Mùa Đông Có Tuyết Rơi

Chương 17




" Trình Ngưu nhìn kìa!"

Khương Bân chỉ tay về phía hang động đang phát sáng.

" Theo như ta đó có thể là viên ngọc mà chúng ta tìm."

Hai người họ nhìn nhau, cả hai gật đầu đồng ý. Khi đi đến đó họ còn chưa đi vào trong thì nghe thấy tiếng bước chân đang tới. Quay đầu lại xem thì bóng hình quen thuộc chạy ngang qua hai người họ. Đó không ai khác chính là Đình Ân. Khương Bân đánh vào tay Trình Ngưu hỏi:

" Ê, đó không phải là Đình Ân sao? Muội ấy chạy hớt hãi như vậy không phải có chuyện gì rồi chứ!"

" Ta cũng không biết."

Vì cảm thấy bất an nên Khương Bân rủ Trình Ngưu chạy theo cô ta xem thử có chuyện gì xảy ra. Nhưng Trình Ngưu lại chỉ tay về phía hang động nói có thể viên ngọc đang ở bên trong nếu không vào sẽ để người khác lấy được. Đến lúc đó, bọn họ sẽ không nhận được linh lực nào từ trưởng lão.

Thấy Trình Ngưu không muốn đi cùng lại còn đem chuyện linh lực ra để nói. Khương Bân nhất thời nóng giận quát vào mặt huynh đệ của mình.

" Chỉ là linh lực, muốn có lúc nào mà chẳng được. Huynh không đi thì ta đi."

Nói rồi, Khương Bân để Trình Ngưu ở lại một mình còn hắn thì chạy theo Đình Ân.

"Khương Bân !"

Trình Ngưu muốn ngăn người lại nhưng không kịp. Khương Bân đã đi mất rồi, giờ hắn ta phải một mình đi vào hang động. Cảm giác có chút sợ hãi nhưng Trình Ngưu vẫn quyết tâm đi vào bên trong.



Còn về Khương Bân, sau khi đuổi theo Đình Ân đến ngõ cụt. Hắn nhìn thấy cô đang trút giận lên mấy cây tre bên đường. Nhìn thấy dáng vẻ bực tức của cô, hắn cảm thấy khó chịu nên đã chủ động đi đến quan tâm. Nào ngờ, hắn chỉ vừa gọi tên cô từ phía sau, Đình Ân quay đầu lại với một khuôn mặt quỷ dị. Khương Bân bị khuôn mặt đó hù doạ mag lùi về sau. Hắn nghĩ bản thân đã gặp được ma nên muốn chạy khỏi đó. Nhưng khi định quay đầu bỏ chạy thì cánh tay dài hàng nghìn mét đặt lên vai hắn giữ lại. Sự đụng chạm này làm Khương Bân sợ đến xanh mặt. Liền dùng linh lực để trưởng bàn tay đó ra.

" Chuyển!"

Sau đó, hắn cong chân chạy đi. Mà mọi chuyện lại không dễ dàng như hắn nghĩ. Đình Ân quỷ dị vừa rồi, giờ đang đứng trước mặt hắn. Ánh mắt vô hồn nhìn thẳng vào Khương Bân, làm bản thân hắn sợ đến nỗi ngã ra đất. Dùng hai tay của mình đề đẩy cơ thể về sau, tring miệng không ngừng lẩm bẩm.

" Đừng qua đây! Đừng qua đây!"

Đình Ân đó dường như không nghe thấy những lời Khương Bân nói. Cô vẫn tiếp tục bước về phía trước. Sau lưng cô còn xuất hiện hai xúc tua phóng về phía Khương Bân. Trên thân xúc tua toàn bộ là gai nhọn, chỉ cần trúng vào người là đâm xuyên qua cả da thịt. Cũng may, Khương Bân vẫn còn tỉnh táo mà bé sang một bên. Đình Ân đó thấy vậy, cô liền phóng thêm hai xúc tua ra bên ngoài. Bốn xúc tua hoạt động cùng một lúc làm hắn không kịp trở tay liền nhắm chặt mắt lại để cơ thể hứng chịu. Tưởng đã xong đời nhưng khi mở mắt ra thì nhìn thấy bóng lưng của một người đang đỡ lấy đòn tấn công lúc nãy. Người đó không ai khác chính là Trình Ngưu.

" Ta đến rồi đây."

Trình Ngưu hất tung những chiếc xúc tua ra một bên. Làm ra vẻ mặt oai phong nhìn Khương Bân.

"Cảm ơn huynh."

Vì sự có mặt của Trình Ngưu, Khương Bân lấy lại tinh thần lúc đầu. Hắn đứng dậy, tiếng bẻ tay răn rắc. Đình Ân lúc này thấy hai người họ muốn dùng sức để tấn công mình. Trong tình thế nguy hiểm liền cởi bỏ thân phận là Đình Ân. Khuôn mặt quỷ dị lúc nãy bây giờ đã trở thành một cái miệng rộng đầy răng nanh to lớn. Khương Bân vừa thấy đã nhận ra nó.

" Đây là cây bắt mồi."

Trình Ngưu cũng biết thân phận của nó liền gật đầu với Khương Bân. Hai người dùng linh lực của mình để chuẩn bị chiến đấu với nó.

Những xúc tua dài đầy gai nhọn liên tục quật về phía hai người, làm Trình Ngưu và Khương Bân phải tránh né liên tục. Bọn họ không có cơ hội để phản công. Trong lúc nguy cấp, Trình Ngưu chạy vòng ra sau cây bắt mồi, tích tụ linh lực vào lòng bàn tay. Một luồng ánh sáng màu xanh lá hội tụ, Trình Ngưu trực tiếp ấn vào thân cây của nó. Những xúc tua bị linh lực của Trình Ngưu khiến cho cơ thể thay đổi rõ rệt. Cơ thể nó bắt đầu rung lắc dữ dội như những đợt sóng. Sau đó thì teo nhỏ lại như mấy cây cỏ dại. Trình Ngưu chậm rãi thu hồi lại chiêu thức của mình.



" Làm tốt lắm!"

Khương Bân khen ngợi huynh đệ của mình. Hắn đi qua vỗ vai Trình Ngưu.

" Chiêu vừa nãy đệ dùng là gì vậy ? Từ một cây to mà có thể teo nhỏ như cọng cỏ. Chỉ ta chiêu thức này nữa."

Nghe Khương Bân hỏi về chiêu thức vừa rồi, Trình Ngưu thấy thế làm oai với hắn. Khoanh tay trước ngực, ngẩng cao đầu ra vẻ kiêu ngạo, giọng nói như người hiểu biết uyên bác.

" Ta không phải không muốn chỉ huynh nhưng chỉ có những người có khả năng điều khiển thực vật mới làm được chiêu thức đó. Còn huynh, ta thấy... không thể được."

Khương Bân bị huynh đệ của mình chê là không làm được. Hắn thấy lòng tự tôn của bản thân bị xúc phạm liền cau có nói với Trình Ngưu.

" Đệ nghĩ chiêu thức vừa rồi hay lắm sao! Chẳng qua chỉ thu nhỏ nó thôi mà. Còn ta thì làm được nhiều hơn thế là đằng khác."

Nói xong, Khương Bân liền trổ tài của mình cho Trình Ngưu xem. Hắn đưa tay lên trên cây bắt mồi, trong miệng thì niệm câu thần chú. Chỉ trong tích tắc, cây bắt mồi đã biến mất trước mặt Trình Ngưu. Hắn ta ngơ ngác hỏi:

" Huynh vừa làm gì nó thế? Chiêu thức này huynh học được từ khi nào chứ. Mau chỉ cho ta nữa."

" Ha ha ha...với thực lực hiện tại của đệ còn lâu để luyện thành ha ha ha..."

Khương Bân được dịp cười vào mặt Trình Ngưu thoả thích. Còn hắn ta thì nhăn mặt nhìn.

" Huynh giỏi lắm!"