Vừa cởi nút áo sơ mi, Phong Tĩnh vừa nhoẻn miệng cười, lại nhớ cuộc đối thoại “nảy lửa” giữa Lâm Hi và Viên Khả qua camera, lúc đó trông cậu hùng hổ quyết liệt cỡ nào, thiếu điều cũng muốn “ăn tươi nuốt sống” người ta, vậy mà giờ lại bình thản. Kiểu người như Lâm Hi, tâm tư đúng thật khó đoán!
- Tôi bơi cùng em nhé!
Lâm Hi chỉ đáp ngắn gọn “tùy anh” rồi quay đầu lặn xuống làn nước xanh. Đang bơi ngon lành, cậu giật mình khi chân bị nắm kéo lại, liền xoay người qua. Phong Tĩnh lặn trong nước đang cầm cổ chân cậu, và trên người hắn chẳng có mảnh vải nào. Trời ạ, cái tên này, chí ít cũng phải mặc quần lót để bơi chứ! Tiếp theo, Lâm Hi hốt hoảng khi Phong Tĩnh một tay kéo giữ chân mình, một tay thì... vươn tới lột chiếc quần đùi cậu đang mặc! Cậu đá đạp lung tung nhưng vô ích, miếng vải che duy nhất trên người cũng bị lột sạch rồi. Hắn kéo cậu lại gần, hai thân thể trần trụi áp sát, cùng lúc hai người trồi mặt lên khỏi làn nước.
- Biến thái! Anh định làm trò bậy bạ ngay trong bể bơi hả?
- Cũng muốn thử chút cảm giác mới mẻ này\, dỗ dành cho em hết giận.
- Anh nói ai giận? Khoan! Đã bảo ngoài phòng ngủ thì không làm tình ở chỗ khác!
- Yên tâm đi\, lần này tôi khóa chặt cửa rồi\, em cứ thoải mái tận hưởng.
Lâm Hi định mắng thì thình lình hai tay Phong Tĩnh đỡ lấy mông cậu, chẳng cần màn “dạo đầu” là đã mau chóng đâm thẳng vào nơi kín đáo nhất! A! Cảm giác thốn tận óc, mặc dù có nước đã làm dịu đi nơi mẫn cảm đó nhưng cậu vẫn hơi đau, liền cào nhẹ lưng hắn! Mực nước chỉ qua ngực Phong Tĩnh khi đang đứng thẳng, hắn bợ đỡ cả người cậu, bàn tay mạnh mẽ bóp nắn mông cậu, dùng lực mà luận động liên tục. Lâm Hi bấu chặt hai chân quanh eo hắn, hai tay níu chặt bờ vai hắn, thở dốc!
- Thế nào? Đã thấy kích thích chưa?
Cảm nhận sự giao thoa chặt chẽ bên dưới, Phong Tĩnh tựa cằm lên vai Lâm Hi, cắn mút vành tai cậu, hỏi mấy lời trêu chọc. Lâm Hi liền đánh vào lưng hắn, vừa thở hổn hển vừa mắng chửi mấy câu rời rạc. Khi làm tình trong nước, cảm giác rất khó tả! Nước chảy tràn qua lại, càng khiến cậu cảm nhận rõ hơn sự chung đụng của vị trí sâu kín nhất giữa mình và hắn! Cậu xấu hổ không chịu được, trong khi hắn thì rất hưởng thụ, lồng ngực vạm vỡ hô hấp mạnh mẽ. Thấy Lâm Hi như muốn thoát ra, Phong Tĩnh vòng một tay qua eo thon, ghìm lại! Tới lúc rồi, hắn đâm thẳng tới một phát nữa, thân thể cậu run rẩy trong lòng hắn! Cơn cao triều đi qua, cậu xụi người xuống vai hắn, lại nghe hắn cười khàn đục:
- Tư thế này\, tôi thấy cũng không thoải mái lắm\, chúng ta đổi chỗ khác nhé vợ yêu!
Phong Tĩnh bế Lâm Hi lên khỏi mặt nước, lên tới thành bể, hắn mau chóng cầm lấy áo choàng tắm vắt gần đó trải lên sàn gạch lạnh ngắt, tiếp theo đặt cậu nằm xuống. Hành động này cũng được xem là tinh ý, da cậu mỏng manh, nằm trực tiếp xuống sàn sẽ bị lạnh và bị cấn. Lâm Hi đã nghĩ thế khi thân thể mình nằm ngửa ra, nhìn lên trần phòng thấy đèn led đổi màu, chuyển sang một bầu trời sao lấp lánh. Ngắm cậu trần trụi mê dục nằm dưới thân mình, ánh mắt Phong Tĩnh như ve vuốt từng đường cong quyến rũ, đã sớm đỏ hằn vì dục vọng. Hắn cầm ly rượu uống, sau đó đổ nước rượu xuống cơ thể cậu. Khẽ run một cái, cậu cảm nhận dòng rượu chảy tràn qua ngực, xuống bụng, liền tức giận vung hai tay định đánh nhưng hắn nhanh hơn, kìm được rồi!
- Phong Tĩnh! Đồi bại! Thân thể tôi là để anh muốn đổ gì thì đổ sao?
Phong Tĩnh không khỏi nhớ đến lần trong bếp, dùng kem quét lên ngực cậu mà “ăn”, nay hắn lại đổ rượu xuống cơ thể trắng trẻo này, quả thật biết bày trò hưởng thụ!
- Phải\, tôi là muốn “ăn” sạch sẽ em không chừa một thứ gì\, để tôi nhìn em nào.
Những giọt nước li ti bịn rịn trên da trắng nõn nà, nay cùng những giọt rượu đỏ âu to như hạt đỗ, đọng lại trên bờ ngực phập phồng mềm mại, vài dòng rượu chảy tràn xuống bụng phẳng, thật là một mỹ cảnh khiến hắn muốn trầm luân. Buông tay Lâm Hi ra, Phong Tĩnh cúi xuống nhẹ nhàng **** *** những giọt rượu cay nồng chảy ngoằn ngoèo trên từng mảng da thịt đang dần dần chuyển qua ửng hồng, so với kem lạnh thì vị rượu khi hòa với thân thể, lại càng dễ say hơn!
Lâm Hi “a” một tiếng thật khẽ, hai tay cứng đơ, phản ứng đầy kích thích trước những cái hôn chậm rãi, nhè nhẹ lướt từ ngực xuống tới bụng, quanh rốn. So với việc hắn làm bạo liệt thì hành động mân mê mơn trớn thế này càng khiến cậu hưng phấn gấp bội, đầu óc chao đảo. Môi và lưỡi Phong Tĩnh điêu luyện, lại thêm hơi thở ấm nóng từ mũi hắn phả ra như vờn vít, rõ là muốn “hành hạ” cậu! Cho tới khi, hắn gác hai đùi cậu lên vai mình, và rồi vục đầu vào nơi bí hiểm, dùng đôi môi mà khám phá, thì cậu giật mình liền ngóc đầu dậy một chút, nói ngay:
- Đừng... Phong Tĩnh! Nơi đó... không sạch...! Đừng liếm! A... Ưm...
Lâm Hi không thể nói hết câu khi một cỗ khoái cảm mãnh liệt tràn đến nhấn chìm cả lý trí và cơ thể, lần đầu tiên cậu trải qua thứ xúc cảm này, hệt muốn dìm người ta tới cuồng loạn. Phong Tĩnh bấu chặt hai chiếc đùi thanh mảnh, môi và lưỡi càng khuấy động nơi sâu kín đó, thì tiếng rên phát ra từ môi Lâm Hi càng rõ. Bình thường cậu luôn giỏi kìm chế, nhưng thế này thì... Cậu liền đưa tay lên cắn nhẹ, khổ sở đè nén âm thanh đáng xấu hổ của mình. Mọi thứ quay cuồng, đạt đến cao trào khiến cậu hổn hển thở gấp, trong cổ họng vang lên tiếng “ưm ưm” vô nghĩa. Cuối cùng cũng chịu buông tha, Phong Tĩnh rời khỏi hai đùi cậu, cười tà mị:
- Đừng đè nén chứ\, tôi thích nghe giọng em\, dễ thương lắm.
Lâm Hi bướng bỉnh lắc đầu, làm Phong Tĩnh muốn cười một phát, liền nhích người đến tháo tay cậu ra khỏi miệng, dùng môi mình phủ chụp môi cậu. “Thế này thì sao?”, hỏi xong thì hắn chậm rãi đưa ngón tay vào nơi đó, cậu giật nảy mình, phản xạ bấu chặt cánh tay hắn. Những ngón tay kia xâm nhập “vùng cấm”, trêu đùa dễ chịu, nhịp độ càng lúc càng tăng, làm cậu nức nở rên nhẹ.
- Phong... Tĩnh...! Cái tên... A... Đừng... Dừng...!
Lâm Hi muốn nói “đừng làm nữa” và “dừng lại”, nhưng quái ác thay bị ngắt chừng, lại thành ra như bảo rằng: Đừng dừng! Phong Tĩnh bật cười, muốn xem thử sức chịu đựng của Lâm Hi tới đâu, bàn Btay bên dưới nơi sâu càng không ngừng nghỉ, còn miệng chẳng chịu an phận, phủ xuống ngực cậu, mút lấy những giọt rượu sót lại! Trên và dưới, đều bị kích thích tận lực, Lâm Hi chịu hết nổi, rên rỉ một trận.
- Còn giận nữa không?
- Không... có giận!
Lưỡi đánh nhẹ hạt đậu ***** **** trên ngực cậu, Phong Tĩnh càng động tay nhanh hơn.
- Nói lần nữa\, em còn giận nữa không?
- Không... Tôi không giận nữa! Tên khốn nhà anh! A...!
- Tốt\, thế giờ em muốn gì nào?
- Muốn... muốn...
- Sao? Muốn dừng lại hay muốn gì?
Bị Phong Tĩnh hỏi oái oăm, Lâm Hi tức chết mà, nhưng bên dưới đó thật sự khó chịu vô cùng! Những ngón tay hắn, ở nơi ấy, khiến cậu thấy bứt rứt, trống rỗng lắm, muốn có một cái gì lấp đầy vào! Cậu đỏ bừng mặt, nói gấp gáp:
- Muốn anh...
- Ai?
- Phong Tĩnh!
Lâm Hi hét to, xấu hổ tới chết rồi! Cuối cùng cũng chọc được cậu phát tiết tới nơi, sự đòi hỏi khiến cậu phải gọi thật rõ cái tên đó, làm Phong Tĩnh hài lòng lắm!
- Thành thật như vậy\, mới ngoan! Tôi sẽ thỏa mãn em ngay\, nhóc Lâm.
Hai tay ôm eo Lâm Hi, Phong Tĩnh tiến sâu vào bên trong, lần này còn mạnh mẽ hơn lúc nãy ở dưới nước, cậu cong người lên đón nhận! Cái cảm giác khát cầu mãnh liệt vừa rồi như thể được lấp đầy! Hắn ôm chặt lấy cậu, dữ dội liên tục, khoái cảm phun trào! Vùi mặt vào cổ cậu, hơi thở hắn trở nên hổn hển gắt gao, ngữ khí trầm đục:
- Cơ thể em\, thật làm tôi phát điên!
Phong Tĩnh phát điên, Lâm Hi cũng muốn điên cùng hắn đây! Vòng chân cậu giữ chặt eo hắn, luận động nhịp nhàng, sâu đến tận cùng, muốn nổ tung rồi! Hắn hôn cậu say đắm, hai tay rời khỏi eo thon, vươn lên đan lấy tay cậu đang để qua đầu, bên dưới càng khắng khít thì tay hai người càng nắm chặt hơn! Hôn hít chẳng rời, tự dưng cậu ngừng lại vài giây, hỏi hắn điều này:
- Anh... có yêu tôi chút nào không?
Phong Tĩnh mở mắt một chút, thấy khuôn mặt đỏ ửng vì dục vọng của cậu, đôi mắt cậu nhìn hắn lấp lánh sự đê mê khó tả!
- Nếu tôi nói có\, thì em tin không?
- Không... - Lâm Hi cười khẽ - Không thể tin được...
- Tại sao?
- Anh hận tôi mà\, không phải sao?
- Đã vậy... thì đừng hỏi nữa.
Buông một lời nhẹ nhõm làm sao, Phong Tĩnh tiếp tục hôn vờn vít đôi môi mở hé chờ đợi kia. Lâm Hi cũng nhắm mắt hôn hắn thật sâu, hai tay vòng qua ôm cổ hắn.
Hai con người, ngoài miệng nói không yêu nhau, mà sao nỗi khát khao cháy bỏng này, cả sự thỏa mãn vô cùng này, lại đắm say tới vậy?