Căn nhà thuê ở Trung Quan Thôn trở thành nơi hẹn hò của tôi và Lục Tịch. Lục Tịch là một người cẩn thận, chu đáo, em thu dọn nhà cửa sạch sẽ, ngay ngắn, rất giống một gia đình nhỏ. Tôi thường nghĩ sau này cứ ở cùng Lục Tịch ở luôn đây cũng được, không cần phải chuyển đến nơi khác nữa, dù sao ở đây cũng tràn ngập những kí ức ngọt ngào của chúng tôi.
Lục Tịch chất đầy mọi thứ vào tủ lạnh, bánh gato, kem, bánh quy, nước trái cây… đủ loại đồ ăn vặt và thức uống, tôi hỏi em vì sao lại chuẩn bị nhiều đồ ăn đến như vậy,em hùng hồn nói đầy lí lẽ “Anh về muộn, lúc đói thì có thể lấy ra ăn, để bụng đói đi ngủ khó chịu lắm.” Thì ra em đang quan tâm đến tôi. Tôi phát hiện trong tủ lạnh hầu hết là nước ép dưa hấu, tôi cũng không thích nước ép dưa hấu lắm, chỉ là thấy Lục Tịch hay uống thì giả bộ thích mà thôi.
Tôi là một người đàn ông bình thường, với bạn gái mình tất nhiên cũng có những mơ tưởng xa vời, nhiều lúc hôn môi cũng không đủ để thỏa mãn nó. Dục vọng của tôi khiến Lục Tịch có phần trốn tránh.
Đôi khi, Lục Tịch đến nhà trọ của tôi, tôi lần nào cũng thử thuyết phục em ở lại qua đêm, tôi đảm bảo sẽ không vượt rào. Lục Tịch cũng ở lại vài lần, em ngủ trong phòng ngủ. Ngẫm lại, bạn gái ngủ ở ngay sát vách, trong lòng tôi đương nhiên thấy khó chịu.
Lục Tịch dạo này khá bận rộn, thường phải ra ngoài với thầy giáo hướng dẫn, tôi hỏi em Dương Kiệt có đi cùng hay không, câu trả lời của em luôn luôn có chút không rõ ràng. Tôi cũng rất lo lắng, bởi vì Dương Kiệt cũng rất ưu tú, quan trọng hơn nữa là… Nó cũng quan tâm đến Lục Tịch, đây là lần đầu tiên tôi thấy Dương Kiệt quan tâm đến một người như thế, tôi nghĩ nếu tôi không xuất hiện, có lẽ Lục Tịch trước sau gì cũng sẽ phát hiện tình cảm của Dương Kiệt với em là thật lòng.
Hơn nữa, tôi lại không hề chắc chắn với tình yêu của Lục Tịch. Lục Tịch không giống với những cô gái bình thường, em thông minh, nhạy cảm, bình tĩnh, nhiệt tình, chân thành, không thích hư vinh, không quan tâm tới tiền bạc… Một Lục Tịch như thế, tôi không chắc chắn em có yêu tôi hay không. Tuy rằng bây giờ chúng tôi đang ở bên nhau, nhưng đôi khi tôi cũng cảm thấy em thật xa xôi.Đối với bất cứ chuyện gì, em đều có cách nhìn nhận rất độc đáo, thỉnh thoảng, em cũng sẽ khéo léo biểu thị sự không đồng ý của em với cách nói năng của tôi. Nếu như là một cô gái xấu xí, tôi sẽ nghĩ rằng cô ta yêu vẻ bề ngoài của tôi, nếu như là một cô gái ham tiền, tôi sẽ nghĩ rằng cô ta thích tiền của tôi, nếu như là một cô gái ham hư vinh, tôi sẽ nghĩ cô ta yêu cái địa vị hiện tại của tôi, nhưng Lục Tịch không phải là người như thế. Tôi nghĩ, lí do lớn nhất để Lục Tịch đồng ý ở bên tôi lúc này là vì tôi yêu em, còn em cũng không phản cảm với tình yêu đó của tôi. Còn vấn đề Lục Tịch có yêu tôi hay không, câu trả lời tôi không hề chắc chắn.
Hiện nay tôi đang cùng Tử Chấp chuẩn bị cho việc thành lập công ty mới, đã hai ngày không gặp Lục Tịch, tâm trí tôi đã bay đến nơi em từ lâu rồi. Chuẩn bị xong tất cả mọi thứ liên quan đến công việc, Tử Chấp rủ đi uống vài chén, tôi đã từ chối rồi. tử Chấp bảo tôi có bạn gái rồi thì quên luôn bạn bè. Đúng thế, giờ phút này tôi chỉ muốn gặp Lục Tịch mà thôi.
Muốn gọi điện cho em nói rằng chút nữa tôi sẽ đến đón em, nhưng điện thoại em lại tắt máy, gọi đến kí túc xá, một người khác nói cho tôi biết em đã đi ra ngoài cùng với thầy giáo hướng dẫn và vẫn chưa trở về.
Đứng dưới kí túc xá chờ em gần một tiếng, tôi cảm thấy rất mệt mỏi, hai ngày nay làm việc liên tục hơn 30 tiếng đồng hồ. Tôi quyết định về nhà trọ nghỉ ngơi. Nửa đêm rồi vẫn chưa thể ngủ nổi, trong lòng lại cảm thấy không nỡ, cho nên… gọi điện thoại cho Lục Tịch một lần nữa, điện thoại vẫn trong trạng thái tắt máy,bạn cùng phòng của em cũng nói em vẫn chưa trở về. Tôi hơi nóng ruột.
Đột nhiên nhớ tới trước giờ em vẫn luôn làm việc của Dương Kiệt, cả ngày nay họ ở cạnh nhau sao? LÒng tôi lúc này như có lửa đốt.
Thử gọi vào số của Dương Kiệt, gọi được.
“Anh, đã muộn thế này rồi, có việc gì ạ?” Dương Kiệt hỏi.
Tôi im lặng vài giây “Lục Tịch ở chỗ em à?”
“Ừm, cô ấy ở phòng bên cạnh. Hôm nay muộn quá cho nên không về trường nữa.” Dương Kiệt giải thích. “Bảo cô ấy nghe điện thoại à?” Nó hỏi.
“Nếu em cảm thấy không phiền thì giúp anh gọi cô ấy một tiếng.” Tôi cố gắng tỏ ra lịch sự với Dương Kiệt
Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa và giọng nói của Dương Kiệt.
Chắc là Lục Tịch vẫn chưa ngủ, giọng nói của em vẫn còn tỉnh táo lắm. Em nói “Sao thế? Sao bây giờ còn gọi điện thoại?”
“Sao em lại ở cùng với Dương Kiệt vậy? Anh tìm em khắp nơi.” Tôi cố nén nỗi đố kỵ và nghi ngờ không căn cứ trong ngực xuống, nhẹ nhàng nói.
Em giải thích với tôi về tình huống của ngày hôm nay “Cùng thầy giáo hướng dẫn đi rangoại thành khảo sát, vốn là định tối muộn sẽ quay về, nhưng lúc về xe của chúng em xảy ra tai nạn với một chiếc xe khác, phải đợi cảnh sát tới xử lý. Mới vừa ăn cơm xong, chẳng lâu nữa là trời sáng rồi, không về được kí túc xá thì ở lại bên ngoài thôi.”
“Vậy sao thầy giáo hướng dẫn kia lại dẫn cả em và Dương Kiệt đi?” Khẩu khí của tôi có chút nghiêm trọng, tôi thực sự rất giận. Nếu đi cùng người khác thì tôi sẽ không để tâm, nhưng vì sao lần nào cũng là Dương Kiệt? Dương Kiệt với Lục Tịch vẫn là nhớ mãi không quên, mặc dù bây giờ Lục Tịch đã ở bên tôi rồi nhưng Dương Kiệt thì vẫn còn yêu Lục Tịch, tâm tư của Dương Kiệt tôi hiểu rất rõ.
“Bọn em đều là học sinh của thầy ấy mà, có gì không đúng đâu?” Lục Tịch bình tĩnh nói.
“Lục Tịch, đêm nay em tới chỗ anh ngủ đi.” Tôi nói, ngữ khí không cho thương lượng.
“Muộn lắm rồi, mai em tới tìm anh cũng được mà.” Ngữ khí của Lục Tịch vẫn bình tĩnh như cũ.
“Không, ngay bây giờ.” Tôi không thể để em và Dương Kiệt tiếp tục ở cùng một nơi thế này, chỉ cần nghĩ đến khoảng cách rất gần giữa họ lòng tôi lại bắt đầu thấy bất an. Đó không phải vì không tin tưởng Lục Tịch, mà là không có lòng tin với chính bản thân mình.
“Không, bây giờ em buồn ngủ rồi.” Lục Tịch ngắt điện thoại của tôi, đôi khi em thật cố chấp.
Điện thoại của Dương Kiệt cũng không thể gọi được nữa, một mình tôi nằm trong nhà miên man suy nghĩ, quả thực sắp phát điên rồi. Tôi phải tìm việc gì đó để làm thôi, nếu không tôi sẽ lao ra ngoài, lục tìm Lục Tịch trong cả cái Bắc Kinh này.
Nhớ đến lúc ban ngày, cháu ngoại của Hồ Nhân là Hồ Tiểu Tình có gọi điện thoại cho tôi, hẹn tôi đến quán bar. Tôi hiểu rất rõ Hồ Tiểu Tình, tất cả tâm tư của cô ta đều hiện rõ trên mặt, vừa nhìn là biết ngay. Nếu cô ta không phải là cháu ngoại Hồ Nhân, tôi cũng sẽ không đối xử với cô ta như thế. Lúc trước tôi đã từng vài lần lên giường với Hồ Tiểu Tình, đơn giản là vì muốn làm nhục cô ta.
Lúc gọi điện cho Hồ Tiểu Tình, cô ta vẫn còn đang ở trong bar. Nghe tôi bảo đang cô đơn, cô ta lập tức bảo sẽ đến chỗ tôi.
Tôi nhìn quanh căn nhà, nơi nào cũng có dấu vết của Lục Tịch, tôi không chấp nhận được việc đưa người khác đến đây làm rối loạn tất cả mọi thứ vốn có. Tôi thuê một phòng trong khách sạn gần nhà, phóng đãng cùng Hồ Tiểu Tình bên trong đó, khi lên đỉnh, trong đầu tôi vẫn hiện lên khuôn mặt của Lục Tịch, tôi biết bản thân đã hết thuốc chữa rồi.
Sau khi tống khứ Hồ Tiểu Tình đi, tôi quay về nhà tắm rửa thay quần áo, tôi thấy mình thật bẩn, tắm bao nhiêu lần cũng không thể rửa sạch dấu vết của Hồ Tiểu Tình.
Cả ngày vẫn luôn nhớ tới Lục Tịch, Lúc làm việc cùng Tử Chấp cũng không yên lòng. Tử Chấp hỏi tôi bị làm sao thế? Có phải hối hận khi mở ra công ty này hay không?
“Sao lại thế được? Khoảnh khắc này tớ đã chờ đợi bao nhiêu năm nay rồi!” Tôi nói.
Đạt Văn là công ty mới mở của tôi và Tử Chấp, mục đích chỉ đơn giản là muốn dùng đó để làm công ty của cha tôi sụp đổ, để Hồ Nhân và DƯơng Kiệt mất đi chỗ dựa kinh tế, không còn được sống trong cảnh không phải lo cơm áo gạo tiền nữa. Đó cũng là một trong những thủ đoạn để trả thù Hồ Nhân, tôi phải tranh giành một chút công bằng cho mẹ tôi. Tại sao Hồ Nhân là người cướp đi gia đình vốn có của tôi, được hưởng một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, còn mẹ tôi lại bị ép đến mức phải ra nước ngoài, chết ở xứ người?
Những đau khổ mà tôi và mẹ tôi phải chịu đựng, tôi muốn Hồ Nhân phải trả lại gấp bội.
Buổi tối lúc tan ca, tôi tự hỏi có nên đi tìm Lục Tịch hay không, mấy ngày không gặp em, tối qua lại ầm ĩ không vui vẻ gì, thật không biết cách nào để phá vỡ cục diện bế tắc này.
Lúc tôi xuống bãi đỗ xe lại thấy Hồ Tiểu Tình đang đứng dựa vào xe.
“Sao cô lại ở đây?” Tôi hỏi.
“Em muốn đi nhờ xe anh về.” Cô ta nhìn tôi, mỉm cười quyến rũ.
“Tôi và cô không cùng đường.” Tôi không muốn để ý đến cô ta nữa, cố tình lái xe đi,
Cô ta đứng ở phía sau, nói rất to “Dương Tuấn, anh đừng có trở mặt, bạn gái anh tên là Lục Tịch phải không?”
Tôi nhấn phanh ngừng xe lại “Lên xe đi!” Tôi không muốn để Lục Tịch biết được thói phóng đãng của tôi.
Lúc về đến nhà, Hồ Tiểu Tình vẫn đi theo tôi.
“Anh chắc chắn tối nay không cần em à?” Cô ta gần như quấn chặt lấy người tôi, đối với người đàn bà này, tôi có một cảm giác chán ghét khó tả.
“Đêm qua không phải đã chiều cô rất nhiều lần rồi sao?” Tôi cố gắng vòng quanh cô ta, muốn tìm thời cơ bịt cái miệng của cô ta lại, nếu cô ta tìm Lục Tịch nói lung tung, tôi sẽ giết cô ta.
Thấy tôi không có phản ứng gì, Hồ Tiểu Tình cũng cảm thấy không còn thú vị “Vậy em đi đây, anh cũng đừng có hối hận nhé.” Giọng nói uốn éo của cô ta khiến tôi buồn nôn, Lục Tịch chưa bao giờ có kiểu nói chuyện như thế.
Thầy Hồ Tiểu Tình đã đi xa, tôi xoay người đi lên cầu thang. Trong khoảnh khắc đó, tôi đã nhìn thấy Lục Tịch, sắc mặt em tái nhợt đi, ánh mắt mịt mờ. Rốt cuộc em đã nghe thấy gì, đã nhìn thấy gì?
Lục Tịch còn chưa kịp hỏi tôi câu nào thì đã ngất xỉu. Em ngất xỉu trên bậc cầu thang, cứ thế lăn xuống dưới, lúc đó tôi vô cùng hoảng sợ.
“Lục Tịch!” Tôi điên cuồng gọi tên em, cầu xin em ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.
Nhìn vệt máu cứ chảy ra mãi trên người em, tôi cảm thấy mình thật đáng chết.
“Lục Tịch! Em không thể xảy ra chuyện gì được! Nếu không mãi mãi anh cũng không tha thứ cho bản thân.” Trên đường đưa Lục Tịch tới bệnh viện, tôi cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó.
Bác sĩ kiểm tra rồi nói không có gì nghiêm trọng, chỉ là trầy da. Tôi cảm tạ trời đất.
Nhưng Lục Tịch vẫn hôn mê, tôi hỏi bác sĩ vì sao em vẫn chưa tỉnh lại?
“Cô ấy ngủ không đủ giấc, cả ngày lại chưa ăn uống gì, cơ thể suy nhược!” Bác sĩ nói “Hơn nữa, cô ấy đã tỉnh rồi, chỉ là không muốn mở mắt mà thôi.”
“Lục Tịch, tha lỗi cho anh!” Tôi đặt tay em lên mặt mình, “Trong câu chuyện đó có chút hiểu lầm, em tỉnh lại nghe anh giải thích được không?”
“Anh thừa nhận anh cũng có lỗi, nhưng sự việc không phải hoàn toàn như những gì em thấy đâu, em tỉnh lại nghe anh giải thích đi! Lục Tịch, cầu xin em đấy!” Tôi lần đầu tiên dịu dàng cầu xin một người tha lỗi như thế, nhưng em vẫn chẳng có phản ứng gì, tôi phải làm sao bây giờ?
Tôi vẫn đứng bên cạnh Lục Tịch, không dám bỏ đi, tôi sợ người em nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh dậy sẽ không phải là tôi, tôi sợ em sẽ quên tôi, trên TV không phải diễn như thế sao?
Cuối cùng Lục Tịch cũng mở mắt “Sao em lại ngã xuống cầu thang thế? Xảy ra chuyện gì à?” Em hỏi tôi, chắc em cũng chưa nhìn thấy tôi đứng cùng Hồ Tiểu Tình.
Tôi hít sâu một hơi, nói “Ngày hôm qua em ngủ không tốt, cả ngày nay lại chưa ăn uống gì, bị hạ đường huyết thôi.” Nếu em không biết gì về chuyện trước đó thì tôi cũng sẽ không nói gì với em nữa, tôi sợ sau khi em biết thì sẽ không tha thứ cho tôi.
Tôi không muốn mất đi người con gái mà tôi đã yêu thương từ lâu
Vết thương của Lục Tịch cũng dần tốt hơn, tôi vẫn cố gắng chăm sóc em nhiều hơn, che chở cho em, mong muốn bù đắp những thương tổn lúc trước tôi đã tạo ra.
Lục Tịch thỉnh thoảng cũng tới dọn dẹp nhà cửa, tôi sợ em mệt, cho nên bảo em tìm một người giúp việc nhưng em không đồng ý. Em thích tự tay mình làm, nếu thế thì cứ để em tự do vậy.
Tôi phát hiện gần đây Lục Tịch thường xuyên im lặng, thỉnh thoảng em ngồi trầm tư, vẻ mặt đau khổ, sau rồi lại thoải mái hơn, lắc đầu cười khúc khích. Có lẽ hôm đó em thực sự đã trông thấy cảnh tôi đứng cùng Hồ Tiểu Tình, chỉ là vì em quá thông minh nên không muốn truy cứu mà thôi.
Tôi vẫn không biết thực sự chuyện này đã gây cho Lục Tịch bao nhiêu tổn thương, bởi vì sau này em chẳng bao giờ nhắc tới nữa.