Diệp Xuyên ngồi dựa vào đầu giường, thật cẩn thận kéo áo bệnh nhân trên người Hắc Lục ra, cau mày quan sát vai trái được băng bó thật dầy của hắn, rất cẩn thận vươn tay chạm vào băng vải, “Là ở đây sao?”
“Ừ.”
Hắc Lục cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cậu, “Cũng gần như vậy.”
“Bắn thành vết thương như vậy.”
Diệp Xuyên đau lòng, “Về sau sẽ không để lại di chứng gì chứ? Chờ em xuất viện mỗi ngày đều hầm canh xương cho anh uống.”
Hắc Lục nhếch miệng cười, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
“Rốt cuộc bác sĩ nói như thế nào?”
Diệp Xuyên sửa lại vạt áo cho hắn, lo lắng hỏi : “Sau này lúc chuyển mùa, trời mưa ẩm ướt có thể bị đau nhức hay không.”
Hắc Lục không nghĩ như vậy, “Bác sĩ nói xương bả vai bị gãy liền lại rất nhanh, tối đa là một tháng sẽ không sao nữa.”
Diệp Xuyên bán tín bán nghi, “Thiệt không đó? Tiếu Nam nói nát bét.
.
.”
“Thực không sao mà, đừng nghe cậu ta nói điêu.”
Hắc Lục nhanh chóng lảng sang chuyện khác, “Diệp lão đại vừa rồi gọi điện thoại, nói cụ ông cụ bà nhà em sẽ lại đây thăm, còn mang canh gà tới nữa.”
Ánh mắt Diệp Xuyên vẫn còn ngắm bả vai của Hắc Lục, nghe thấy lời này nhịn không được ngẩng đầu trợn trắng mắt, “Xưng hô như thế chỉ có thể nói sau lưng thôi đó.
Để cho thím nghe được anh kêu là cụ bà, thím sẽ cởi giày cao gót đập anh không chừng.”
Hắc Lục vui vẻ, “Đó là Diệp lão đại nói mà.”
“Vậy đem hai người trói chung rồi đập.”
Diệp Xuyên nhớ tới Kiều Mẫn nỗ lực giữ thể diện, có chút lo lắng hỏi Hắc Lục, “Anh cả của em nói với người trong nhà như thế nào?”
“Nói em cảm mạo phát sốt, lại ỷ y, không quan tâm đến sức khỏe, kết quả biến thành viêm phổi.”
Hắc Lục nói xong mới kịp nhận ra cậu đang hỏi về Diệp Thời Phi, vội vàng nói : “Công ty của Diệp lão nhị xảy ra chút vấn đề, hắn xuất ngoại giải sầu.”
“Ai xuất ngoại giải sầu mà có thể đi cả đời a.
.
.”
Diệp Xuyên thần ra một lát, ngốc ngếch hỏi Hắc Lục, “Anh ấy thật sự không trở về được nữa hả?”
Hắc Lục cười lạnh, “Em đang thay hắn cầu tình đó hả?”
Đây gọi là cầu tình sao? Bản thân Diệp Xuyên cũng không rõ.
Cậu cúi đầu cân nhắc trong chốc lát, cảm thấy mình hỏi như vậy, nguyên nhân chủ yếu vẫn là có hơi thương xót Diệp Ninh Đức và Kiều Mẫn.
Hai người đều già rồi, đã về hưu, đến tuổi hưởng phúc từ con cái, vậy mà con trai lại chạy tới một nơi khác trên trái đất, cốt nhục chia lìa, sớm chiều không thể gặp lại.
Về phần mình.
.
.
Diệp Xuyên thở dài, “Cầu tình gì chứ.
Em vốn cũng không định hỏi tới chuyện của anh ấy.”
Không chỉ là không định hỏi đến.
Lời không thể nói ra miệng, Diệp Thời Phi đi rồi, tâm lý Diệp Xuyên thực sự nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hiện tại cậu đã chẳng muốn suy nghĩ về chuyện ngoài ý muốn ở kiếp trước có liên quan đến Diệp Thời Phi hay không nữa.
Hắn đã xa chạy cao bay, cũng mang đi gánh nặng như đám mây đen khi có khi không vẫn đặt nặng trong lòng Diệp Xuyên.
Cảm giác này tựa như mang bên mình một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào thì phát nổ đả thương người, khiến cho cậu luôn có cảm giác lo lắng đề phòng, nhưng may mắn là cuối cùng nó cũng đã thật sự biến mất.
“Vu Văn Qua sao rồi?”
Diệp Xuyên lúc muộn màng này mới nhớ tới vấn đề chết người, “Sau lưng hắn còn có người khác phải không?”
Hắc Lục không chút để ý gật đầu, “Vu Văn Qua đã chết, người sau lưng hắn là ai tôi đều biết rồi.”
“Cứ cho qua như vậy sao?”
Diệp Xuyên trợn mắt há mồm, “Không truy cứu?”
“Làm sao có thể.”
Hắc Lục bật cười, “Bất quá muốn truy cứu cũng phải có một chút phương pháp.
Nếu trực tiếp giao bọn họ cho cảnh sát thì tôi có lợi lộc gì đâu chứ?”
“Vậy anh định làm gì?”
“Tôi đuổi Trần Mộc Tử ra khỏi B thị.”
Hắc Lục nhẹ nhàng bâng quơ nói : “Về phần người có âm mưu đen tối trong công ty, tôi đặt sẵn trên thớt chậm rãi trừng trị.”
Diệp Xuyên sợ run cả người, “Chậm rãi trừng trị?”
Hắc Lục cười xoa đầu cậu, “Việc này em không cần nhọc lòng.
Àh, quên nói cho em biết, Quý Giác cũng bị tôi đuổi đi, để cho cậu ta với Diệp lão nhị nhà em làm bạn đi thôi.
Chỉ cần tôi còn sống, cậu ta cũng đừng nghĩ đến việc trở về.
Ở công ty có bao nhiêu là ánh mắt dòm ngó, tôi không thể động vào cậu ta, nhưng mà cũng không định buông tha, chỉ có thể trước tiên đuổi đi thật xa.”
Diệp Xuyên không hé răng.
Vậy cũng coi như là tin tức tốt đi.
Ngày đó chuyện phát sinh ở Kim Toản tuy rằng Hắc Lục kêu mình đừng quan tâm nữa, nhưng mà ngồi ngẫm lại vẫn cứ làm cho người ta phải nén giận.
Như vậy cũng tốt.
Diệp Xuyên nghĩ, tai hoạ ngầm của cả hai quả thật cũng có thể phủi đi.
Bằng không nơi nơi đều đặt bom, cứ nơm nớp lo sợ, ngày sau làm sao mà sống chứ? Diệp Xuyên suy nghĩ, thình lình nhớ tới một vấn đề, “Thế lão Ngưu thì sao?”
Hắc Lục mạc danh kỳ diệu, “Lão Ngưu là ai?”
“Là người canh chừng em trong tầng hầm.”
Diệp Xuyên nóng nảy, “Hắn đã giải vây, còn lén cho em một cây dao nhỏ đó.”
Hắc Lục hơi sửng sốt, sau đó hiểu được, “Em nói người đó a.
Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chuyện này tôi sẽ cho người đi lo liệu.
Chờ em xuất viện, chúng ta cùng đi đón hắn.”
Ngày đi trại tạm giam đón lão Ngưu vừa hay là một ngày nắng, lúc Diệp Xuyên thấy lão Ngưu mặt xám mày tro từ hai cánh cổng lớn đi ra, bất giác nở một nụ cười thật tươi.
Lão Ngưu híp mắt đánh giá cậu, cũng cười, “Tôi biết ngay là cậu mà.
Sức khỏe tốt rồi chứ?”
“Ngưu ca, đã lâu không gặp.”
Khi Diệp Xuyên nói lên câu này, trong lòng có biết bao nhiêu là áy náy, “Tôi mới vừa tỉnh lại, tình huống của anh, mọi người cũng không biết.
.
.”
“Không trách cậu.”
Lão ngưu khoát tay, thần sắc ảm đạm, “Cái này cũng xem như là giáo huấn.
.
.”
“Anh.
.
.
Có dự định gì không?”
Diệp Xuyên quyết định hỏi gì đó thực tế một chút.
Lão ngưu gãi gãi đầu tóc rối bời, “Về nhà thôi.
Vốn cũng tính trở về.
Thành phố lớn không dễ sống lắm.”
“Trở về cũng tốt.”
Diệp Xuyên nhớ tới người đứng sau lưng Vu Văn Qua vẫn còn ở B thị, vạn nhất gặp lại lão Ngưu, nói không chừng sẽ mang lại không ít phiền toái, “Nhà anh ở đâu, xa không?”
“Ở Thiểm Tây, thị trấn nhỏ thôi.”
Lão Ngưu thở dài, “Cậu xem tôi đấy, cũng có tuổi rồi, cứ sống như vậy còn nên hình nên dáng gì nữa? Tôi định về đó trước tiên kiếm công việc lao động đơn giản, chừng nào trong tay có chút tiền thì quay sang buôn bán nhỏ.
Sau đó cưới vợ, sinh vài đứa con.
.
.”
Diệp Xuyên vui vẻ, “Anh được đấy, đối nghịch với chính sách quốc gia, còn định sinh vài đứa con nữa.
.
.”
Lão Ngưu cũng vui vẻ, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt ngăm đen lỗ mãng cũng có nét thuần phác hàm hậu, “Chỉ nói thôi mà.
Ước vọng, đó chỉ là ước vọng thôi.
Con người không phải ai cũng có lý tưởng sao?”
Diệp Xuyên sau khi cười một hồi, trong lòng cũng bắt đầu phiền muộn, “Ngưu ca, tôi phải cám ơn anh, ở một nơi như vậy còn bỏ tâm tư quan tâm đến tôi.
Lúc ấy tôi còn lấy ghế dựa đập anh.
.
.
Thật sự rất xin lỗi, anh đừng giữ trong lòng nhé.”
Lão Ngưu khoát tay, biểu tình trên mặt mang theo chút cảm khái, “Tôi là người thô tục, lúc trước nghĩ còn nghĩ đến nhân tình của lão Vu, kể cả hắn làm việc xấu, tôi cũng.
.
.
Ai.
.
.
Không nói chuyện này nữa, sau này cậu cũng phải cẩn thận một chút nhé.”
Diệp Xuyên gật gật đầu, lấy từ trong túi ra một tấm chi phiếu nhét vào túi lão Ngưu, “Ngưu ca, đây là một chút tâm ý của tôi, anh phải nhất định phải nhận lấy.”
Lão Ngưu nhức đầu, sắc mặt có hơi đỏ lên, “Này.
.
.”
“Nhận lấy đi mà.”
Diệp Xuyên lắc lắc cánh tay của hắn, “Tôi lúc ấy gần như sắp mất mạng rồi, anh còn quan tâm tôi như vậy.
Nếu không bày tỏ một chút lòng biết ơn, sau này tôi sống cũng rất bất an.”
Lão Ngưu không từ chối nữa, đồng ý nhận.
Nguyên bản hắn là một người không có nghề nghiệp, không có tiền, cho dù muốn về nhà cũng không đi được, quả thật bây giờ tiền với hắn là thứ rất trọng yếu.
“Hiện giờ muốn đi đâu? Có cần tôi đưa anh không?”
Lão Ngưu lắc đầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời, khe khẽ thở dài, “Thời tiết thật tốt.
Tôi muốn đi bộ, sau đó tìm chỗ nào đó ngủ một giấc, rồi mới mua vé xe về nhà.”
Diệp Xuyên gật đầu, cậu có thể hiểu được cảm giác này.
Lão Ngưu đi được hai bước, quay đầu lại nhìn nhìn Diệp Xuyên.
Cảm thấy cậu nhóc này đứng ở nơi đó, ánh mắt trong trẻo, bộ dáng mỉm cười rất giống một khối pha lê đang phát sáng.
Đáy lòng khẽ động, không tự chủ được quay trở lại ôm Diệp Xuyên, “Em trai, sau này nhớ sống tốt nhé, đừng tự tìm rắc rối cho chính mình nữa.”
Diệp Xuyên dùng sức gật đầu, “Anh cũng vậy nhé.”
Lão Ngưu buông cậu ra, đi rồi cũng không quay đầu lại.
“Được rồi, được rồi,”
Hắc Lục ló đầu ra khỏi cửa xe, giọng chua lòm nói với Diệp Tiểu Xuyên đang trong tình trạng hoá thạch, “Người ta đã đi mất hút rồi, còn nhìn gì nữa chứ?”
Diệp Xuyên xoa xoa cái mũi, vẻ mặt phiền muộn bò lại vào xe.
“Tôi vốn đang định xuống xe cùng vị tốt bụng này biểu lộ chút lòng biết ơn.”
Hắc Lục liếc cậu một cái, “Chân vừa thò ra khỏi cửa xe, hay thật, cư nhiên còn ôm nhau.
.
.”
Diệp Xuyên bị giọng điệu đùa giỡn của hắn làm cho phì cười, “Nào có khoa trương như vậy đâu.”
Hắc Lục hừ lạnh.
Diệp Xuyên cười hì hì sáp lại hôn lên cằm Hắc Lục một cái “Ghen sao?”
Hắc Lục nhéo nhéo mặt cậu, cũng cười, “Sau này không cho kề vai sát cánh cùng người đàn ông khác.
Nhất là ở trước mặt tôi.”
Diệp Xuyên nói khẽ, “Nhưng sau lưng anh cũng đâu được.”
“Không cho chính là không cho.”
Diệp Xuyên thành thành thật thật gật đầu, “Tuân mệnh.”
“Còn có.
.
.”
Diệp Xuyên vội vàng chuyển hướng đề tài, “Anh àh, em đói bụng rồi.”
“Đi Bình An Cư thôi.”
Hắc Lục nhìn đồng hồ, “Diệp lão đại nhà em hẹn chúng ta ăn cơm.”
Diệp Xuyên nhớ tới trong khoảng thời gian này Diệp Thời Tranh mỗi lần nhìn thấy mình đều là có vẻ muốn nói rồi lại thôi, phỏng chừng là chuyện về Diệp Thời Phi.
Cũng nên tìm cơ hội nói hết ra.
Dù sao đều là người một nhà, cứ mang trong lòng sự buồn bực như vậy, làm sao mà chịu nỗi đây.
“Diệp Thời Tranh nói cụ ông cụ bà nhà các người không biết từ chỗ nào tìm được lão Trung y, muốn lôi kéo hai chúng ta qua để bắt mạch.”
Hắc Lục nói xong, quay đầu đã thấy Diệp Xuyên đang nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt tươi cười nhìn ngốc ngốc.
Hắc Lục khó hiểu, “Cây còn chưa có nẩy mầm, có cái gì đáng xem đâu?”
“Hôm nay thời tiết thật tốt a.”
Diệp Xuyên quay đầu lại nhìn hắn, đồng tử màu đen trong mắt lấp lóe tia sáng, cả người tràn trề sức sống, “Ngày nắng đẹp.”
Hắc Lục nhìn theo tầm mắt của cậu, bên ngoài là thời tiết đầu xuân đẹp nhất, nắng rực rỡ, trời không mây, ánh nắng hắt lên người khiến người ta có loại cảm giác ấm áp dào dạt.
Vì thế Hắc Lục cũng mỉm cười, “Ừ, thời tiết rất đẹp.”