Mùa Đông Có Tuyết Rơi

Chương 16




" Khè khè...".

Con rắn bị đánh lén trên đầu, nó đau đớn mà hét lên. Lắc mạnh cái đầu để cô bị mất thăng bằng mà ngã xuống. Nhưng bây giờ thì khác, cô không những giữ được thăng bằng trên đầu nó mà còn dùng linh lực khiến nó đau đớn không thôi. Tinh Tuyết dùng hết linh lực trong mình mà chiến đấu với con rắn. Cô gào lên một tiếng trực tiếp khiến đầu của nó nát ta, máu bắn ra tung té như trái dưa hấu bổ thành nhiều miếng nhỏ. Không còn đầu nữa cơ thể của nó liền tan biến trong không khí. Chỉ còn lại máu là đọng lại trên cơ thể của hai người họ. Tinh Tuyết bây giờ đã không còn sức nữa, cô nằm dưới mặt đất mà thở hồng hộc.

" Mình đã thắng rồi!"

Đình Ân thở phào một hơi. Cô ta không thể tin được con rắn kia lại chính tay Tinh Tuyết hạ. Một người với linh lực thấp kém như cô lại dễ dàng hạ được con rắn trong khi cô ta đã cố gắng hạ gục nó biết bao lần. Chẳng lẽ cô đã dùng chiến lược gì với con rắn nên nó mới bị hạ gục sớm như vậy? Đình Ân liếc nhìn Tinh Tuyết trong lòng không cam tâm. Cô ta đứng dậy chỉnh lại y phục, thấy Tinh Tuyết vẫn nằm dài ra đó cô ta hỏi:

" Có đi không ?"

" Không được rồi, ta phải nghỉ ngơi một chút mới đứng dậy được."

" Mặc kệ ngươi."

Không cần quan tâm đến Tinh Tuyết. Cô ta cứ vậy mà một mình bỏ đi.

" Tỷ chờ ta đi cùng với!"

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Tinh Tuyết muốn đuổi theo nhưng không được. Cơ thể của cô đã không còn sức để cử động được. Có lẽ cô phải nằm ở đây nửa canh giờ nữa mới có thể hồi phục lại cơ thể của mình.

Trên người toàn mùi máu tanh, rất nhanh Tinh Tuyết đã thu hút được một số động vật hoang dã đến đây, trong đó có cả hổ và sói. Một tay săn mồi tiếng tăm lẫy lừng. Chỉ trong chớp nhoáng, một đàn sói và vài con hổ đánh đến được nơi có mùi máu tanh. Bọn chúng nhìn thấy cô nằm trên đất, cơ thể toàn là máu, tưởng rằng cô đã chết. Nhưng chúng không vội ra tay vì có mấy tên khác đang đứng chờ.

Còn về Tinh Tuyết, cô vô cùng sợ hãi. Đột nhiên bị bao vây bởi một đàn thú hoang. Điều này chẳng hay ho chút nào. Cơ thể không thể cử động, cô không có năng lực để phản kháng mấy con thú này. Nếu mà tấn công, cô chỉ còn con đường chết. Nhưng cô vẫn còn muốn sống, còn nhiều điều cô cần khám phá sao mà chết được chứ.

Ước gì có ai đó đến cứu cô!



Một giọt nước mắt rơi từ trong khoé mi xuống đất. Bọn thú thì gầm lên đáng sợ. Bọn chúng chuẩn bị có cuộc tấn công tại đây để giành con mồi. Nhưng khi chuẩn bị hành động, một nguồn linh lực lạ xuất hiện. Đánh bay hết tất cả con thú hoang ở đây. Tinh Tuyết cũng khá ngỡ ngàng. Cô mở mắt ra xem là ai đã giúp mình. Cơ mà còn chưa kịp nhìn thấy thì cả cơ thể đột nhiên bị nhấc bổng lên. Một giọng nói quen thuộc vang bên tai cô.

" Tinh Tuyết, tỉnh dậy đi!"

" Để tiểu muội ở gốc cây ngồi đi, ta sẽ dùng linh lực để trin thương cho tiểu muội."

Một giọng nói quen thuộc nữa. Hình như người đang nói chuyện chính là Thượng Đằng và Lý Minh. Dường như cảm nhận được sự an toàn, Tinh Tuyết buông lõng sự cảnh giác mà nằm im trong vòng tay của người đó.

" Ta không cần ngươi quan tâm muội ấy."

Thượng Đằng cương quyết không để Lý Minh đụng vào người Tinh Tuyết.

" Ta nói huynh đừng có ấu trĩ. Ở đây, ngoài ta biết cách trị bệnh còn huynh thì sao?"

Lý Minh lại nói trúng tim đen của Thượng Đằng. Hắn ngoài luyện võ ở Lâm Sơn thì những việc khác hắn không hề bận tâm. Nhìn lên cơ thể đầy máu của Tinh Tuyết, Thượng Đằng bắt buộc phải nghe theo lời của Lý Minh. Hắn đi đến gốc cây gần đó ngồi xuống, cẩn thận để Tinh Tuyết dựa vào người mình. Hắn nhìn Lý Minh không vui vẻ nói:

" Còn không qua đây chữa trị cho muội ấy."

" Qua liền đây."

Trong khi Lý Minh đang trị thương cho Tinh Tuyết, Đình Ân đang cố chạy thục mạng về phía trước. Được một đoạn thì cô ta dừng lại không tiếp tục chạy. Chống tay vào thân cây bên cạnh thở dốc. Trong lòng có chút bối rối, cảm thấy việc mình làm với Tinh Tuyết có phần quá đáng. Chính vì điều đó, Đình Ân đã quyết định quay trở lại. Cô ta không thể hèn nhát như vậy được. Từ bỏ những hiềm khích trước đó, Đình Ân quay trở lại nơi Tinh Tuyết đang nằm.

" Cô hãy chờ ta."

Đến khi cô ta quay trở lại chỗ cũ chỉ còn nhìn thấy mùi máu tanh, còn người thì chẳng thấy đâu. Đình Ân choáng váng lùi về sau vài bước không tin vào mắt mình. Chỉ trong thời gian ngắn làm sao Tinh Tuyết có thể bỏ mạng được. Hơn nữa, ai đã làm chuyện này? Là con người hay thứ khác? Mọi suy nghĩ đều hiện ra trong đầu của Đình Ân. Lúc này, cô ta cảm thấy rối trí không thể suy nghĩ đúng đắn được. Trong lúc bế tắc nhất, cô ta nhìn thấy những vết máu nằm ở hướng đông. Đình Ân nhướn mày, cô lặng lẽ đi theo những vết máu đó. Có lẽ, ai đó đã cứu Tinh Tuyết. Lần theo vết máu đến khi không còn nhìn thấy nữa. Đình Ân nhìn về phía trước thì thấy Thượng Đằng và Lý Minh đang chăm sóc cho Tinh Tuyết. Sự ghen ghét trong lòng cô ta trỗi dậy. Đứng nép sang một bên lặng lẽ nhìn bọn họ. Đình Ân bấu chặt tay của mình tức giận rời đi.