Mr Đà Điểu Của Tôi

Mr Đà Điểu Của Tôi - Chương 68: Mọi chuyện được định đoạt




Thấy Bàng Sảnh, Cố Quốc Tường cũng hơi giật mình, Bàng Sảnh liền chào anh ta là chú Cố. Sau đó Cố Quốc Tường gật đầu rồi đi vào nhà.

Nghe thấy tiếng nói, Cố Minh Tịch ra khỏi phòng, đứng ở cửa không lên tiếng. Nhận ra Lý Hàm không ở nhà, Cố Quốc Tường hỏi Cố Minh Tịch: “Minh Tịch, mẹ con đâu?”

“Mẹ đi họp phụ huynh ạ.”

“À, hôm nay họp phụ huynh.” Cố Quốc Tường gật đầu rồi hỏi: “Sắp thi đại học rồi, dạo này con học hành thế nào?”

“Vẫn thế thôi ạ.” Cố Minh Tịch liếc nhìn anh ta rồi nhìn sang Bàng Sảnh đang co ro một góc bên cạnh, “Bàng Bàng, em về trước đi.”

Bàng Sảnh lập tức thu dọn sách vở của mình rồi trở về nhà mình.

Kim Ái Hoa ở trong phòng xem tivi, thấy con gái về liền hỏi với vẻ ngạc nhiên, “Sao mới đi một lúc đã về?”

Bàng Sảnh trèo lên giường mẹ, khẽ nói: “Chú Cố đến.”

“Cố Quốc Tường?”

“Vâng.”

“Hừ, anh ta còn mặt mũi đến đây kia à?” Kim Ái Hoa tỏ rõ vẻ khinh thường, “Chuyện xấu của anh ta đã lan truyền khắp trong cùng ngỏ hẽm ở công ty rồi, vậy mà vẫn còn mặt mũi đến gặp chị Hàm kia đấy.”

Bàng Sảnh tò mò hỏi: “Mẹ, chú Cố sao vậy ạ?”

Lúc đầu Kim Ái Hoa còn không chịu nói: “Đi đi, đi học bài đi, trẻ con đừng có tò mò.”

“Ui chao, mẹ nói úp mở thế làm sao con tập trung vào học được.” Bàng Sảnh ôm tay Kim Ái Hoa nũng nịu, “Mẹ nói con biết đi mà.”

Bàng Thủy Sinh đã dặn Kim Ái Hoa không được nói cho Bàng Sảnh biết về chuyện của Cố Quốc Tường nhưng hôm nay Bàng Thủy Sinh đã đi họp phụ huynh nên Kim Ái Hoa không kiềm chế được, cuối cùng vẫn cho con gái biết.

Chị nói: “Vợ bé của Cố Quốc Tường có thai rồi, mấy ngày nay đang khua chiêng gõ trống thông báo cho khắp bàn dân thiên hạ biết, cô ta đang ép Cố Quốc Tường về ly hôn.”

Bàng Sảnh: “!”

***

Cố Quốc Tường ngồi trong phòng khách đợi Lý Hàm về. Cố Minh Tịch ngồi gần đó một lúc rồi quyết định về phòng làm bài tập.

Lúc ngồi ở bàn học vùi đầu làm bài, cậu nghe thấy tiếng ai đó đi vào phòng rồi đi tới gần mình.

Cố Minh Tịch vẫn không ngước lên, chân trái cậu đè tờ đề, chân phải cầm bút, ê ke, giấy nháp, bút bi, tẩy… bày la liệt gần đó. Khi bàn tay rộng lớn của người kia đặt lên vai cậu, chân phải đang cầm bút của Cố Minh Tịch khựng lại.

Cố Quốc Tường cúi xuống nhìn tờ đề thi dưới chân cậu rồi tầm mắt anh ta chuyển sang chân Cố Minh Tịch. Sau mười hai năm dùng chân viết chữ, chân phải của Cố Minh Tịch đã xuất hiện một vài vết chai. Cố Quốc Tường nhận ra đã lâu lắm rồi mình không để ý đến chân con trai, cảnh tượng khắc sâu nhất trong trí nhớ của anh ta là bàn chân nhỏ bé cầm bút, cầm thìa, bàn chải đánh răng, luyện tập các kỹ năng sống một cách nhọc nhằn. Thời đó chân Cố Minh Tịch vẫn trắng trẻo mềm mại nhưng bây giờ cậu đã có đôi chân của người trưởng thành, ngón chân cậu dường như còn gầy gò và dài hơn của người khác, vừa linh hoạt vừa có lực, làm mọi việc đều đã cực kỳ nhuần nhuyễn.

Cố Minh Tịch ngước lên nhìn bố mình. Từ sau khi bố cậu bước vào nhà, cậu chưa hề mở miệng gọi một tiếng “bố”. Trong thâm tâm Cố Minh Tịch biết Cố Quốc Tường đối xử với mình không phải là tệ. Thế nhưng có những chuyện không phải mỗi tháng cứ cho mấy trăm đồng tiêu xài hay thích mua cái gì là có là cái đó có thể giải quyết được. Cố Minh Tịch không phải người dễ hận thù mà ngược lại, cậu thường nhớ đến những điểm tốt của mọi người hơn nhưng đối với Cố Quốc Tường, cậu thực sự thấy ấm ức thay cho mẹ.

Bố mẹ cậu từng là cặp đôi trai tài gái sắc, yêu thương thắm thiết khiến bao người hâm mộ. Vậy mà giờ đây lại tới bước đường này.

Cố Minh Tịch ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn cất tiếng gọi và nói: “Bố tìm mẹ có việc gì ạ?”

“Ừ, bố có việc muốn bàn với mẹ con.”

Cố Minh Tịch liền nghĩ ngay tới nội dung câu chuyện mà hơn một năm trước Cố Quốc Tường đã nói với mình. Giọng cậu không khỏi vút cao: “Bố! Đừng nói với mẹ chuyện năm ngoái bố bảo con, đâu phải bố không hiểu tính mẹ, mẹ chắc chắn sẽ không chấp nhận đâu! Sao phải khiến mẹ nổi giận chứ?!”

Sắc mặt Cố Quốc Tường hơi tối lại, đáp: “Bố biết, bố muốn nói với mẹ việc khác.”

Cố Minh Tịch nhìn bố mình bằng ánh mắt đề phòng. Nét mặt Cố Quốc Tường thoáng dịu dàng hơn, anh ta chuyển đề tài, hỏi: “Minh Tịch đã nghĩ sẽ thi vào trường đại học nào chưa?”

“Chưa ạ.” Cậu lạnh lùng đáp: “Chờ kết quả thi xem sao đã.”

Cố Quốc Tường nghiêm túc nói: “Thực ra con nên suy nghĩ sớm rồi nhờ trường cấp ba thông báo tình trạng sức khỏe cùng thành tích của những năm học trước với người phụ trách tuyển sinh của trường đại học. Phải hỏi người ta trước là nếu như điểm thi của em đủ để đỗ vào trường, không biết trường có thể chấp nhận tình trạng sức khỏe hiện tại của em hay không?”

Thấy Cố Minh Tịch có vẻ suy tư, Cố Quốc Tường nói: “Con không thể chờ có điểm mới đăng ký nguyện vọng như các bạn khác được, nếu không liên hệ trước với trường đại học thì đến lúc đó rất nhiều khả năng sẽ bị từ chối. Tất cả các trường đều có thể đưa ra lý do là con không thể tự lo bản thân để từ chối, mà con thì chẳng thể làm gì được họ.”

Cố Minh Tịch lớn tiếng nói: “Con có thể tự lo!”

“Con không thể tự lo một trăm phần trăm được.” Cố QUốC TƯờNG nói: “Mùa đông con không thể tự mặc hay cởi quần áo, con không thể tự gọi cơm ở nhà ăn, và cả chuyện đi vệ sinh nữa, con giải quyết thế nào?”

Cố Minh Tịch không trả lời được.

“Bố khuyên con vẫn nên suy nghĩ xem muốn đăng ký vào trường nào trước rồi liên hệ với người ta sớm đi, phải đảm bảo chắc chắn là nguyện vọng một không bị từ chối mới được.” Nói xong Cố Quốc Tường đứng dậy ra khỏi phòng Cố Minh Tịch.

Lúc Lý Hàm trở về, Cố Quốc Tường đang ngồi hút thuốc trong phòng khách, hai tầm mắt giao nhau, hai trái tim không ngừng đập mạnh. Cố Quốc Tường là người lên tiếng trước, anh ta hỏi: “Em đi họp phụ huynh về à? Cô giáo nói Minh Tịch thế nào?”

Lý Hàm khẽ đáp: “Thành tích của Minh Tịch bây giờ rất ổn định, nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn có thể thi đỗ các trường top đầu.”

Cố Quốc Tường mỉm cười phấn khởi, “Anh biết là Minh Tịch sẽ không khiến anh thất vọng mà.”

Lý Hàm liếc nhìn Cố Quốc Tường rồi đi tới cửa phòng Cố Minh Tịch nhìn cậu và nói: “Minh Tịch, bố mẹ có chút việc cần trao đổi ngoài phòng khách, con tạm thời đừng đi ra.”

Cố Minh Tịch gật đầu.

Để tránh bị cậu nghe trộm, Lý Hàm thậm chí còn gọi Cố Quốc Tường ra ban công phòng ngủ chính rồi bảo: “Đừng có hút thuốc trong nhà, mùi chết đi được.”

Cố Quốc Tường và Lý Hàm nói chuyện khoảng nửa tiếng. Nghe thấy tiếng đóng cửa chứng tỏ Cố Quốc Tường đã đi, Cố Minh Tịch mới ra khỏi phòng.

Cậu hỏi mẹ mình: “Bố tìm mẹ có việc gì thế ạ?”

Lý Hàm có vẻ rất bình tĩnh. Chị nấu một món ăn nhẹ cho Cố Minh Tịch trong nhà bếp và đáp: “Không có gì.”

Cố Minh Tịch không tin. Cậu tới gần nhìn mẹ, mắt Lý Hàm hoe đỏ, Cố Minh Tịch liền nói: “Mẹ... Mẹ đừng coi con là con nít nữa, nếu trong lòng mẹ thấy khó chịu thì cứ nói cho con biết đi.”

Lý Hàm đang đun nước trong nồi, chị quay lưng đi về phía tủ lạnh để lấy gọi sủi cảo đông lạnh. Cố Minh Tịch liền đi theo: “Mẹ đừng nghĩ là vì con sắp thi đại học nên mẹ không muốn cho con biết vì sợ ảnh hưởng đến kết quả thi của con. Thực ra bố mẹ cứ giấu kín trong lòng như thế mới khiến con nghĩ lung tung, mẹ nói con biết đi, rốt cuộc bố đã nói gì. Mẹ yên tâm, con nhất định đứng về phía mẹ!”

Nghe thấy câu nói cuối cùng của cậu, nước mắt lập tức trào ra khỏi mắt Lý Hàm. Chị ngước lên nhìn con trai, đưa tay xoa má cậu và cất giọng nghẹn ngào: “Minh Tịch ơi, bố mẹ quyết định ly hôn.”

Trong vài năm trở lại đây, khu tập thể kim khí xảy ra những thay đổi rất lớn. Vốn dĩ có bốn khu nhà tập thể hầu như toàn là gia đình của cán bộ công viên công ty, vậy mà sau khi trải qua cuộc di rời nhà máy cùng sự thay đổi cơ chế, không ít người đã nghỉ hưu non bỏ việc, họ đều hành động giống như Bàng Thủy Sinh, mua đứt căn nhà rồi sửa sang lại sau đó bán đi. Bên cạnh đó những người trả lại căn hộ cũ đều là những nhân viên lâu năm được chuyển tới ở tại Tân Uyển ở Thành Tây, vì vậy những người sống tại khu tập thể cũ này giờ đây đa số là những gương mặt xa lạ.

Nhưng ở đây vẫn còn những công nhân của công ty Kim khí như Kim Ái Hoa, Chung Tiểu Liên, bố của Trương Giai Kỳ. Với cái miệng không thua gì loa phóng thanh của Chung Tiểu Liên, chuyện về Cố Quốc Tường đã bị chị ta lan truyền khắp công ty cho mọi người đều biết. Cuối cùng Cố Minh Tịch cũng biết rằng bố mình sắp có một đứa con khỏe mạnh, giấc mộng của bố cũng trở thành sự thật.

Cậu cố gắng hết sức để chuyện này không ảnh hưởng đến mình nhưng dù sao thì cũng không tránh khỏi đôi chút tác động. Thỉnh thoảng đi cùng Bàng Sảnh, Cố Minh Tịch lại thẫn thờ, Bàng Sảnh biết tâm trạng cậu không tốt nên sau khi ăn trưa ở nhà ăn trường thì không hỏi bài nữa mà kéo cậu ra công viên đi dạo một hồi.

Cô ra vẻ cụ non nói với Cố Minh Tịch: “Anh đã mười chín tuổi rồi, không còn là con nít nữa, đừng lo lắng chuyện bố mẹ anh ly hôn. Biết đâu mẹ anh rời xa bố anh lại có thể tìm được một người đàn ông khác tốt hơn thì sao.”

Cách an ủi này khiến Cố Minh Tịch dở khóc dở cười, Bàng Sảnh thì vẫn dài dòng nói miên man: “Bố anh đã bốn mươi sáu tuổi rồi, bây giờ mới sinh con, đến lúc đứa bé đó vào mẫu giáo thì bác ấy cũng năm mươi, đi đón con không khéo còn bị người ta tưởng là ông của nó.”

Cố Minh Tịch mỉm cười: “Em lo xa quá nhỉ?”

Bàng Sảnh vỗ vai cậu: “Em chỉ muốn nói với anh là bọn mình chẳng có cách gì trước chuyện bố mẹ anh quyết định ly hôn cả, anh thực sự không cần cảm thấy không vui vì chuyện này. Bố mẹ anh cãi nhau đâu chỉ mới ngày một ngày hai, đã cãi nhau suốt bao nhiêu năm trời, sau này bố anh sẽ có gia đình mới, cũng chẳng còn liên quan gì đến chúng ta nữa. Việc anh cần làm là thi vào một trường đại học tốt rồi kề cận bên mẹ anh là đủ. Dĩ nhiên nếu mẹ anh có bạn trai mới, anh cũng phải rộng lượng một chút, đừng có hơi chút là phản đối. Mẹ anh là người vô cùng tốt lại mới có hơn bốn mươi tuổi. Bà ngoại kế của em hơn sáu mươi tuổi còn đi bước nữa, mẹ anh trẻ trung và xinh đẹp hơn bà em nhiều.”

Cố Minh Tịch nhìn Bàng Sảnh bằng ánh mắt ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ cô gái này lại nói ra những lời như vậy.

Thực sự cô đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, có lẽ trong một lúc nào đó mà cậu không nhận ra, cô đã trưởng thành rồi.

Nhưng câu nói tiếp theo của Bàng Sảnh lại khiến Cố Minh Tịch bật cười. Cô nhìn một gánh hàng rong nhỏ cách đó không xa, vỗ tay bôm bốp rồi nói: “A! Chú bán bánh củ cải bào dọn hàng rồi kìa! Em thích nhất ăn bánh của chú ấy đấy! Em đi mua đây, anh có muốn ăn không?”

Cố Minh Tịch mỉm cười lắc đầu. Bàng Sảnh liền lấy một đồng trong túi, nhảy chân sáo tới chỗ cửa hàng đó, chen lấn cùng đám học sinh cấp một liều mạng mua bánh.

Cố Minh Tịch đứng nhìn cô từ phía xa, Bàng Sảnh nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh được rán trong chảo dầu, còn vô tình liếm môi, hành động mờ ám nhỏ nhặt đó khiến nụ cười trên môi Cố Minh Tịch càng đậm hơn. Cậu thực sự rất thích Bàng Sảnh, thích bản tính lương thiện thuần phác của cô, thích tính tình đơn giản vui vẻ của cô, thích suy nghĩ lạc quan tích cực của cô, thích tính trẻ con thích ăn thích chơi của cô và cũng thích sự dịu dàng thỉnh thoảng xuất hiện của cô.

Cố Minh Tịch biết là có rất nhiều bạn nữ thích mình nhưng cậu không sao có thể giao tiếp với họ một cách tự nhiên, cho dù là Tiêu Úc Tĩnh, Tưởng Chi Nhã, Lệ Hiểu Yến hay La Hinh, mỗi khi nói chuyện với họ, Cố Minh Tịch lúc nào cũng có thể nhận ra một sự đặc biệt nào đó toát lên từ đôi mắt họ.

Họ vờ như không chú ý tới sự tàn tật của cậu nhưng thực tế là họ rất để ý. Ánh mắt họ luôn lơ đãng đảo quanh hai tay áo trống không của cậu. Đôi khi cậu không nhờ giúp đỡ, họ đã chủ động giúp cậu.

Cố Minh Tịch biết sự để ý đó sẽ theo cậu đến hết cuộc đời, càng lớn thì sự để tâm đó càng rõ ràng. Cậu nghĩ có lẽ trong cuộc đời của mình, người hoàn toàn không để tâm điều này chỉ có một mình Bàng Sảnh mà thôi.

Nhưng thảng hoặc Cố Minh Tịch cũng không khỏi hoài nghi, Bàng Sảnh thực sự không để tâm ư?

Ngày mồng bảy tháng sáu năm 2003, kỳ thi đại học được tổ chức đúng kế hoạch. Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Năm đó dịch Sars hoành hành khắp nơi, trường thi cũng như rơi vào đại dịch, người người đều đeo khẩu trang, trước khi vào trường còn phải kiểm tra thân nhiệt.

Cố Minh Tịch mặc áo sơ mi ngắn tay đến trường, hai tay áo trống không phất phơ thu hút được sự chú ý của rất nhiều ánh mắt. Bàng Sảnh vẫn luôn ở bên cậu, khi đi tới điểm chia tay để bước vào hai phòng thi khác nhau, cô làm động tác tay với cậu và nói: “Cố Minh Tịch, cố lên!”

Cố Minh Tịch mỉm cười gật đầu với cô: “Bàng Bàng, em cũng phải cố lên!”

Bầu trời ngoài cửa sổ xanh ngắt, cao vút không một gợn mây, ve kêu râm ran trên tán lá. Tiếng chuông vang lên, Cố Minh Tịch ngồi trên chiếc bàn thấp được chuẩn bị riêng cho mình, chân trái mở đề thi, chân phải cầm bút.

Cậu thấy trong lòng mình rất bình tĩnh, nhìn đề thi trên giấy, cậu thoáng nhoẻn miệng cười.

Chỉ là một tờ giấy trắng đó thôi có lẽ cũng đủ để khiến cuộc đời một con người trở nên hoàn toàn khác.

Bàng Bàng... Cậu nói thầm trong lòng – Chúc em may mắn!

Hai ngày sau kỳ thi đại học kết thúc cũng là ngày Cố Quốc Tường và Lý Hàm hẹn nhau tới Ủy ban kết thúc cuộc hôn nhân dài tới hai mươi năm của họ.