Mùa Hè Mang Tên Em

Chương 33




(*) Chữ x trong tên chương hiểu là dấu gạch chéo đỏ sau câu sai, có ý nghĩa phủ nhận, bác bỏ.



Chiều thứ Sáu, các phần thi truyền thống kết thúc, các trò chơi vận động bắt đầu. Trò đầu tiên là cối xay gió, Thịnh Hạ đứng trên khán đài đưa đồ cho Tân Tiểu Hòa, cổ vũ cho bạn.



Trò chơi quả thật rất thú vị. Mọi người mặc áo lớp riêng, tay bám vào thanh ngang chạy vòng quanh một cây cột lớn, nhìn từ xa trông như một con rết nhiều màu ngoe nguẩy trên sân chạy, đặc biệt mỗi khi đổi chiều quay, các đội viên va dúi vào nhau, các bên giẫm đạp lôi kéo, người xem trên khán đài thấy thế hò hét ầm lên vô cùng sôi động.



A6 cố gắng lắm mới tạm giành hạng ba, không vào trận chung kết.



Tân Tiểu Hòa ra sân tu nước ừng ực, tức tối bắn nước bọt tung tóe: “Công sức tập bao ngày đổ sông đổ bể hết rồi, cái bọn cháu rùa A4 chỉ biết giở mấy trò lôi kéo khôn vặt, sống bên Hàn về đấy chắc? Tức chết mất thôi!”



“Chỉ là chơi thôi mà, có sao đâu.” Dương Lâm Vũ an ủi.



Tân Tiểu Hòa xả một tràng: “Cậu ra vẻ cái gì, người bị kéo đâu phải là cậu!”



Dương Lâm Vũ xấu hổ ngậm miệng.



“Tề Tu Lỗi!” Tân Tiểu Hòa tóm lấy cậu bạn bên cạnh, “Vòng đan vòng nhất định phải thắng, lớp khác mặc kệ, nhưng không thắng A4 thì cậu đừng hòng bước vào cửa chính lớp mình!”



Tề Tu Lôi vuốt mũi, “Thế mình vào cửa sau.”



Tân Tiểu Hòa: …



Trương Chú phì cười, “Không cho cậu ấy vào, cậu định làm môn thần chắc?”



Tân Tiểu Hòa đổi giọng, “Mình kệ, nhất định phải thắng, anh Chú xông lên!”



Trương Chú chà xát cánh tay: “Dừng, nữ hán tử đừng có bày đặt nhõng nhẽo.”



Tân Tiểu Hòa: “Ha, thế cậu phải chịu đựng đòn làm nũng của tình cũ, đừng để lâm trận đầu hàng. Đội chơi vòng đan vòng của A4 có Trần Mộng Dao đấy.”



Lời này bạn nói khá nhỏ, chỉ có đám bọn họ là nghe thấy. Nhưng Trương Chú lại bật ngay dậy, dựa vào lan can nói, “Tình cũ? Cậu nói rõ cho mình, tình cũ cái gì, mình giữ thân trong sạch bấy nhiêu năm thì lấy đâu ra tình cũ? Tân Tiểu Hòa, hóa ra là cái máy phát tán tin đồn siêu cấp cậu đây gây rối hả? Giải thích rõ ràng cho mình.”



Cậu hoàn toàn không khống chế âm lượng, khi nói còn quay mặt về phía khán đài nên gần như xung quanh ai ai cũng nghe thấy.



Như bình thường, Trương Chú sẽ không bao giờ trả lời những câu nói kiểu như vậy.



Tân Tiểu Hòa phản bác: “Tin đấy đâu phải do mình đồn, ai cũng nói thế mà…”



“Ai ở đây là ai?” Trương Chú vẫn giữ thái độ thản nhiên, tuy thế lời nói ngữ điệu lại có vẻ khá nghiêm khắc, “Ai cũng nói 2012 là tận thế, nếu lời này là thật thì giờ cậu đã thành hóa thạch ở Malaysia rồi.”



Khán đài cười ầm, mấy lớp quanh đó cũng rỉ tai bàn tán.



Tân Tiểu Hòa: … có, có cần phải, độc mồm thế không?



Hầu Tuấn Kỳ hiểu ý Trương Chú đang muốn công khai bác bỏ lời đồn bèn nói tiếp: “Không sao, không phải lỗi của cậu, ý Chú chỉ muốn nói là tin đồn cậu ấy thích ai kia cũng giống như tin 2012 tận thế vậy, đều là tin giả hết.”



Tân Tiểu Hòa học cái điệu chà xát cánh tay của Trương Chú, bĩu môi dè bỉu: “Thôi lượn đây, mình còn muốn sống, chưa muốn thành hóa thạch.”



Chẳng biết ai hóng hớt không ngại chuyện to mà hét ầm lên: “Anh Chú, thế ý đại ca là không có tình cũ, chỉ có tân hoan?”



Một cơn gió thổi lá cờ trên khán đài bay phần phật, Trương Chú liếc nhẹ ra hàng ghế sau, giọng nói uể oải bị thổi tan vào trong gió.



“Xây dựng Trung Quốc giàu đẹp không tốt hả, suốt ngày toàn đồn mấy tin không căn cứ, không đứng đắn.”



Tân Tiểu Hòa: …



Hầu Tuấn Kỳ: …



Thịnh Hạ đang ngồi viết bản thảo tin tức ở hàng sau, định kiếm chút điểm cộng cho A6. Nghe lời này, cô thoáng dừng bút.







Trò vòng đan vòng diễn ra ở trảng cỏ chính giữa sân chạy, một lượt sáu lớp. Khối 10, 11 đã xong hết các hạng thi đấu nhưng vẫn chưa đi, lượng lớn học sinh đổ về quanh sân cỏ vây xem kín mít.



Lượt đấu này có A4 và A6, mấy “siêu sao” trên tường thổ lộ của nhà trường đều có mặt, có trò hay để xem đây.



“Thịnh Hạ để mặt mộc phải không nhỉ?”



“Chắc vậy.”



“Trắng thật đấy.”



“Nhìn vậy thì thấy hình như Trần Mộng Dao xinh hơn một chút.”



“Mình đâu thấy vậy. Trần Mộng Dao tham gia thi đấu mà còn xõa tóc, chỉ được vẻ ngoài như thần tượng thôi.”



“Thì vốn là muốn thành thần tượng mà?”



“Trương Chú đứng với Thịnh Hạ trông vẫn xứng đôi hơn, đứng với Trần Mộng Dao như chị em ấy.”







Những lời bàn tán bình phẩm ấy, tất nhiên Thịnh Hạ đang đứng giữa sân không hề nghe thấy.



Dưới ánh nắng chói chang, cô và Trương Chú đứng sóng vai nhau, không ai nói với ai câu nào, khoảng cách giữa hai bên rộng đủ cho một người nữa đứng.



Vòng đan vòng là kiểu thi chạy đi chạy về nhiều lượt, mỗi lượt lại đổi cặp tiếp sức. Trương Chú và Thịnh Hạ là lượt chạy thứ tư, đứng sau lưng cặp chạy lượt hai, cặp chạy lượt thứ nhất, thứ ba, thứ năm thì đứng ở phía đối diện.



Còn Trần Mộng Dao thì là lượt hai của A4.



Bây giờ đang đứng phía trên bên trái Thịnh Hạ.



“Chú, nhường mình tí nhé?” Trần Mộng Dao vừa duỗi người vừa gọi với sang Trương Chú.



Trương Chú làm tư thế chống nạnh, đáp bất cần: “Mình đâu cùng lượt với cậu, nhường kiểu gì?”



Trần Mộng Dao nói: “Thì cậu có thể chạy chậm lại.”



Trương Chú bật cười: “Dựa vào đâu?”



“Xí, biết ngay cậu sẽ trả lời vậy mà,” Trần Mộng Dao lườm, “Nhạt nhẽo.”



Tuy bị từ chối, nhưng từ cuộc đối thoại này có thể thấy hai người rất thân nhau.



Tiếng còi vang lên, trò chơi bắt đầu.



Hai bạn chơi lượt đầu tiên cầm vòng chạy tới trước mặt, A6 nhờ lợi thế kiểu chạy cua bò mà tới nơi trước tiên, cặp thứ hai nhanh chóng xuất phát.



Trần Mộng Dao quay sang: “Chú, lớp cậu giỏi đấy, thế phải nhường mình tí đó nhé?”



Trương Chú chưa kịp trả lời thì A4 cũng bắt đầu đổi cặp chơi, Trần Mộng Dao lại nói: “Tí nữa gặp!”



Trương Chú không trả lại, mắt nhìn sang người bên cạnh.



Nắng chiếu lên mặt cô, làm làn da trắng trẻo sáng bóng lên tựa miếng ngọc có độ trong cao.



Thịnh Hạ điềm tĩnh đứng yên, không lo lắng căng thẳng, cũng chẳng thể hiện một cảm xúc nào khác.



Cậu lắc đầu, nở nụ cười bất lực.



Sao lại cảm thấy cô sẽ ghen thế nhỉ?



Trước giờ cậu cũng nói chuyện với Trần Mộng Dao như vậy, bây giờ bỗng lại cảm thấy có phải nên thay đổi hay chăng?




Lúc này từ loa vọng ra giọng nữ êm tai: “Tiếp theo là bài viết của bạn Thịnh Hạ lớp 12A6…”



Một số người quay sang nhìn Thịnh Hạ.



Cả trong A6 cũng có bạn hỏi: “Hạ Hạ, cậu nộp bài từ lúc nào vậy?”



“Mới nãy thôi.” Thịnh Hạ nói.



“Chà, được cộng điểm rồi!”



Thịnh Hạ gật nhẹ đầu: “Ừm.”



Trương Chú dựng thẳng tai lên nghe, mở đầu là khen ngợi hội thao lần này, lời văn đối chỉnh, từ ngữ trau chuốt, rất phù hợp với sự kiện.



“Có phải đề tài nào cậu cũng viết được, mà còn đều viết nhanh như thế?” Trương Chú hỏi.



Thịnh Hạ ngẩn người.



Đã có một ngày họ chưa nói với nhau câu nào.



Tự dưng cậu khen cô bằng giọng điệu hữu hảo tôn trọng như vậy, rốt cuộc là đã có chuyện gì?



Thịnh Hạ: “Không phải lúc nào cũng vậy.”



Trương Chú: “Giỏi là giỏi thôi, không cần khiêm tốn.”



Các bạn đứng xung quanh nhướng mày nhìn nhau.



“Hai cậu đấy cũng chẳng nói gì mà sao thấy sến thế nhở?”



“Cậu không cô đơn.”



Đúng lúc ấy, hai bạn chạy lượt thứ ba đã tới ngay trước mắt, chân chưa bước qua vạch đã gỡ vòng đưa tới.



“Tới rồi,” Trương Chú nhắc, ôm vai Thịnh Hạ quay người cô lại, tay vươn dài nhận vòng tròng qua đầu, “Đi.”



Hai người lưng dựa lưng, nhảy về phía bên cạnh…



Tốc độ phản ứng này, độ ăn ý này…



“Hai cậu đấy thành thật rồi à?”



“Kệ, cứ coi là thế đi.”



Chạy được nửa đường bỗng Thịnh Hạ nghe tiếng nói từ đằng sau vọng tới, “Ở thời điểm cần tập trung nhất thì đừng nghĩ nhiều, đừng quan tâm người khác nói ra sao, cũng đừng quan tâm người khác làm thế nào… cứ lo chạy thôi, vậy mới thắng được.”



Suýt nữa Thịnh Hạ đã cho rằng cậu đang ám chỉ những lời đồn đãi dạo gần đây. Nếu không có câu nói cuối cùng.



Có câu cuối ấy, thì chỉ là nói về trò chơi này thôi.



Nhưng A6 gần như luôn dẫn đầu, chỉ cần duy trì tốc độ này là chắc chắn sẽ thắng, cậu không cần phải làm điều thừa như vậy.



Cô nghĩ mãi không hiểu ý cậu, cũng không muốn cho là cậu thích mình.



Phát thanh viên đang đọc tin bài cô viết: “… Nắng chiều đẹp nhất sẽ xuất hiện trước giờ tự học tối mùa hè, cậu, thiếu niên ngoan cường nhất sẽ tỏa sáng trên đường chạy, chúng ta cùng nhau lao tới vạch đích, chạm tới giới hạn của thanh xuân! Con đường thiếu niên rực rỡ muôn hoa, cùng nhau chứng kiến.”



Cùng nhau chứng kiến, đích đến và muôn hoa.



“Trương Chú! Thịnh Hạ! Mau lên! A1 học theo, sắp đuổi kịp mình rồi! Mau lên!”




Còn chưa đầy mười mét nữa, tiếng hét sốt ruột của Chu Huyên Huyên vọng tới. Thịnh Hạ ngoái nhìn, quả nhiên A1 ở gần nhất cũng học theo kiểu chạy cua bò, đã sắp đuổi kịp họ.



Chu Huyên Huyên càng lúc càng nóng ruột, sải bước lên tự giơ tay giật lấy cái vòng. Trương Chú vốn cao, vòng chưa gỡ hẳn ra đã bị Chu Huyên Huyên kéo giật đi, làm vòng mắc vào cổ kéo cậu giật ngửa ra sau.



Trương Chú nhanh nhẹn quay lưng, dù vậy vẫn không thể giữ được thăng bằng, toàn thân đổ ập xuống.



Chợt nhớ phía trước là lưng Thịnh Hạ, bất giác cậu giơ tay ra chống đất. Nhưng cú ngã gây quán tính rất lớn, làm sao mà chống người lên được?



Khoảnh khắc sự việc xảy ra, Thịnh Hạ chỉ cảm thấy một sức mạnh đổ ập lên lưng, cô bị sức mạnh đó xô ngã xuống đất, cái vòng lắc hông vướng víu mắc vào khoeo chân làm chân gập cong không thể bước đi, người thẳng đơ đổ uỵch xuống đất, một tiếng rắc vang lên –



Đau!



Mọi thứ trước mắt chợt trở nên trắng xóa.



Khoảnh khắc ấy Thịnh Hạ cảm tưởng cả thế giới tách rời khỏi mình.



Tưởng mình sẽ cứ thế mà vĩnh biệt cõi đời.



“Thịnh Hạ!”



“Thịnh Hạ!”



“Hạ Hạ!”



Mọi thứ hệt một mớ bòng bong, những tiếng gọi nôn nóng lúc vang lúc trầm. Cô biết cơ thể mình được lật ngửa lại.



Cô nhìn thấy thiếu niên trước mặt chống người lên, để cô nhìn thấy gương mặt hoảng loạn lo lắng của cậu. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng ở duonglam.design,blog và wattp3d namonade của người dịch, nếu xuất hiện ở nơi khác đều là bản copy trái phép và sẽ không được cập nhật sửa lỗi. Đọc truyện tại trang đăng gốc để được đọc bản sửa lỗi đầy đủ, hoàn chỉnh nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực dịch hoàn nhiều truyện hơn.



Xung quanh có rất nhiều người, có người cô quen, có người cô không quen…



Ý thức trở về, cô bắt đầu ngược dòng tìm về nơi khởi nguồn của cơn đau.



Là chân, chân phải cô đau như xé ruột, không thể động cựa mảy may.



“Thịnh Hạ, cậu sao rồi?” Trương Chú nửa ngồi nửa quỳ, quan sát cô bạn hết lượt trên dưới, kiểm tra cô có còn nguyên vẹn hoàn hảo hay không.



Môi cô trắng bợt, ánh mắt không tiêu cự, trán rịn mồ hôi lấm tấm.



Trông không giống chỉ té ngã bình thường.



Trương Chú gọi: “Thịnh Hạ!”



Tân Tiểu Hòa rẽ đám đông chen vào, định đỡ Thịnh Hạ dậy nhưng bị Trương Chú quát ngăn lại: “Đừng có động vào cậu ấy!”



Tân Tiểu Hòa nôn nóng: “Làm sao đây? Hạ Hạ, cậu sao rồi? Trương Chú, đồ vô dụng, bảo cậu thắng chứ không bảo thắng kiểu này!”



Trương Chú như không hề nghe thấy, “Có khả năng bị thương vào xương rồi, đừng tự ý di động cậu ấy,” rồi quay sang gọi Hầu Tuấn Kỳ, “Gọi y tế đi!”



“Ờ ờ ờ.”



Đôi mắt Trương Chú quay về gương mặt Thịnh Hạ, kiểm tra cô trên dưới, bàn tay vô thức vuốt ve gò má cô, “Nói chuyện được không?”



Tay cậu, lành lạnh.



Thịnh Hạ toan há miệng, chữ “được” thoát khỏi đầu lưỡi lại hóa thành: “Đau…”



“Được, được, đừng nói nữa…” Đôi mày Trương Chú như dính hẳn vào nhau, tay lau mồ hôi trên trán cô.



Thịnh Hạ nhắm mắt lại, cơ hàm căng ra, cơn đau làm ý thức mụ dần.



Người xung quanh thấy hành động thân mật của hai người lại quay mặt nhìn nhau, không ai không biết điều đến độ tỏ thái độ tò mò vào lúc này.




Chu Huyên Huyên sắp khóc tới nơi, “Mộng Dao…”



Thịnh Hạ sẽ không cho rằng mình cố ý chứ, bọn họ còn mới có xung đột.



Trần Mộng Dao nắm tay Chu Huyên Huyên vỗ về. Nhưng lúc này bạn cũng không tâm trí đâu lo nghĩ cho cảm xúc của Chu Huyên Huyên. Ánh mắt bạn đặt trên sườn mặt đầy lo lắng của Trương Chú.



Thái độ nôn nóng, lo lắng, hoảng loạn nhưng vẫn cố ép mình bình tĩnh ấy, trước nay chưa bao giờ xuất hiện trên nét mặt luôn thờ ơ bất cần của cậu.



Y tế ở ngay phòng điều khiển nên không lâu sau đã tới nơi, các thầy cô cũng có mặt, từ thầy thể dục, Vương Duy và một số thầy cô nhìn quen nhưng không nhận ra là ai luôn miệng trao đổi gì đó.



“Gãy xương rồi, cụ thể thế nào thì khó nói, phải mau chóng đưa đi bệnh viện.” Y tế nói, hỏi Thịnh Hạ, “Những chỗ khác thì sao, có gì khác thường không?”



Thịnh Hạ bị cơn đau làm đầu óc không tỉnh táo. Cô từ từ mở mắt, cử động cánh tay, lắc đầu bảo, “Không… ạ…”



“Đừng vây kín như thế, mau tránh ra, mang em ấy đi bệnh viện.”



“Cần cáng không?”



“Nơi gãy xương là bắp chân, không thể duỗi dài nên không dùng cáng được, tốt nhất nên dùng cách nào không động tới bắp chân. Hay là bế em ấy lên?”



Y tế nhìn một vòng, toan tìm mấy người cùng khiêng Thịnh Hạ lên.



Trương Chú bảo Tân Tiểu Hòa: “Đỡ chân cậu ấy.”



Rồi cậu vòng tay qua vai Thịnh Hạ, một tay khác vòng dưới khoeo chân cô, bế bổng cô lên.



Khi đứng dậy khó tránh sẽ chao đảo nên cậu chỉ có thể từ từ dựng thẳng người, việc này mất sức hơn cứ thế một phát bế hẳn lên nhiều.



Cánh tay cậu căng ra, mạch máu nổi rõ sau cổ.



Tuy rằng vào lúc thế này mà nghĩ những chuyện tọc mạch thì thật không phải, nhưng những người đứng xem vẫn không nhịn được phải rỉ tai nhau.



“Ôi má ơi…”



“Ra dáng bạn trai vãi.”



Thịnh Hạ đã không biết phải để tay ở nơi nào, trừ đau thì còn có một cảm giác tê ngứa râm ran lan ra khắp tứ chi mình mẩy, cơ thể tựa có dòng điện chạy qua.



Ruột gan Chu Huyên Huyên như có kiến bò, thấy đám đông sắp giải tán, nghẹn ngào nói: “Mộng Dao, làm sao bây giờ…”



“Không sao, cậu cũng đâu cố ý.” Nói rồi Trần Mộng Dao đi lên một bước, “Chú, Huyên Huyên chỉ…”



“Đừng nói nhiều, tránh đường!”



Tiếng Trương Chú nghe vừa nôn nóng vừa nghiêm trọng, không gào quát nhưng sức nặng còn hơn thế. Cậu không chờ câu đáp của người đối diện, cái nhìn sắc bén xô dạt những người không phận sự tránh ra, bế Thịnh Hạ tới lối ra của sân vận động.



Trần Mộng Dao đứng tại chỗ như trời trồng, Chu Huyên Huyên thì sợ tới nỗi cơn nấc dừng bặt.



Mọi người ghé tai bàn tán, ai cũng cảm thấy lúc này mà còn lắm lời thì chỉ khiến sự việc rối thêm lên.



Mà hình như Trương Chú cũng chẳng nhằm vào ai, chỉ đơn giản là quá sốt ruột, quá lo lắng nên mất bình tĩnh.



Trương Chú rảo bước rất nhanh và vội vã, Thịnh Hạ ngước lên thấy tóc mái cậu đã ướt đẫm những giọt mồ hôi li ti.



Đi được một lúc, người cô tuột dần xuống, Trương Chú cúi bảo, “Cậu phải ôm mình chứ.” Cậu không thể xốc cô lên để điều chỉnh tư thế, vì nếu làm vậy sẽ không tốt cho chân cô.



Thịnh Hạ: …



Cô dáo dác ngó khắp bốn mặt tám hướng xung quanh. Việc đã đến nước này, cô vùi mặt vào ngực cậu coi như không biết gì, tay từ từ vòng lên cổ cậu.







Chụp phim, chẩn đoán, chờ bó bột.



Đi cùng có Vương Duy vàTân Tiểu Hòa. Tất cả thủ tục do Vương Duy và Trương Chú thực hiện, Tân Tiểu Hòa thì ở bên Thịnh Hạ trông coi không rời.



Lý Húc tới trước, nói Thịnh Minh Phong đang họp, sẽ tới sau.



Vương Liên Hoa cũng đang nhanh chóng từ cơ quan chạy về.



Thực ra việc cần làm đã làm xong hết rồi, tới cũng chỉ để xem tình hình cô hoặc chăng trách móc mấy câu có lệ.



Không lâu sau, viện trưởng đã tới, sau lưng là mấy chủ nhiệm và bác sĩ đi theo.



Họ đứng ngoài cửa gọi: “Chủ nhiệm Lý?”



Lý Húc quay lại, giơ tay ra hiệu cho họ ngừng chân rồi cùng nhau đi ra ngoài, Vương Duy cũng đi ra theo.



Trong phòng bệnh chỉ còn ba cô cậu học sinh trẻ tuổi.



Cửa khép hờ, qua khe cửa, tiếng trao đổi ngoài hành lang thấp thoáng vọng vào trong phòng.



Tình cảnh thế này, còn cộng với mấy cụm từ thường nghe thấy trên thời sự ti vi như “bí thư”, “ủy ban thành phố quan tâm theo sát”, “bộ y tế”, “bảo hiểm y tế”.



Tân Tiểu Hòa nghe mà lơ ma lơ mơ, nhìn sang Trương Chú, cậu đang dựa lưng vào cửa sổ, gương mặt không lộ một vẻ gì, không thể đọc vị bất cứ một cảm xúc đặc biệt.



Chủ nhiệm khoa tự tay bó bột cho Thịnh Hạ, nói vết thương không có gì đáng ngại, thời gian bó bột ít nhất là bảy tuần.



Lúc này Thịnh Minh Phong đã kết thúc cuộc họp, Lý Húc lái xe đi đón, mấy bác sĩ căn dặn một tràng dài rồi cùng nhau rời đi.



Không lâu sau, nhà trường có việc, Vương Duy cũng định đi về trước, trước khi đi hỏi Tân Tiểu Hòa và Trương Chú muốn về cùng không.



Tân Tiểu Hòa nói: “Em ở lại chạy vặt, nhỡ Hạ Hạ muốn đi vệ sinh hay gì khác còn có người giúp.”



Vương Duy gật đầu: “Được, cần gì thì gọi điện cho thầy. Trương Chú thì sao, về trường hay gì?”



Trương Chú trả lời: “Em tự về được.”



Vương Duy nhủ bụng, có người ở lại làm chân chạy cũng tốt.



Thịnh Hạ lại nói: “Trương Chú, cậu về đi.”



“Hôm nay cảm ơn cậu, giờ mình, không cần… không có việc gì nữa.” Cô bổ sung.



Giọng cô nghe rất xa cách, từ đầu chí cuối chưa từng hướng mắt nhìn cậu.



Dẫu chỉ một lần.



Cô nói –



Giờ mình, không cần cậu nữa.



Tác giả có lời:



Trương Chú: Kẻ trí không chìm đắm trong dòng sông tình ái, một lòng xây dựng Trung Quốc giàu đẹp!



Thịnh Hạ: Giờ mình không cần cậu nữa.



Trương Chú: Thu hồi câu nói ban nãy, mình chết chìm cũng được.