Đang đứng chờ xe giữa một đám người châu Âu mắt xanh mũi cao, Diệp Thời Phi liếc mắt một cái liền thấy được Cao Lãng.
Gương mặt đã mơ hồ trong trí nhớ, bất chợt xuất hiện rõ ràng như thế ngay trước mắt, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, trong lòng Diệp Thời Phi vẫn rất hợp thời nảy sinh ra cảm giác không chân thật.
Bộ dáng của Cao Lãng vẫn y như trong trí nhớ của hắn, mặt mày nhã nhặn, tươi cười ấm áp.
Chẳng qua nét trẻ con cẩu thả nơi đuôi mày khóe mắt đã được thay thế bằng vẻ thành thục tao nhã của người đàn ông trưởng thành, giống như một khối đá thô chất lượng tốt đã được bàn tay khéo léo của nghệ nhân mài giũa, lộ ra giá trị đích thực ẩn sâu bên trong, sang trọng và quý hiếm.
Người này là một trong sáu anh em chung phòng tính tình tốt nhất trước đây, dù là nói chuyện với ai đều mang bộ dáng cười tủm tỉm, cho tới bây giờ cũng chưa trở mặt với ai.
Cũng chính vì nguyên nhân như thế, mà trong một khoảng thời gian rất dài Diệp Thời Phi không thể nhận ra ánh mắt y nhìn mình so với người khác là hoàn toàn khác biệt.
Giờ phút này nhớ lại chuyện xưa, trong lòng Diệp Thời Phi khó tránh khỏi hối hận.
Nhưng mà lúc ấy, hắn thật sự không chú ý tới người này — lực chú ý của hắn cơ hồ đều bị Lý Hành Tung bắt mất rồi, hận không thể cả thiên hạ chỉ còn lại mình và Lý Hành Tung, hơi sức đâu chú ý tới người bên ngoài nhìn mình với ánh mắt gì? Cho dù có chú ý tới, cũng là sẽ không để trong lòng.
Về điểm này, hắn biết, nên đương nhiên Cao Lãng cũng biết.
Vì thế vào năm thứ hai, Cao Lãng vô thanh vô tức ra sức để được lọt vào danh sách trao đổi sinh viên, mãi cho đến khi thị thực hộ chiếu xong xuôi, mới nửa thật nửa giả ôm cổ Diệp Thời Phi hỏi, “Hai ta cùng nhau xa chạy cao bay nhé?”
Diệp Thời Phi nhớ không nổi lúc ấy mình trả lời như thế nào.
Chỉ nhớ rõ trong bữa tiệc chia tay trước khi đi, Cao Lãng uống rượu rất nhiều, sau đó ôm mình gào khóc, khiến cho đám anh em cùng phòng, khóe mắt ai cũng phiếm hồng.
Chính vào thời điểm tỉnh tỉnh mê mê đó, Diệp Thời Phi mới phát hiện tâm tư không cẩn thận bộc phát ra của Cao Lãng.
Bình tĩnh mà suy nghĩ, Diệp Thời Phi cũng không ghét Cao Lãng.
Bộ dạng của y không tồi, tính cách tốt, khi còn chung phòng, luôn âm thầm quan tâm chăm sóc mình từng nhu cầu nhỏ nhất : Rất tự nhiên đưa tới tận tay mình khăn mặt và bình thủy, ban đêm còn cố ý chừa đồ ăn khuya.
.
.
Y làm những điều đó rất đỗi tự nhiên, Diệp Thời Phi nhận cũng với thái độ y như vậy, chưa từng nghĩ tới thâm ý sâu xa ẩn chứa đàng sau những hành động nhỏ này.
Mãi cho đến trước khi chia tay, đáp án được vạch trần.
Trong lòng Diệp Thời Phi lúc ấy cũng sinh ra một chút tiếc nuối.
Người đàn ông như vậy, làm bạn đương nhiên rất tốt.
Ôn nhu, săn sóc, mọi chuyện đều vì mình trước tiên.
Nhưng mà mỗi khi Diệp Thời Phi nhìn đến cái giường không có người trong ký túc xá, nhớ lại khi Cao Lãng nói câu “Hai ta cùng nhau xa chạy cao bay”, lại luôn kìm lòng không đậu mà lắc đầu, âm thầm thở dài một hơi : Đồ ăn tuy rằng ngon, đáng tiếc không phải thứ mà hắn muốn ăn.
Diệp Thời Phi biết mình không chỉ cần một bạn trai có tính cách tốt mà thôi, hắn còn muốn nhiều hơn thế.
Vì vậy, so với một Cao Lãng có gia thế bình thường, Lý Hành Tung hiển nhiên trở thành mục tiêu truy đuổi càng thêm hấp dẫn.
Diệp Thời Phi mang theo túi hành lý nhẹ đến đáng thương của mình, ở vùng đất dị quốc tha hương, từng bước một đi về phía người đàn ông từng ái mộ mình.
Cứ mỗi một bước đến gần hơn, là trong lòng lại nhiều thêm vài phần hối hận gì đó.
Diệp Thời Phi biết mình quả thực rất hối hận.
Sau khi trải qua vòng tròn sinh tử lớn như vậy, Diệp Thời Phi bất giác tự hỏi lòng mình : Nếu lúc trước không bị vấn đề gia thế bối cảnh linh tinh che mờ mắt, mình sẽ lựa chọn ai? Khi Diệp Thời Phi nhìn người bạn cũ chín năm mới gặp lại, trong lòng tràn đầy phiền muộn, không nghĩ tới hối hận cũng giống như thủy triều, chỉ trong chớp mắt từng lớp sóng tràn ngập lên nhau.
Cho đến khi hắn có thể nhận ra, thì chính hắn cũng đã trầm mình vào trong cảm giác đó.
Dọc theo đường đi, hai người chỉ chuyện trò về những bạn học vẫn còn liên lạc thời gian gần đây.
Cao Lãng không nói về mình cho Diệp Thời Phi, Diệp Thời Phi đương nhiên cũng không thể đem đề tài này vào câu chuyện.
Có lẽ thái độ lảng tránh cũng là một biểu hiện của sự quan tâm, nhưng Diệp Thời Phi dù ít hay nhiều vẫn có chút cảm khái.
Xa nhau thời gian đã lâu, dù cho tình cảm trước đây thế nào thì hiện tại cũng khó trách sẽ thấy hơi xa cách.
Người đàn ông đang chuyên tâm lái xe ở trước mắt này, rõ ràng là rất quen thuộc, nhưng khách quan mà nói, lại chẳng khác gì người xa lạ.
Trong lòng Diệp Thời Phi có hơi mất mát.
Sau khi nhận thức được cái ý nghĩ mất mát này, trong lòng Diệp Thời Phi vừa hoảng sợ lại vừa vui mừng.
Có chút ngoài ý muốn, nhưng mà càng nhiều hơn là một loại cảm giác ấm áp vi diệu.
Người này chưa từng nói ra tâm sự, chỉ yên lặng chăm sóc mình; Từng vào đêm trước khi đi xa ôm mình khóc lớn, để kết thúc một tình yêu thầm lặng chưa bắt đầu đã biết trước kết quả sẽ bị cự tuyệt.
Lúc này Diệp Thời Phi đã không còn nhớ rõ là bao nhiêu lần, mình rối rắm muốn gọi điện thoại đường dài vào những giờ giấc trái khoáy, hắn không phải chưa từng thử, đáng tiếc là, mỗi một lần đều tự mình trì hoãn.
Khi đó trong lòng hắn chỉ có một mình Lý Hành Tung, bởi vậy không có thời gian để phân tâm.
Mà hiện tại trong lòng mang theo nỗi đau xót tràn đầy, vừa lúc cần một người có vòng tay ôm rộng mở ấm áp như vậy dung nạp chính mình, làm bạn bên cạnh để hắn chữa lành vết thương của mình.
Cao Lãng tuyệt đối là một người đàn ông chỉ nhìn thôi đã làm cho người ta cảm thấy ấm áp, quan tâm lại chu đáo.
Những thứ mà không thể thấy được trên người của Lý Hành Tung, đều có thể cảm nhận được nơi y.
Vậy mà bản thân mình lại hao phí nhiều thời gian cho tình cảm sai lầm kia đến vậy, Diệp Thời Phi so sánh đoạn thời gian trước và sau khi rời xa Cao Lãng, có chút kinh ngạc khi trái tim mình thình lình đập mạnh như vậy, đúng là xảy ra rất tự nhiên, giống như quy luật nước chảy thành sông vậy.
Trong mười mấy giờ bay dài dằng dặc, Diệp Thời Phi không phải không nhớ đến Lý Hành Tung.
Chỉ là mỗi khi nhớ tới gương mặt không thể quen thuộc hơn kia, trong lòng hắn đều sinh ra một cảm giác mệt mỏi vô cùng.
Tình cảm nồng đậm rốt cuộc tại sao lại hao mòn sạch sẽ như thế, hắn rõ ràng hơn bất luận kẻ nào.
Nói đến cùng thì, người kia và mình quá mức giống nhau, cho dù là tình cảm của mình hay là của người khác, đều không thể hoàn toàn tin tưởng.
Bởi vậy, tuy rằng hắn ta không cự tuyệt, nhưng cũng không thể thật tâm chấp nhận, cứ như vậy cả hai đều đắn đo tới lui hoài, mãi cho đến khi Diệp Thời Phi cầm theo can xăng, tự tay đặt dấu chấm hết cho đoạn tình cảm đau đớn này.
Diệp Thời Tranh nói rất đúng, trong chuyện này kỳ thật không dính dáng gì với Diệp Xuyên.
Nhưng hắn đã bị cơn tức giận che mờ lý trí, nhiều năm mưu toan tính kế đều chẳng được gì, không, phải nói là nhận được sự thờ ơ của người kia.
Khi tưới xăng lên xe, trong lòng hắn duy nhất chỉ có một ý nghĩ chính là hai người nên chết cùng nhau.
May mà Diệp Thời Tranh đúng lúc chạy tới, nếu không.
.
.
Nghe được tiếng thở dài, Cao Lãng nghiêng đầu nhìn hắn cười cười, “Mệt sao? Ngủ một lát đi.”
Ánh mắt Diệp Thời Phi dừng thật lâu trên người y, miệng chậm rãi nở một nụ cười yếu ớt mà ấm áp, “Có thể gặp lại cậu, thật sự là quá tốt.”
Biểu tình của Cao Lãng vẫn ôn hòa trước sau như một, trong mắt lại thoáng qua một tia phức tạp, “Ngủ đi.
Đến nơi tôi sẽ kêu cậu.”
Cao Lãng sắp xếp cho hắn ở tại nhà của một người bạn, một cặp vợ chồng tuổi trung niên rất có khí chất, xem ra quan hệ cùng Cao Lãng cũng không tồi.
Diệp Thời Phi tắm rửa thay quần áo xong, lúc đi xuống lầu, bà Vương đang bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho cuộc tụ họp buổi tối.
Diệp Thời Phi khó có được hơi ngượng ngùng, “Cháu đến đây mang thêm phiền toái.
.
.”
“Không cần khách sáo như vậy.”
Bà Vương vội vàng xua tay, “A Lãng và Tiểu Kiệt cũng không phải là người ngoài, cháu là bạn tốt của A Lãng, vậy đừng khách khí với bác.”
Trong lòng Diệp Thời Phi hơi hơi động, “Tiểu Kiệt?”
Bà Vương nhếch miệng cười cười, ánh mắt toát ra vẻ do dự, “Có một số việc, bạn bè trong nước cũng không thực sự thông cảm.
Tỷ như.
.
.
Ở bên này, hôn nhân đồng tính là hợp pháp.”
Diệp Thời Phi chấn động.
Không phải bởi vì hôn nhân đồng tính hợp pháp, mà là ám chỉ nào đó bà muốn biểu lộ, “Tiểu Kiệt là?”
Bà Vương khẽ nói, “Tiểu Kiệt là người yêu của A Lãng, hai người đã có kế hoạch kết hôn.”
Diệp Thời Phi nhìn ly nước trong tay, thần sắc ngây ngốc, “Người yêu?”
“Lại nói tiếp, hai người quen nhau ở chỗ bác.”
bà Vương cười cười, “Tiểu Kiệt là học trò, mỗi tuần đều phải đến đây học đàn dương cầm.
A Lãng khi đó vừa mới qua, không có người quen, được bạn bè giới thiệu đến trọ ở chỗ này.
Vì vậy hai người mới quen nhau.
.
.”
Cõi lòng gần như chết lặng của Diệp Thời Phi lại chậm rãi nảy sinh chút đau đớn.
Cao Lãng vừa mới đến đây liền quen biết người nọ.
.
.
Khi đó, trong lòng Cao Lãng hẳn là vẫn còn có mình không phải sao? Diệp Thời Phi nhớ lại những lần y gọi điện thoại, trong lời nói ẩn chứa thâm ý hắn có thể nhận ra được.
Nhưng mà, đoạn tình cảm lưu luyến này của Cao Lãng bắt đầu từ khi nào? Diệp Thời Phi càng nghĩ ngược lại càng mù mờ, Cao Lãng cũng chưa từng đề cập qua điều gì trong điện thoại, hắn chỉ nhớ rõ điện thoại của Cao Lãng cách càng ngày càng thưa, thời gian nói chuyện cũng ít hơn.
Cảm giác đau đớn càng ngày càng rõ ràng, từng chút một, từ đáy lòng dâng tràn đi khắp cơ thể.
Diệp Thời Phi dường như đứng không vững ngã ngồi xuống ghế.
Áp lực cùng bi thương mà hắn đã chôn sâu tận dưới đáy lòng một thời gian rất dài giờ bắt đầu trỗi dậy, không thể đè nén được nữa.
Trong lúc nhất thời Diệp Thời Phi chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.
Mất mát, uể oải, bối rối.
.
.
tất cả các loại cảm xúc đều trộn lẫn với cảm giác đau đớn, hỗn độn không rõ ràng, nhưng lại đau đến tê tâm liệt phế.
Diệp Thời Phi không rõ điều gì đã gây nên nỗi đau đớn sâu sắc đến tột cùng cho mình như vậy.
Hắn cũng không cho rằng mình đã yêu Cao Lãng, ít nhất bây giờ vẫn chưa.
Nhưng mà đau đớn dữ dội như thế, ngay cả thời điểm hắn xách can xăng định cùng Lý Hành Tung đồng quy vu tận cũng không bằng.
Chẳng lẽ là bởi vì quá hy vọng, hơn nữa đem toàn bộ niềm hy vọng mới này gửi gắm vào Cao Lãng, mà hy vọng này lại tan biến trong phút giây hay sao? Chẳng lẽ chỉ một bước sai lầm, cả cuộc đời này.
.
.
Đều lỡ làng hay sao? Trong lòng Diệp Thời Phi đột nhiên nảy sinh một thôi thúc mạnh mẽ, muốn ngay lập tức đi lên lầu lấy hành lý rời khỏi nơi này.
Đúng lúc này chuông cửa hợp thời vang lên.
Diệp Thời Phi nghe thấy tiếng bà Vương đi ngang qua phòng khách mở cửa, nghe thấy ngoài cửa truyền đến thanh âm nói nói cười cười của nhiều người, cũng nghe được giọng của Cao Lãng, thanh âm trầm thấp, hơi từ tính, ngữ điệu vẫn ôn nhu như vậy.
Diệp Thời Phi bỗng nhiên cảm thấy cái mũi có hơi chua xót.
“Diệp Thời Phi?”
Một giọng nữ hét lên, “Người đâu rồi?”
Diệp Thời Phi lau mặt, kiệt lực làm cho mình trông có vẻ lên tinh thần một ít.
Đây là người khách mà hắn không đoán trước, niềm an ủi đầu tiên mà hắn cảm nhận được sau khi đã trải qua bao nhiêu là sự đả kích liên tiếp.
Có chị ấy ở đây, ít nhất mình cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Cô gái này tên Thái Linh, là học tỷ lúc trước cùng hoạt động chung trong hội học sinh.
Lúc Diệp Thời Phi mới gia nhập hội học sinh là do cô hướng dẫn, giao tình của hai người lúc đó tương đối tốt.
Nếu Diệp Thời Phi xòe bàn tay tính xem mình rốt cuộc có mấy người bạn thân, thì Thái Linh đương nhiên xếp đầu tiên.
Bất quá, Diệp Thời Phi thật sự không ngờ tới có thể gặp cô ở đây, vài ngày trước còn nhận được email, Thái Linh nói đi theo thầy giáo đến Island trao đổi học thuật, không nghĩ tới về nhanh như vậy.
Diệp Thời Phi còn chưa thấy rõ dáng người, đã bị Thái Linh ôm chầm lấy.
Thái Linh dù sao cũng là con gái, trước khi thấy mặt thì rất cao hứng, nhưng lúc thật sự gặp người, vẫn không nhịn được, ôm cổ hắn rồi khóc.
Diệp Thời Phi vỗ nhè nhẹ sau lưng nhỏ giọng an ủi cô, còn niềm đau xót của mình đành đặt sang một bên.
Suốt cả đêm, ngoại trừ ôn chuyện với Thái Linh và hàn huyên cùng chủ nhà, Diệp Thời Phi cơ hồ không liếc mắt về phía Cao Lãng một cái nào, đương nhiên cũng không nhìn tên nhóc kêu Tiểu Kiệt ngồi bên cạnh y.
Nếu bọn họ nói chuyện, Diệp Thời Phi liền lẳng lặng nghe, nhẹ mỉm cười, tầm mắt lại nhìn vào tay của mình.
Trước mắt chuyện này thật sự là khó mà chịu đựng nổi, Diệp Thời Phi không có cách nào làm cho mình ngẩng đầu lên được.
Hắn không muốn nhìn thấy bộ dáng khanh khanh ta ta của hai người, lại càng không muốn nhìn thấy vẻ có lỗi trong ánh mắt của Cao Lãng.
Nhìn không thấy còn có thể tự lừa dối chính mình, vạn nhất thấy được.
.
.
Ngay cả muốn lừa cũng không thể.
Sáng sớm hôm sau, Thái Linh theo hẹn tới đón hắn đi chơi.
Nghĩ tới một danh sách thật dài các kế hoạch tham quan, khi nhìn thấy vali trong tay Diệp Thời Phi, liền hoảng sợ.
“Làm cái gì vậy?”
Thái Linh đổi sắc mặt, “Mới đến đã muốn đi rồi sao? Bộ cậu có bệnh hả ?”
Diệp Thời Phi nhanh nhẹn đem hành lý ném vào cốp xe, “Ngại quá, trong nhà có việc gấp.
Nếu chị có việc bận, em tự mình đến sân bay cũng được.”
Thái Linh nhìn hắn, hai mắt từ từ đỏ lên, “Cậu chạy trốn A Lãng hả?”
Diệp Thời Phi lắc đầu, “Đi thôi.”
“Cậu có thể giành lại mà.”
Thái Linh chưa từ bỏ ý định khuyên hắn, “Y và Tiểu Kiệt bên nhau cũng chưa lâu lắm.
Hơn nữa bọn họ kết giao cũng là do Tiểu Kiệt chủ động.
.
.”
Trong lòng Diệp Thời Phi có điều gì đó đang chìm xuống, giờ lại nhè nhẹ bay lên.
Những phẫn hận rồi ủy khuất đã từng chịu đựng chợt lướt qua, ánh mắt Diệp Thời Phi trở nên trống rỗng, “Chị Thái, em làm như thế nào để có được Lý Hành Tung, chị đều biết rõ.
Còn kết cục giữa em và hắn ra sao, chị có muốn biết không?”
Diệp Thời Phi tạm dừng một chút, trên mặt hiện lên biểu tình tựa tiếu phi tiếu, “Em bắt cóc em trai của mình, dùng nó trao đổi với Lý Hành Tung để lấy công ty.
Em còn bắt trói Lý Hành Tung.
.
.
Lúc anh cả tìm được, chính là khi em đang tạt xăng lên xe, định cùng Lý Hành Tung đồng quy vu tận.”
“Diệp Thời Phi ? !”
Thái Linh lộ ra thần sắc khó có thể tin, nước mắt lại chảy dài.
“Em vì muốn có được hắn, thủ đoạn gì cũng giở ra hết, suýt nữa thì kéo theo cả mạng sống của em trai vào.
.
.”
Diệp Thời Phi nhìn hai bàn tay của mình đang mở ra, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Giờ em không muốn tiếp tục đi tranh giành cái gì nữa.
chị Thái, đây có thể chính là số mạng của em.
Anh cả nói em vô nhân tính.
Em cũng hiểu được mình chính là như vậy.
Lúc em xuống tay với Tiểu Xuyên không có một chút mềm lòng.
.
.
Người như em vậy, tự mình cũng không yêu được chính mình, dựa vào cái gì làm cho A Lãng yêu em ? A Lãng sao có thể thích được chứ?”
Thái Linh lắc đầu, khóc đến nói không thành tiếng.
“Đưa em đi thôi, chị Thái.
Em chỉ là không muốn gặp lại A Lãng, còn chúng ta sau này vẫn có cơ hội gặp nhau mà.”
Thái Linh khóc suốt trên đường đưa Diệp Thời Phi ra sân bay, Diệp Thời Phi vốn cũng không đặc biệt muốn đến nơi nào, nhưng đến sân bay vừa lúc có chuyến bay đến Vancouver, vội vàng mua vé rồi làm thủ tục đăng ký, cho nên thời gian từ biệt cũng không còn bao nhiêu.
Diệp Thời Phi để lại một tấm chi phiếu nhờ Thái Linh chuyển cho vợ chồng bà Vương, hứa đến bất cứ nơi nào đều gọi điện thoại báo bình an cho Thái Linh, lúc này di động Diệp Thời Phi đổ chuông.
Diệp Thời Phi lấy di động từ trong túi ra, nhìn trên màn hình hai chữ “Cao Lãng”
nhấp nháy, nhưng không định nghe.
Sau một lát, tiếng chuông ngừng, màn hình di động cũng đen thui.
Ngay sau đó di động của Thái Linh cũng vang lên.
“Đừng nghe !”
Diệp Thời Phi đè tay Thái Linh lại, trong mắt toát ra thần sắc cầu khẩn, “Chị Thái, đừng nghe.”
Thái Linh tức giận đến muốn bóp chết hắn, “Cậu vốn là sài lang, đã trúng một gậy chết rồi cũng vẫn là sài lang, lúc này còn giả làm người tốt a.
Diệp Thời Phi, tôi thực coi thường cậu !”
“Em cũng tự coi thường mình.”
Diệp Thời Phi cười khổ, “Nhưng mà em không còn cách nào cả.
Binh pháp không phải đã nói sao, một hồi trống có thể khiến tinh thần hăng hái, thêm nữa thì suy yếu, lần thứ ba thì kiệt lực.
Tất cả sức lực trong sinh mệnh đã dùng hết rồi, không cố được nữa .”
Mắt Thái Linh lại một lần nữa đỏ lên.
“Chị Thái, chị gởi lời thay em đi, nói gia đình em có việc gấp, phải trở về.
Sau này cũng không sang nữa, để cho y yên tâm mà sống đi.”
Diệp Thời Phi tự giễu cười cười, “Em đời này chưa làm được chuyện gì tốt, thật đấy.
Lần đầu tiên trong đời làm chuyện tốt đó, để cho A Lãng vượt qua chuyện này, chị nói vận khí cậu ấy rất tốt.
.
.”
“Muốn thì tự mình nói đi.”
Thái Linh cầm di động cứ reo ong ong, giống như đang cầm một quả bom, hào hển đá vào chân hắn, “Mau biến đi, đừng để cho lão nương gặp lại ngươi một lần nữa.”
Diệp Thời Phi lại gần ôm lấy cô, “Chị Thái, bảo trọng nhé.”
Di động trong tay lại bắt đầu vang lên không ngừng, Diệp Thời Phi quay về phía Thái Linh vẫy tay, xoay người đi vào cửa đăng ký.
Điện thoại vẫn là của Cao Lãng gọi tới.
Diệp Thời Phi tham luyến nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, mãi cho đến khi màn hình tối đen, mới như vừa sực tỉnh khỏi giấc mộng.
Chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi này, không có người nào biết trong lòng hắn cuồn cuộn nổi lên bao nhiêu là giãy dụa.
Hắn không phải không nghĩ tới chuyện cướp người về, bày trò thủ đoạn, tâm cơ, đối với hắn mà nói chính là cơm bữa.
Nhưng mà, giống như hắn vừa rồi nói với Thái Linh vậy, sức lực trong sinh mệnh đã dùng hết rồi.
Chém giết, cướp đoạt, hao tổn tâm cơ.
.
.
Những việc này thật sự quá mệt mỏi, hắn muốn ngừng lại.
Cho nên hắn tham luyến, trong một khắc này, đơn thuần, chỉ là tham luyến.
Diệp Thời Phi buông thả chính mình hồi tưởng những kí ức về Cao Lãng mà hắn có được, giống như bệnh nhân sắp chết lưu luyến trần thế, ở trong đầu là một loạt hình ảnh tươi tắn trong sáng của người kia, hoặc là khuôn mặt tươi cười tinh tế.
Nhưng cho dù có buông thả cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Diệp Thời Phi tắt điện thoại di động, dứt khoát gỡ sim ra, ném vào thùng rác.
Một Diệp Thời Phi cả đời chưa làm chuyện gì tốt, rốt cục cũng làm được một chuyện tốt rồi.
Diệp Thời Phi tự giễu nghĩ, hắn có thể quay lại làm một người tốt, cũng chỉ có nhiêu đó thôi.
Diệp Thời Phi không biết mình còn có thể đi nơi nào, có lẽ ở lại Vancouver hai ngày, mà biết đâu xuống máy bay liền mua vé bay đến một thành phố khác.
Nếu đã không có mục đích thì đi đâu cũng vậy mà thôi.
Cứ mặc sức mà đi.
Có lẽ một ngày nào đó, đột nhiên lại muốn dừng chân cũng không chừng.
Có lẽ sẽ làm ăn nhỏ, mở cửa hàng hoặc là quán bar gì đó.
Đợi mình ổn định rồi, có thể đón ba mẹ qua sống chung.
Nói vậy, mình cũng coi như có người làm bạn rồi.
Cho dù không thể ở thường xuyên, một năm có thể gặp mặt vài lần cũng tốt.
Còn có thể thử kết giao với một người nào đó.
Tốt nhất vẫn là người Á Đông, bộ dạng không cần như Lý Hành Tung, không giống Cao Lãng.
.
.
Cũng chẳng cần rất yêu, chỉ gần gũi làm bạn là được, vào những ngày đông lạnh lẽo, quay người lại có thể vùi trong vòng tay ôm ấm áp.
Vì không yêu nhau lắm, cho nên, dù có chia tay cũng sẽ không cảm thấy khổ sở.
Hay là mình mở quán MB, nếu như vậy, thì cho dù người cũ bước đi, thì sẽ lại có người mới thế vào, bên cạnh lúc nào cũng có người, hẳn là sẽ không cảm thấy cô đơn.
.
.
Ý tưởng này làm cho hắn buồn cười, nhưng mà nụ cười còn chưa thành hình, nước mắt đã rơi xuống.
Cho tới bây giờ Diệp Thời Phi không nghĩ tới sẽ có ngày mình gặp qua chuyện như vậy, quyến luyến ở một vùng đất tha hương, lại không biết nên đi đâu về đâu.
Hắn vẫn nghĩ cuộc đời mình đã được lên kế hoạch rất tốt, ít nhất đã trù định đến năm bốn mươi tuổi.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cái gì cũng không có.
Thế giới rộng lớn như vậy, nhưng không có một nơi nào để cho hắn lưu luyến.
Phi cơ lướt trên đường băng, chậm rãi cất đầu, bay khỏi thành phố mà hắn còn chưa kịp liếc mắt nhìn một cái.
Người kia, cái người đàn ông mà hắn từ xa vạn dặm đến tìm một nơi nương tựa, đang sống ở nơi này.
Diệp Thời Phi nhìn thành phố vẫn xa lạ như trước ở phía dưới càng ngày càng bé lại, rồi biến mất ở sau tầng mây, đột nhiên giật mình khi cảm giác được sự vô lực khi mối liên hệ cuối cùng cũng bị cắt đứt.
Hắn vẫn nghĩ nơi này sẽ là đường lui cuối cùng của mình.
Cho dù lúc nguy hiểm nhất ở B thị, hắn vẫn cho là như vậy.
Nhưng khi thật sự lùi đến nơi đây, mới phát hiện thì ra hắn đã sớm không còn đường lui.
Phi cơ tiếp tục tăng độ cao, hình dáng mơ hồ cuối cùng của thành phố cũng biến mất sau tầng mây.
Cái gì cũng nhìn không thấy.
Diệp Thời Phi đưa cánh tay che ngang mặt, lặng lẽ bật khóc.
.
: .