"Mẹ mày nghĩ nhuộm tóc là ngầu à? Trần Minh Khánh anh đây cũng từng nhuộm đấy nhé! Nói cho mày biết luôn, mày đụng phải Diệp Chi là mà không xong rồi."
Minh... Minh Khánh!???
Tôi há hốc mồm nhìn chàng trai đang ngăn cách cuộc gặp gỡ định mệnh giữa tôi với Hưng, thở dài thắc mắc:
"Minh Khánh, sao anh tìm được tới đây thế?"
Ở đây là nơi tôi sống, lại còn ngay nhà Thế Hưng, tôi tự hỏi vì sao anh ấy có thể tìm đến được đây.
"Thuỳ Dương bảo anh đến dắt em về, không thể để em ở lại với tên người xấu này được."
"Nhưng anh ấy đâu có xấu?"
"Anh không biết, đi về!" Minh Khánh thản nhiên nắm tay tôi kéo đi một mạch, miệng lại lẫm bẫm: "Nếu em không đi về, anh sẽ nói với tên đó em là người yêu anh."
Đợi khi đi ra khỏi con hẻm tôi mới bực mình thoát khỏi tay của Khánh, đối diện với anh ta dõng dạc nói: "Anh ấy là Thế Hưng, là người mà em hay nhắc cho anh đấy!"
"..."
"Cậu ta? Cái thằng đầu tóc loè loẹt đó á?" Minh Khánh ngạc nhiên chỉ về phía con hẻm, hỏi tôi.
"Phải phải, và anh đã làm gì? Đã phá vỡ cuộc gặp gỡ mà em đã luôn trong ngóng?"
"Nếu cậu ta còn nhớ em thì đã níu em lại rồi, không để bị anh dắt đi như vậy."
Tôi thở dài, miết huyệt thái dương, "Chuyện đó tính sau, anh đứng đây đi. Đợi em xin số người ta rồi trở lại."
"Lỡ lúc đó nó nhớ ra em rồi bắt em ở lại thì sao?"
"Nếu em ở lại, thì đó là tự nguyện."
"Vậy em tự nguyện à?"
"Nếu cậu ấy muốn."
Minh Khánh: ...?
****
Tôi trở lại con hẻm đó một lần nữa, bắt đầu bước nhanh về phía nhà Thế Hưng.
"Thế Hưng, em là Diệp Chi đây. Anh mở cửa đi." Tôi biết hiện giờ trong nhà chỉ còn một mình cậu ấy nên mới dám hét lớn như vậy.
Nguyên ngày hôm nay có lẽ cậu ấy không ở nhà, có khi mệt quá đi ngủ rồi cũng nên.
Tôi gọi thêm mấy tiếng nữa mới thấy bóng dáng Thế Hưng từ nhà tắm. Cậu ấy thong thả bước ra, đứng cách tôi một cảnh cửa, trầm giọng hỏi:
"Bạn tìm ai thế?"
Tôi sững người một chút rồi mới chỉ tay vào mặt mình, cười miễn cưỡng:
"Bạn? Bạn á?"
"Ờm... chúng ta từng gặp nhau? Phải không?"
"Phải phải, em chính là bạn gái cũ... không, em là bạn gái của anh đấy."
Thế Hưng kinh ngạc chỉ tay vào tôi, hỏi: "Bạn... bạn gái?"
"Đúng vậy, anh nói em hãy ở đây đợi anh đi du học về, bây giờ lại quên em?"
"Nhưng tôi đâu có đi du học?"
"Ai da, chúng ta vào nhà nói chuyện được không?"
"Được."
Cuối cùng tôi cũng đột nhập thành công vào nhà bạn trai cũ, còn chuyện lúc nãy là tôi bịa đấy. Lẽ ra nếu là tôi lúc trước thì chắc sẽ khóc nấc lên vì cậu ấy đã quên mất mình. Nhưng hiện giờ, nhìn điệu bộ của Thế Hưng có vẻ khả nghi lắm. Tôi không chắc cái tên này có thật sự mất trí nhớ hay không.
Tôi ngồi xuống Sofa, mở điện thoại ra ngại ngùng nói với người đối diện:
"Xin lỗi nhé, em gọi cho bạn trai mới bảo anh ấy về trước. Sau đó thì chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng nhé!"
Phải, tôi có phương án thứ hai rồi. Chọc cho cậu ấy ghen lên, vì nếu Hưng không ghen thì có lẽ cậu ấy mất trí nhớ thật. Bởi vì tôi hiểu rõ tính cách tên này, phải nói là... vô cùng chiếm hữu!
"Alo? Anh yêu về trước nhé. Hôm nay em có lẽ sẽ không ăn cơm, anh đừng có mà bỏ bữa đó nha." Tôi bất giác nói to hơn, đủ để Thế Hưng nghe thấy.
Đầu dây bên kia dù bắt máy nhưng mãi không có hồi âm, đợi đến lúc tôi suýt chút tưởng mạng yếu thì mới trả lời:
"Hả? Em bị ma nhập à?"
"Dạ dạ, tạm biệt anh nhé. Em biết anh là tốt với em nhất."
"Hả? Tốt gì cơ..."
Không để Khánh nói tiếp, tôi tắt điện thoại cái rụp. Sau đó mới lén lút nhắn cho anh ta một dòng tin nhỏ: "Em bị ma nhập đấy, kệ đi."
Tiếp đó tôi lại tươi cười ngồi xuống Sofa, bắt đầu quan sát biểu hiện của cậu ấy. Ừm... không có gì đặt biệt.
"Bạn tên gì?" Cuối cùng cậu ấy cũng chịu mở miệng, nhưng câu hỏi không như tôi mong đợi lắm thì phải.
"Diệp Chi, Phạm Diệp Chi."
"Ồ." Thế Hưng gật đầu như đã hiểu.
5 phút sau đó...
Mau, mau nói gì đi chứ? Tại sao lại im lặng thế này? Lẽ nào cậu ấy quên tôi thật không? Hoặc có lẽ còn nhớ nhưng hết yêu tôi nên không ghen nữa.
Không... không thể nào.
"Anh có muốn hỏi em gì không?" Tôi chớp chớp mí mắt nhìn về phía Thế Hưng.
"Sao Chi bảo Chi là bạn gái tôi?"
"Lúc ấy em quên mất, thì ra chúng ta là người yêu cũ."
"..." Lí do này, hình như không hợp lí lắm nhỉ?
Được rồi, Thế Hưng có nhíu mày, nhưng sau đó lại bình thản đứng dậy, mỉm cười chỉ vào phòng bếp: "Tôi đi uống chút nước."
"Có nước trà ở đây mà."
"Tôi muốn uống nước lọc."
"À..."
Khoảng 2 phút sau Thế Hưng từ bếp bước ra, ngồi xuống nghiêm trọng nhìn tôi. Thấy bản thân sắp gặp chuyện không ổn, tôi bất giác ngồi thẳng lưng, mím môi đợi Hưng nói gì đó.
"Chi về đi."
"Hả? Tại sao?" Tôi vội phản ứng dữ dội, thắc mắc hỏi.
"Đã có bạn trai nhưng lại ở nhà người yêu cũ vào ban đêm thì có lẽ không phải phép lắm nhỉ."
Tôi làm bộ gật đầu đồng tình, miệng lẫm bẫm: "Cũng đúng nhỉ."
"Vậy nên mời bạn về cho."
Tôi cười thoả thuận: "Trước khi trở về cho em xin số điện thoại đã, nhé?"
"..."
"..."
Đây là cảnh giới nào đây? Sao có thể đạt khoảng lặng vô hình đến đáng sợ như vậy chứ?
"Phạm Diệp Chi, anh yêu của em đến rồi nè. Chúng ta mau về nhà, Minh Khánh đây sẽ tốt với em nhất."