Từ xa đã thấy Dương Kiệt cùng một cô gái bước vào, hai người chọn một góc khuất nhất ngồi xuống. Tôi đang bận, không có thời gian mà xem xét kỹ càng.
Dương Kiệt lại chủ động đưa cô nàng tới bắt chuyện với tôi. Thoạt nhìn qua, tuy cũng xinh nhưng cũng chỉ là một cô gái bình thường, trên mặt lúc nào cũng có một nụ cười nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy thoải mái nhưng cũng cảm thấy rất xa xôi.
Tôi vẫn luôn tự nhận mình đẹp trai, cao 1mét 80, cơ thể cân xứng, tráng kiện hơn cả Dương Kiệt, đường nét rõ ràng, sở hữu một đôi mắt di truyền từ cha có thể khiến người ta chết mê chết mệt. Em gái của Trình Tử Chấp là Trình Vận Chấp từng nói với tôi “Bất kể là đứa con gái nào khi nhìn vào mắt anh đều cảm thấy kinh hãi.” Đúng vậy, bất cứ cô gái nào lần đầu tiên nhìn thấy tôi đều có thể ứng nghiệm câu nói của Vận Chấp, nhưng đây là lần đầu tiên lời nói của cô ấy không có hiệu lực.
Cô gái tên Lục Tịch này chẳng hề biểu hiện kinh hãi gì cả, em chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn tôi đầy chân thành, trong mắt chẳng có chút hâm mộ nào, điều này khiến cho trái tim ham hư vinh của tôi bị tổn thương nặng nề.
Lục Tịch, từ buổi tối hôm đó, cái tên này bắt đầu xuất hiện trong đầu óc tôi. Tôi thường nghĩ nếu như lúc đầu em không phải là bạn gái của Dương Kiệt, liệu tôi có theo đuổi em không?
Lúc Dương Kiệt tới trả xe, trên khuôn mặt vẫn còn hớn hở. Vẻ vui sướng của nó lại khiến tim tôi ê ẩm đau đớn.
“Anh, bạn gái em không tệ lắm, đúng không?” Nó cười hỏi tôi. Trong mắt tôi Dương Kiệt giống như một cậu trai to xác, cho đến tận bây giờ, sự cưng chiều của gia đình khiến nó đơn thuần vô cùng.
“Em yêu cô ấy à?” Tôi hỏi thẳng.
“Vâng” Nó lại đỏ mặt, từ đó có thể thấy được cô gái này chính là mối tình đầu của Dương Kiệt.
“Cô ấy yêu em à?” Đôi mắt của cô gái kia khi nhìn Dương Kiệt cứ thiếu điều gì đó, tôi không nói rõ được, hình như giữa họ không có sự ăn ý, không có tình cảm mãnh liệt, căn bản không giống như thanh niên yêu đương.
Dương Kiệt có vẻ không chắc chắn, nó gãi đầu, thì thầm: “Em cũng không chắc chắn nữa, đôi lúc cảm thấy cô ấy yêu mình, đôi khi lại cảm thấy cô ấy thật quá xa vời, em không thể nào nắm chặt cô ấy trong tay mình được.”
Quả nhiên tình cảm của họ không hề bền vững.
Mỗi lần quay về nhà của cha, đều nghe thấy Dương Kiệt và Hồ Nhân bàn luận về cô gái tên là Lục Tịch kia, nhìn dáng vẻ lo được lo mất của Dương Kiệt, tôi đoán tình cảm của hai đứa tiến triển không hề thuận lợi.
Thỉnh thoảng nghe thấy Tiểu Uyên nhắc đến Lục Tịch, tôi cũng sẽ chú ý, cố gắng ghi nhớ.
Tôi biết ngày nào Lục Tịch cũng tới thư viện học bài, em sắp phải thi; biết Lục Tịch sau khi ngủ trưa xong thì sẽ đi bơi, biết Lục Tịch thích ăn đồ ngọt, biết… rất nhiều sở thích của Tiểu Uyên đều giống với Lục Tịch.
Mỗi lần mời Tiểu Uyên ăn cơm xong, tôi sẽ bảo cô ấy mang về cho Lục Tịch một gói bánh ngọt làm điểm tâm. Thỉnh thoảng đưa Tiểu Uyên về kí túc xá, sẽ nán lại dưới lầu một chút nữa, nghĩ cách bắt chuyện với Lục Tịch.
Tôi cũng thường xuyên tới bể bơi của Đại Học Nhân Dân Trung Quốc hơn, vào các buổi trưa mùa hè, đôi khi gặp Lục Tịch và Dương Kiệt đi với nhau, đôi khi chỉ thấy Lục Tịch đi một mình.
Có đôi khi mượn cớ là gọi điện cho Tiểu Uyên, nếu gặp Lục Tịch bắt máy thì sẽ nói một vài câu trò chuyện. Lục Tịch là một cô gái rất thông minh, nhã nhặn, sống nội tâm, có tài, biết lắng nghe và phân tích.
Lục Tịch cũng không vì chức vị tổng giám đốc của tôi mà đối xử đặc biệt với tôi, lúc cùng nói chuyện với em tôi chỉ giống như một người bạn bình thường.
Buổi tối, lúc về nhà cha, nghe thấy Dương Kiệt nói với Hồ Nhân rằng dạo này Lục Tịch rất thờ ơ với nó, Dương Kiệt dần dần cảm thấy Lục Tịch rất khó hiểu. Cuộc trò chuyện của họ từ trước đến nay tôi đều không thích tham dự, nhưng chính vì nội dung đó mà tôi hứng thú lắng nghe.
Gần đây Dương Kiệt có vẻ rất buồn.
“Có phải con khiến con bé không vui không?” Hồ Nhân hỏi.
“Con nào có? Ngày nào cô ấy cũng ở thư viện học bài, rủ cô ấy đi xem phim, đi chơi bóng cô ấy đều không đi, con chỉ còn cách đi cùng người khác thôi.” Giọng nói Dương Kiệt có chút oan uổng.
“Đi cùng một cô gái khác à?” Hồ Nhân hỏi.
“Đều là các cô ấy chủ động hẹn con, con cũng chẳng muốn tìm họ làm gì.” Dương Kiệt nói.
“Thằng bé ngốc nghếch này, con làm thế tất nhiên sẽ khiến nó không vui, như thế chứng tỏ con bé rất quan tâm đến con đó!” Hồ Nhân dịu dàng mắng yêu, tôi ghét nhất cái giọng nói của bà ta, vừa dối trá vừa nịnh nọt.
Dương Kiệt dường như lại vui vẻ trở lại “Sau này con sẽ chú ý không đi cùng những cô gái khác nữa.”
Nhưng nó không biết rằng, đã muộn mất rồi.
Tôi cũng hay đến tìm Lục Tịch, đôi khi là cùng nhau tâm sự, đôi khi là cùng nhau đi vài nơi, nơi hay đến nhất là công viên gần đó. Phần lớn thời gian đều là tôi nói, em gần như chỉ lắng nghe. Em là một người rất biết nghe chuyện, có một số chuyện khi kể ra cho em nghe sẽ cảm thấy thoải mái hơn là giữ trong lòng. Hầu hết là chúng tôi không nói ra ý kiến riêng của bản thân, chỉ là nhìn nhau đầy ăn ý. Tôi thích một cô gái như thế, dịu dàng, tĩnh lặng, có lập trường.
Mỗi lần nhìn thấy Lục Tịch, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú và dáng vóc nhỏ bé đó, tôi đều có một loại khát vọng của đàn ông, muốn ôm chặt em vào lòng, yêu thương thật nhiều.
Tối hôm đó, trong công viên ấy, tôi không kiềm chế được mà hôn em. Lúc hôn, tôi bảo em nhắm mắt lại, bởi vì tôi không muốn dục vọng trong đáy mắt tôi làm vấy bẩn em, em là thiên sứ thuần khiết nhất trong lòng tôi.
Nụ hôn đó trong ký ức tôi vẫn còn rất mới mẻ.
Thời gian Dương Kiệt ở nhà càng ngày càng nhiều, tôi phát hiện dạo này nó gầy đi không ít, có phải Lục Tịch đã nói chia tay với nó rồi không? Đây vẫn là điều tôi luôn chờ mong. Nhìn dáng vẻ đau khổ của DƯơng Kiệt, trong lòng tôi cũng xuất hiện một loại áp lực.
Tâm trạng của Dương Kiệt rất nhanh đã ảnh hưởng đến Hồ Nhân và cha tôi. Bọn họ quan tâm Dương Kiệt như thế cho nên lúc nào cũng than dài thở ngắn theo nó. Tôi có cảm giác vui vẻ sau khi trả thù. Tôi chờ mong một ngày có thể đứng trước mặt cha và Hồ Nhân giới thiệu Lục Tịch là bạn gái tôi.
Dạo này lúc ở công ty, Tiểu Uyên luôn nhìn tôi đầy khó hiểu.
“Anh gần đây rất hay nhắc tới Lục Tịch, còn nữa, khi nhắc đến cô ấy thì vẻ mặt rất lạ.” Tiểu Uyên đã phát hiện ra rồi.
“Có sao?” Tôi mỉm cười. Ở trước mặt người khác tôi không hay cười, nhưng Tiểu Uyên thì không phải thế, cô nàng là bạn của Lục Tịch, hơn nữa việc tôi gặp gỡ Lục Tịch, cô nàng cũng giúp đỡ không ít, có thê nói cô ấy cũng là bạn tôi, vô hình chung lại trở thành bạn của cả tôi và Lục Tịch.
“Hai người?” Tôi biết Tiểu Uyên muốn hỏi điều gì. Có lẽ cô ấy muốn thay Lục Tịch hỏi tôi rõ ràng.
“ĐÚng thế, anh thích Lục Tịch!” Tôi thẳng thắn thừa nhận.
Sắc mặt Tiểu Uyên nhất thời tái mét “Nhưng cô ấy là bạn gái của Dương Kiệt cơ mà.” Cô thì thào nói.
“Họ sớm muộn cũng chia tay thôi.” Tôi khẳng định.
“Thế sao?” Câu hỏi của Tiểu Uyên rất có ý khiêu khích.
Tôi mấy lần đến tìm Lục Tịch, nhưng không gặp em. Phải chăng là em đang bận?
Về nhà cha lần nào cũng thấy Dương Kiệt, nó đang kéo violon, tiếng đàn ngừng lại mang theo vẻ thương cảm. Đàn xong một bài, tôi thấy khóe mắt Dương Kiệt có nước mắt đang chảy ra, đây là lần đầu tiên thấy Dương Kiệt khóc, trong lòng cũng có một chút không nỡ.
Hồ Nhân đang ở phòng khách, bà ta thấy DƯơng Kiệt khóc cũng khóc theo, cuối cùng tôi cũng đạt được điều mà mình mong muốn rồi. Nhưng tôi lại không cười nổi.
Mấy lần đi tìm Lục Tịch đều không gặp, tôi bắt đầu nghi ngờ, phải chăng em đang tránh mặt tôi?
Lúc làm việc, thỉnh thoảng trước mắt tôi hiện lên dáng vẻ mỉm cười của em, tôi đã chờ em quá lâu rồi. Đôi khi có người vào phòng làm gián đoạn tâm trạng của tôi, tôi sẽ giận dữ. Thư kí nói gần đây tâm trạng của tôi rất bất thường, cấp dưới ai cũng nơm nớp lo sợ.
Tôi cố gắng điều chỉnh bản thân, lúc làm việc cố gắng không nhớ tới em nữa, tôi cũng cố gắng hạn chế nói, tránh khỏi lúc vô thức lại buột miệng ra hai chữ Lục Tịch.
Đôi khi, sau khi tan ca lại đi về hướng Đại học nhân dân, lại đứng dưới kí túc xá của Lục Tịch. Gọi điện thoại không ai bắt máy, di động của Lục Tịch vẫn trong trạng thái tắt máy. Tôi không biết cách tìm em thế nào cho nên chỉ biết đứng dưới lầu chờ đợi. Chờ càng lâu càng không muốn đi, lúc nào cũng mong chờ chỉ một giây sau em sẽ trở về, nhưng chưa lần nào tôi chờ được em về.
Tôi sắp điên rồi, rất muốn biết tại sao Lục Tịch lại tránh mặt tôi.
Buổi trưa cùng ăn cơm với Tiểu Uyên, gần đây cô nàng tâm trạng không tốt lắm, hai người chúng tôi uống không ít rượu, ai cũng hơi say. Cô nàng nói với tôi “Dương Tuấn, anh đúng là người tinh mắt!” Tôi tỉnh ngộ, thì ra lâu nay Tiểu Uyên vẫn luôn thích tôi.
Có phải Lục Tịch vì Tiểu Uyên nên mới tránh mặt tôi không, lâu nay em và Tiểu Uyên vẫn thân thiết như chị em mà
Tiểu Uyên nhìn tôi chằm chằm “Dương Tuấn, em cũng rất quý Lục Tịch, nếu sau này anh làm chuyện có lỗi với cô ấy, em sẽ không tha cho anh đâu.” Cô khóc.
“Anh sẽ không làm chuyện có lỗi với Lục Tịch!” Tôi thực sự yêu cô thiên thần nhỏ kia.
“Em sẽ giúp anh hẹn cô ấy ra, chuyện còn lại giao cho anh,” Cô nói, sau cùng còn thì thào nói một câu “Như vậy có công bằng với Dương Kiệt không?”
Tiểu Uyên tìm một cơ hội hẹn Lục Tịch ra.
Tôi đã gặp được Lục Tịch,, em vẫn mỉm cười dịu dàng như trước, nhưng trong hốc mắt đã có nước vòng quanh.
“Đừng khóc, Lục Tịch, anh chỉ muốn nhìn thấy em một chút thôi.” Tôi lau nước mắt cho em.
“Không ngờ tình yêu của anh lại tạo thành áp lực lớn như thế cho em.” Tôi nhẹ giọng nói, “Anh chỉ muốn yêu em thôi.”
Em không nén nổi nước mắt nữa, nhào vào lòng tôi.
“Anh yêu em, Lục Tịch!” Trong lòng tôi có một giọng nói kiên định như vậy.
Lúc đưa Lục Tịch về trường, lòng tôi càng kiên định hơn nữa.
“Đừng tránh mặt anh nữa, làm vậy sẽ khiến anh điên lên mất.” Tôi hôn nhẹ lên trán em.
“Vâng” Em mỉm cười với tôi. Tôi thích nụ cười đó, nhàn nhạt, sạch sẽ như những đám mây trắng muốt trên bầu trời xanh lam.
Lúc tâm trạng tốt, tôi thường thích về nhà cha khoe khoang.
Gần đây Dương Kiệt có vẻ rất khổ tâm, lúc nào cũng nhốt mình trong phòng. Mặc cho Hồ Nhân và cha tôi có gõ cửa nhiều đến thế nào nó cũng kiên quyết không chịu mở.. Lần nào Hồ Nhân cũng đứng ở trước cửa phòng nó bưng đồ ăn mà chảy nước mắt, còn tôi thì cảm thấy thích thú.
Hẳn là khi tôi đưa Lục Tịch về nhà giới thiệu họ sẽ hận tôi lắm lắm nhỉ?
Lục Tịch quyết định ở lại trường học tiếp lên nghiên cứu sinh, thầy giáo hướng dẫn cho em cũng chính là người hướng dẫn cho Dương Kiệt, tôi có chút đố kị , số Dương Kiệt thật may mắn.
Nghĩ đến việc nó ngày nào cũng được nhìn thấy Lục Tịch, lòng tôi cũng cảm thấy rất khó chịu. Vài lần Dương Kiệt và Lục Tịch ăn cơm với nhau, sau đó còn đưa em về kí túc xá.
Tôi nghĩ đã đến lúc tôi công khai quan hệ với LỤc Tịch cho Dương Kiệt biết.
Tôi gọi điện thoại cho Dương Kiệt, nó có vẻ hơi giật mình “Đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi điện thoại cho em, anh ạ!” Nó nói.
Tôi mặc kệ, lời nói đến bên mép rồi lại rút về,
“Em biết hết rồi, Tiểu Uyên đã nói cho em cả rồi. Em tôn trọng quyết định của Lục Tịch, cũng chúc anh hạnh phúc!” Dương Kiệt dường như đã trở nên trưởng thành.