Mùa Hè Mang Tên Em

Chương 32




“Thịnh Hạ!”



Đang ngẩn người thì nghe tiếng gọi.



Là Tân Tiểu Hòa. Bạn đang cầm cây gậy của trò “cối xay gió” đi tới từ hướng hành lang, bên cạnh có mấy bạn nữ đi cùng, ai nấy nhễ nhại mồ hôi.



“Cậu đứng ngẩn ở đây làm gì vậy?” Tân Tiểu Hòa lại gần hỏi.



“Gọi điện về nhà.” Thịnh Hạ nói.



Tân Tiểu Hòa đưa cây gậy cho bạn, chờ các bạn đi hết mới hỏi: “Sao vậy, cậu ổn đấy chứ? Trông cậu không khỏe lắm.”



Rõ ràng thế ư?



Thịnh Hạ siết chặt cái điện thoại, chợt nghĩ tới điều gì bèn hỏi: “Tiểu Hòa, mình có thể để tạm mấy thứ lễ phục ở phòng kí túc của cậu không?”



Tân Tiểu Hòa hơi kinh ngạc, tuy vậy không hỏi nhiều mà chỉ gật đầu nói: “Đương nhiên là được! Thế giờ đi lấy luôn?”



Thịnh Hạ nhìn thời gian, đã là hơn 11 giờ, “Ừ, cảm ơn cậu.”



“Sao cứ khách sáo thế?” Tân Tiểu Hòa giơ tay định ôm vai Thịnh Hạ, nhưng thấy người mình đầy mồ hôi lại thôi, cười bảo, “Đi!”



Hai cô gái về lớp lấy hộp đựng, chỗ ngồi cạnh Thịnh Hạ đã đầy người đứng vây quanh.



Nói cho chính xác, là vây quanh chỗ Trương Chú.



Một đám con trai đang xôn xao bàn giải đấu bóng rổ NBA sắp sửa khai mạc, nói ai đánh giá cao người nào, đội nào đổi huấn luyện viên, thế hệ kế tục của đội nào thua kém người đi trước, ngôi sao mới xuất hiện, vận động viên người Trung Quốc sẽ có mà thể hiện thế nào…



Tân Tiểu Hòa hào hứng tham gia thảo luận, Thịnh Hạ đứng giữa mọi người, mặt mày ngơ ngác, thế này gọi là, khắp bốn bể đều là huynh đệ, tình chị em ta có xá gì đâu?



Hầu Tuấn Kỳ là người đầu tiên chú ý tới Thịnh Hạ, vỗ vỗ cậu chàng đang chiếm dụng chỗ cô, “Đứng lên, nữ thần về rồi.”



Mọi người quay ra nhìn.



Trương Chú cũng ngoảnh nhìn theo, mắt chạm vào đôi mắt cô bạn chơm chớp lại lảng ngay đi mất.



Bao giờ cô mới chịu tẩy trang vậy?



Mắt vừa to vừa ngập hơi nước, tưởng có thể bơi lội bên trong.



“Đúng, dám ngồi chỗ của nữ thần, chán sống rồi, đứng dậy mau ha ha ha!”



“Lỗi mình lỗi mình!”



“Cá độ bóng rổ không bằng cược xem nữ thần nào thắng trên tường thổ lộ, ok?”



Mỗi lần có hoạt động quy mô lớn kết thúc, theo lệ bức tường thú tội của nhà trường lại vô cùng tấp nập. Khi đó nơi này không còn là nơi trút tâm sự mà chỉ là một trò chơi. Quá nửa các “siêu sao” của nhà trường đã được sinh ra từ đây.



“Ban nãy mình lướt thấy nhiều bài về Thịnh Hạ lắm!”



“Trần Mộng Dao thì sao?”



“Ặc, cũng rất nhiều…”



“Mở ra đếm xem!”



Cả đám học sinh nô đùa ầm ĩ vẫn không quên chừa ra một lối đi. Thịnh Hạ tiến thoái lưỡng nan, chẳng nhẽ cứ thế ngồi vào mặc các bạn trêu chọc?



Vả lại chỉ mình cô và Trương Chú ngồi giữa, còn các bạn đều đứng cả, nhìn kiểu gì cũng thấy là lạ…



Thịnh Hạ vỗ vỗ Tân Tiểu Hòa: “Tiểu Hòa, giờ đi chưa?”



Hẳn nhiên Tân Tiểu Hòa cũng nhận ra Thịnh Hạ chưa hòa nhập được với cảnh đông đúc này.



“À, được, đi!”



Hầu Tuấn Kỳ hỏi: “Đi đâu?”



Tân Tiểu Hòa gắt gỏng: “Kí túc nữ, cậu đi không?”



Hầu Tuấn Kỳ: “… Mời đại ca đi.”



Thịnh Hạ cúi xuống định bưng mấy cái hộp đặt trên hộp đựng sách giữa hai chỗ ngồi lên, một cánh tay đã vươn ra trước, “Không cần giúp à?”



Thịnh Hạ dừng khựng.



Kể từ khi nhìn rõ cảm xúc của bản thân, dường như cả giọng nói cậu cũng có sức hút khó cưỡng làm lý trí phải xao động.



Ở gần nhau, thứ mùi cỏ xanh dưới nắng gắt ấy lại ngập trong khoang mũi.



Tim Thịnh Hạ đập không theo quy luật.



Cô bưng hộp lên rồi mới trả lời: “Không cần đâu, cảm ơn cậu.”



Trương Chú hơi cau mày, chỉ từ hai vế câu rất đỗi bình thường ấy, cậu đã ngờ ngợ thấy có chỗ nào khác lạ.



Ví dụ, cô chẳng hề nhìn cậu lấy một cái.



Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu nói: “Mình chờ cậu ăn cơm chung?”



Im phăng phắc.



Đám bạn còn đương ồn ào tức thì quay mặt nhìn nhau.



Tuy rằng ai cũng biết Thịnh Hạ ăn trưa và nghỉ ngơi ở quán nhà Trương Chú, cũng hay ăn cơm cùng hội Trương Chú và Hầu Tuấn Kỳ.



Nhưng tia điện “lách tách” trong không khí kia thì là chuyện gì vậy?



Thịch, thịch, thịch.



Thịnh Hạ có thể nghe rõ tiếng tim mình đập trong lồng ngực, vang vọng tựa thứ cồn sôi độc chiếm một góc nơi yên tĩnh.



Trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ: Mau chóng rời đi, đừng để bất cứ ai nghe thấy.



Tại sao cậu bỗng nhiên “mời mọc” trước bao người như thế? Chẳng lẽ cậu không hề nghe thấy những lời đồn đoán kia sao?



Cũng có thể cậu đã nghe rồi, còn giờ chỉ đang –




Trêu mấy câu thôi. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.



Cô nghe rõ tiếng tim mình đập yếu dần.



“Không cần, trưa mình với Tiểu Hòa ra căn tin ăn.” Cô trả lời, quay người đi, phăm phăm bước ra khỏi lớp.



Tân Tiểu Hòa hớt hải chạy theo, mặt đầy dấu chấm hỏi: …? Nãy không nói vậy mà?



Hai cô bạn rời khỏi lớp, lòng tò mò của cả hội rục rịch như bị vuốt mèo cào. Tiếc là không có ai mở đầu, nên thành ra từ đầu đến cuối chỉ hi hi ha ha đá mắt đùa nhau.



“Giải tán, ăn cơm.” Trương Chú đứng dậy, xua hết mọi người đi.



“Ơ kìa, Chú, rốt cuộc cậu chọn ai?”



Cuối cùng có người không nhịn được phải hỏi thành lời.



Trương Chú cúi đầu thu dọn sách vở, ngay khi Hầu Tuấn Kỳ cho rằng cậu sẽ lại trả lời bằng câu “hỏi vớ vẩn” thì cậu bỗng lên tiếng, giọng nói rất từ tốn, “Còn phải hỏi? Chọn Dịch Kiến Liên(1).”



(1) Vận động viên bóng rổ người Trung Quốc chơi ở giải NBA.



“Ai hỏi cậu về Dịch Kiến Liên đâu!”



Trương Chú thảy cặp sách lên vai, cười bảo, “Đi đây.”



“Chán thật!”



“Hầy, không vui chút nào.”



Hầu Tuấn Kỳ đảo mắt lia lịa, dường như nghĩ ra điều gì mà bỗng vỗ bàn bật dậy nói với mấy cậu bạn đang thất vọng: “Thế còn chưa hiểu hả, chọn người nhà mình chứ ai, đồ ngu!”



Sau đó cũng hí ha hí hửng đuổi theo Trương Chú.







Sau nghi lễ khai mạc thì không còn chỗ cho khối 12 thể hiện. Ai nấy đi học như bình thường, chỉ là chốc chốc lại nghe những tiếng la hét từ sân vận động vọng đến, còn có mấy nhóm học sinh khối 10, 11 đi qua khu giảng đường hò hét om sòm.



Quá đáng nhất là còn có mấy cậu lớp dưới cất công tới tận A6 mục sở thị Thịnh Hạ.



Mấy cậu con trai đứng nghênh ngang trước cửa A6 nhìn vào, thể hiện hoàn hảo tinh thần “chỉ cần mình không ngại, người ngại sẽ là người khác”.



Nhìn thấy Thịnh Hạ, một cậu trong đó la lên: “Đàn chị, kết bạn QQ được không?”



Thịnh Hạ cúi đầu, không hé răng một tiếng.



Chuyện này chưa từng xảy ra ở Nhị Trung. Các cậu học giỏi ai cũng hoạt bát (không biết xấu hổ) thế sao?



Hầu Tuấn Kỳ đứng dậy che trước mặt cô, chống nạnh quát: “Đã bảo đàn chị là của các anh rồi, còn dám tới đây làm loạn?”



Mấy cậu em cười hà hà, không sợ còn hỏi: “Chị ấy là của anh à?”



Hầu Tuấn Kỳ tắc nghẹn, “Chuyện đó, đương nhiên là không phải.”




“Thế thì liên quan gì tới anh? Hình như anh là cái con “Pikachu ngã ngửa” gì kia ấy nhở?”



“Ranh con!” Hầu Tuấn Kỳ cuộn vở lại đập mấy cậu chàng, mấy cậu cười cợt tránh đòn, vẫn lì lợm không đi.



Cả lớp học cười ầm lên.



“Thịnh Hạ, thầy gọi cậu.”



Bỗng một giọng nam êm tai vang lên từ cửa sau của lớp, mọi người đưa mắt nhìn ra.



Là Trương Chú.



Cậu mới đi ra từ văn phòng của Vương Duy, thái độ không thể nói là thân thiện.



Chẳng hiểu sao, mấy cậu em bỗng dưng im bặt.



Hầu Tuấn Kỳ cũng ngẩn người, Chú lại đi gọi Vương già là thầy từ bao giờ thế?



“Hả? Ờ.” Thịnh Hạ ngần ngừ, thầy gọi cô có việc gì? Có phải những điều ong tiếng ve về cô đã đến tai thầy cô?



Cô thở dài, thấp thỏm đứng dậy.



Khoảnh khắc đi lướt qua Trương Chú, cô nghe cậu nghiêng người nói nhỏ vào tai: “Thầy không gọi cậu, chờ mình ở phòng nước.”



Bước chân Thịnh Hạ dừng lại trong một thoáng.



Cậu, cậu đang nói gì thế?



Cậu định làm gì?



Vì ban nãy có mấy cậu lớp dưới tới làm loạn nên bây giờ gần như cả lớp đều đang nhìn cô, còn cậu thì lại kề tai cô trước bao con mắt nhìn vào.



Gần sát như vậy.



Tai Thịnh Hạ nóng rực, không tâm trí đâu lo tới cái nhìn của các bạn được nữa. Cô rảo bước đi khỏi lớp, xuống tầng với bước chân như trốn chạy.



Trong lớp học, ai nấy nhìn với ánh mắt đùa trêu.



Trương Chú không lộ một vẻ gì, cầm cốc nước lên, lấy cả cốc nước đặt trên bàn Thịnh Hạ rồi ra khỏi lớp đi về hướng phòng nước.



Từ đầu tới cuối không hề ngó ngàng tới mấy cậu em đang nhìn với ánh mắt tò mò xen lẫn khiêu khích.



Có ý gì vậy?



Cậu định, lấy nước cho Thịnh Hặ?



Mấy cậu em bừng hiểu, hóa ra đàn chị đúng là của các anh?



Thịnh Hạ vòng một vòng hết tầng hai mới xuống phòng nước tầng một.



Lúc này trong phòng nước không có ai. Cô đứng nép vào một góc thất thần.



Những ngón tay gầy gò lắc lư trước mắt, giọng nói bông đùa của thiếu niên vang lên, “Thành danh sau một đêm, giờ đã không chịu nổi rồi?”




Thịnh Hạ ngước nhìn lên. Trương Chú đứng trước mặt cô, đầu nghiêng nghiêng, mày cau lại, đôi mắt sáng ngời.



Thực ra mắt cậu không hề to, dáng mắt thiên mảnh dài, để riêng sẽ thấy thấp thoáng cái ác sắc lẹm. Nhưng vì dưới mắt có đôi nọng tằm rất đẹp làm cái sắc bén ấy bị trung hòa một phần, khí chất thiếu niên được gia tăng, khi cười khóe môi kéo rộng hơn về bên phải, khuôn miệng hơi lệch gây cảm giác bất cần.



Thịnh Hạ chưa từng thấy trên gương mặt ai hai điều mâu thuẫn ấy bổ sung cho nhau như ở Trương Chú.



Trong tĩnh vẫn động, trong động vẫn tĩnh, uy nghiêm già dặn vẫn giữ nét thiếu niên.



Cậu là con cưng của Nữ Oa.



“Không quen như cậu được.” Thịnh Hạ trả lời.



Giọng điệu này, xen lẫn bực tức, thứ cậu chưa từng nghe.



Trương Chú nhướng mày, nghiêng đầu quan sát cô tỉ mỉ, cái nhìn vui đùa lẫn vẻ ngẫm nghĩ.



Ở gần thế này cậu mới nhận ra đôi mi cô vừa dày vừa dài, nhưng không đen mà hơi nâu nâu, nhìn tựa tơ mềm, cũng không cong mà duỗi dài che phủ đôi mắt. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.



Thảo nào khi trang điểm, uốn mi cong lên là đôi mắt như bóng đèn sáng mấy trăm oát.



Nhưng nghe nói người mi thẳng thì nóng tính, sao cô lại không phải? Hoặc chăng, đã giấu nó đi rồi?



Trương Chú cúi đầu dò hỏi: “Cậu đang… giận à?”



Thịnh Hạ không trả lời, cụp mi, bấy giờ mới nhìn thấy cái cốc cậu đang cầm.



Cô lại ngẩng lên, “Cậu lấy cốc mình làm gì?”



Chợt Trương Chú quay lưng lại, mở vòi nước, chỉ chốc lát cốc đã đựng đầy nước bên trong. Cậu giơ lên nhìn thử, buồn cười bảo: “Cái cốc này của cậu nhìn được chứ không dùng được, trông thì to mà đựng được có tí tẹo vậy?”



Thảo nào cứ giải lao là cô lại phải chạy ra ngoài.



Cậu nhảy chủ đề quá nhanh, Thịnh Hạ đáp luôn theo quán tính: “Tại bên trong có khoảng chân không để cách nhiệt.”



“À –“ Cậu kéo dài âm cuối, nét mặt như nói hóa ra là vậy, khóe môi thì vẫn cong cong.



Trên mặt như viết “chẳng lẽ mình lại không biết”?



Bấy giờ Thịnh Hạ mới nhận ra mình bị trêu. Cô không muốn ra vẻ “xấu hổ thẹn thùng” để làm viên mãn trò đùa của cậu, nhưng ban nãy cũng có thể nói cậu đã giải vây cho cô, nên quả không tiện hoạnh họe khó chịu.



Cô thở hắt một hơi qua khoang mũi, không nói thêm một lời, cảm thấy đầu óc như dính quánh vào nhau, chưa kịp sắp xếp gọn gàng thì đã có người cười nói đi vào phòng nước.



Mấy bạn nữ nhìn thấy Thịnh Hạ và Trương Chú, không hẹn mà cùng đứng lại, ánh mắt đảo liên tục qua hai người, do dự xem có nên vào hay không.



Rõ ràng là họ đang đứng đối diện nhau, nhưng tại sao không khí lại khác thường như thế?



Thịnh Hạ giật lấy cái cốc của mình từ tay Trương Chú, cúi đầu rảo bước đi ra khỏi phòng.



Dáng đi hệt như chạy trốn.



Trương Chú ngẩn ra, nhìn cái tay trống không thì bật cười.



Mấy bạn nữ quay mặt nhìn nhau, đôi mắt đầy ắp tò mò.



Khi Thịnh Hạ về đến lớp, mấy cậu lớp dưới đã đi hết rồi. Các bạn thấy cốc nước cô đang cầm, cùng nhìn nhau nở nụ cười hiểu lòng không nói.



Thịnh Hạ mắt nhìn thẳng, ngồi về chỗ, nhìn bảng đen thất thần thoáng giây, sau đó lấy một quyển vở ra yên lặng ngồi đọc.



Nếu bỏ qua vành tai đang ửng lên, thì dáng vẻ cô bây giờ có thể gọi là tách biệt cõi người – cô chìm đắm trong thế giới riêng, dường thảy mọi ánh nhìn chẳng hề can hệ gì tới mình.



Hầu Tuấn Kỳ linh cảm thấy cô gái nhỏ có điều khá lạ, tuy thế không thể kể rõ là lạ ở chỗ nào. Chờ Trương Chú trở về, Hầu Tuấn Kỳ mở mắt thật to, mặt viết rõ “có chuyện gì vậy”?



Trương Chú lờ bạn đi, chống cằm quan sát Thịnh Hạ một cách suồng sã.



Cô đang đọc nhật kí đọc sách của mình, trên đó ghi chép chằng chịt những câu thơ, câu văn và cả những câu hát hay.



Lúc trước cô từng nói cái gì ấy nhỉ?



— Đọc thơ có thể hạ hỏa.



Cô, đang rất nóng ư?



Nam Lý không có mùa thu, gần như chỉ sau một đêm đông đã thế chỗ hè. Hiện giờ tuy đã sang tiết thu song cảnh vật thì không một dấu hiệu của mùa thu, đương tháng 11 mà vẫn là nắng hè che phủ.



Dù vậy nhiệt độ đã không còn cao như độ tháng 8, tháng 9, thi thoảng có cơn gió man mát thổi qua vẫn khá dễ chịu.



Vì vậy tất nhiên cái nóng trong cô không thể là do thời tiết.



Mà là lỗi của cậu.



Ban nãy nói cô một đêm thành danh, phải chăng đã đùa hơi quá trớn?



Đúng lúc ấy cô lật trang giấy, viết gì đó lên khoảng trắng tinh, tiếp nữa thì gấp vở lại, lấy sách ra chuẩn bị vào tiết học.



Chuông vào tiết vang lên, Trương Chú lôi sách ra khỏi ngăn bàn, cơ thể vì động tác lấy sách mà hơi nghiêng về bên Thịnh Hạ. Cũng vì vậy mà cậu thấy cô co rụt người lại như chim sợ ná, cách cậu rất xa.



Cả khuỷu tay cô cũng vì bỗng nhiên dịch ra mà làm rơi cuốn vở ghi nhật kí đọc.



Trương Chú tạm dừng tay, mặt nghệch ra…



Quái gì vậy, cậu là ôn dịch không thể lại gần?



Thấy toàn thân cô bạn viết rõ hai chữ “đề phòng” to tướng, mặt Trương Chú sầm đi, vươn tay nhặt cuốn vở ghi của cô lên.



Vở mở ra ở trang đánh dấu, nhờ vậy Trương Chú tình cờ nhìn thấy mấy chữ cô mới viết.



Hai hàng chữ to, chiếm hết khoảng giữa của cả một trang giấy.



Không giống ghi chép, mà giống như tự cảnh tỉnh –



Để mặc thiên hạ đồn đoán thỏa, lưỡi sắc như lê làm gì ta?



Chuyện lòng không thẹn dẫu người hỏi, trong sạch còn đó cứ việc tra.