tôi ra gì hết\, hả?

- Tôi nói rồi\, đây là dự án tốt và phù hợp với công ty. Còn nữa\, đây là Lâm Thị\, không phải tập đoàn JIXI\, không phải chuyện gì anh cũng có quyền can thiệp.

- Nhưng tiền vốn em đổ vào dự án này\, là của tập đoàn JIXI tôi!

Bấy giờ Lâm Hi mới nhìn trực diện Phong Tĩnh, buông câu rõ ràng:

- Phong chủ tịch nhầm rồi\, tôi dùng doanh thu mấy tháng qua cùng tiền quỹ dự phòng của Lâm Thị\, cho dự án xưởng gốm. Tiền của tập đoàn JIXI\, tôi không đụng tới một đồng!

- Lâm Thị chỉ mới khả quan được một thời gian\, em đã dùng doanh thu đó để làm một dự án bất chấp rủi ro? - Bất ngờ lẫn ngạc nhiên\, Phong Tĩnh tức giận - Em đang dằn mặt tôi hay là muốn đem Lâm Thị này làm cho tới sụp đổ mới vừa lòng?

- Lặp lại lần cuối\, tôi đã hết sức cẩn trọng xem xét dự án này\, tôi có niềm tin với nó! Kinh doanh\, từ trước tới giờ\, chẳng phải cũng là một canh bạc hay sao?

Trước sự cố chấp lẫn thách thức đó, Phong Tĩnh chỉ biết buông một lời cay đắng:

- Dù là vợ chồng\, nhưng em vẫn không coi trọng tôi! Trong mắt em\, vốn dĩ không có Phong Tĩnh này! Cũng đúng\, em lấy tôi\, chẳng phải cũng đâu có tình cảm gì. Được\, em muốn làm gì thì làm\, tôi sẽ không quản nữa!

Lâm Hi chưa kịp phản ứng, Phong Tĩnh đã buông tay cậu ra, vừa đi tới cửa phòng, hắn đã nói luôn: “Chiều nay tôi có chuyến công tác ở Thượng Hải, không thể về nhà với em được”, xong xuôi liền khuất bóng đằng sau cánh cửa khép lại. Lâm Hi ngồi phịch xuống ghế, lồng ngực tưng tức nặng nề vô cùng, liền ném mạnh cuốn tài liệu xuống đất! Ánh mắt ấy, từng lời hắn nói, ghim vào trái tim cậu, đau tới khó thở!