Mr Đà Điểu Của Tôi

Mr Đà Điểu Của Tôi - Chương 67: Đề thi chồng chất




Về đến cửa nhà mà trái tim Cố Minh Tịch vẫn cứ đập thình thịch loạn nhịp chưa thể bình tĩnh lại được. Cậu đi vào nhà vệ sinh, ngồi trên chiếc ghế nhựa, giơ chân vặn mở vòi nước nằm ở vị trí thấp nhất trên bờ tường.

Nước chảy ra ào ào, đầu tiên Cố Minh Tịch cọ rửa hai chân thật sạch rồi cúi người xuống, cong chân phải vốc nước lên mặt mình. Nước máy mùa hè nóng hổi, mặc dù Cố Minh Tịch muốn rửa mặt bằng nước lạnh để bình tĩnh lại nhưng càng rửa càng thấy phấn khích hơn.

Thấy cậu đi ra khỏi nhà vệ sinh với cơ thể ướt sũng, Lý Hàm bị giật mình liền cầm khăn khô tới lau mặt cho cậu, giọng bực tức: “Ướt hết cả quần áo rồi.”

Ánh sáng bị đè nén hiện rõ trong mắt Cố Minh Tịch, cậu khẽ đáp: “Con nóng qua nên muốn rửa ráy cho mát.”

Ra đến phòng khách, Lý Hàm cầm chiếc hộp trên mặt bàn lên đưa cho cậu: “Minh Tịch, bố con vừa tới.”

Toàn thân Cố Minh Tịch cứng đờ, Lý Hàm giúp cậu mở hộp ra rồi nói: “Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của con, thực ra bố con muốn đưa con ra ngoài ăn cơm vì ông bà nội đã lâu không gặp con, nhưng con không ở nhà nên bố để lại cái này rồi đi luôn.”

Trên tay Lý Hàm là một chiếc điện thoại phổ thông của Nokia, chị bình thản nói: “Đây là quà sinh nhật của bố con, chưa có sim, bố con bảo con tự cầm chứng minh thư đi làm sim điện thoại. Bố con bảo con lớn rồi, sang năm học đại học nên có điện thoại di động, cũng chẳng biết con có dùng được không.”

Cố Minh Tịch nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên tay Lý Hàm rất lâu rồi nói: “Tạm thời mẹ cứ cầm đi ạ, con chưa cần.”

Trở về phòng, Cố Minh Tịch dùng hai cởi chiếc quần lửng của mình ra. Sau đó cậu ngồi trên giường, móc túi quần bằng các ngón chân của mình, lôi ra một bức ảnh nhỏ.

Cố Minh Tịch cắm cúi nhìn hai khuôn mặt tươi cười trong bức ảnh rồi dùng ngón chân cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô gái. Cuối cùng tâm trạng cũng bình tĩnh lại, cậu ngẩng lên nhìn quyển lịch bàn, chỉ còn nửa tháng nữa là khai giảng.

Cùng thời điểm đó ở nhà số 501 bên cạnh, Bàng Sảnh cũng đang cầm trên tay bức ảnh chụp bằng máy tự động kia. Khi trên màn hình máy ảnh hiện lên hình ảnh hai cô cậu đứng cạnh nhau, cô vốn định xóa đi chụp lại thì bị Cố Minh Tịch ngăn cản, cậu bảo cậu rất thích bức ảnh này nên cậu sẽ giữ nó.

Bàng Sảnh cũng giữ một bức ảnh chụp chung của hai người, cô thoải mái cười giòn giã còn Cố Minh Tịch thì thấp thoáng vẻ xấu hổ. Bàng Sảnh cẩn thận cắt bức ảnh riêng ra, nó chỉ khoảng hai tấc nên cô bỏ vào ví tiền rồi che chứng minh thư lên, sau đó còn cẩn thận kiểm tra lại thì không thấy có dấu vết gì khả nghi.

Cô giấu bức ảnh cũng như giấu tâm trạng của mình vậy. Bàng Sảnh ngồi bần thần trên bàn học, sau đó lấy một cuốn sổ bìa da từ trong ngăn kéo. Đây là cuốn sổ cô dùng từ nhỏ đến giờ. Vì bên trong không có những điều thầm kín nên Bàng Sảnh ngang nhiên để nó trong ngăn kéo mà không sợ bị bố mẹ xem trộm. Trong cuốn sổ là lời bài hát thịnh hành, một vài câu kinh điển trong các tác phẩm nổi tiếng, danh ngôn của danh nhân, thơ tiếng Anh, còn có rất nhiều mẩu báo nhỏ được cắt ra từ các tờ báo, tạp chí… Bàng Sảnh mở cuốn sổ đến một trang giấy trắng, nghiêm túc viết:

Mục tiêu tháng sáu năm 2003, Bàng Sảnh, cố lên!

Cô vẽ một con cua vào cuối câu, một hình tròn, tám cái chân, hai cái càng to giương lên.

Tháng chín, sau buổi lễ khai giảng, Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch bắt đầu năm học lớp mười hai, hoàn toàn bước vào thế giới với đề thi và bài vở ngập tràn.

Bàng Sảnh quyết định gạt tất cả mọi chuyện khác sang một bên: phim hoạt hình, phim dài tập, thần tượng, những bài hát đang thịnh hành, manga, đồ ăn vặt, bóng bàn… và cả chút suy nghĩ thầm kín của con gái… Tất cả mọi chuyện đều bị gạt ra ngoài.

Nhờ có sự giám sát của Cố Minh Tịch trong kỳ nghỉ hè nên Bàng Sảnh không bỏ bê việc học. Do đó trong kỳ thi khảo sát đầu năm sau khai giảng, Bàng Sảnh thi tương đối tốt, tổng điểm thuộc top giữa của lớp. Điều này mang đến cho cô một niềm tin lớn lao rằng chỉ cần bỏ công sức thì chắc chắn sẽ tiến bộ.

Bàng Sảnh bắt đầu nghiêm túc hơn bao giờ hết, lớp cô còn phải học hai tháng nữa mới hết chương trình để bước vào giai đoạn ôn tập. Trịnh Xảo Xảo nhận ra Bàng Sảnh không còn xao nhãng trong giờ học nữa.

Cô cực kỳ chăm chú nghe giảng, thậm chí còn bắt đầu chuẩn bị bài trước khi đến lớp. Những bài học sắp được dạy, cô tìm hiểu trước ở nhà rồi đánh dấu những chỗ chưa hiểu nên chỉ cần giáo viên giảng một lần là cô đã hiểu được ngay.

Nhưng có một tật xấu mà Bàng Sảnh vẫn không sửa được đó là cô không quen hỏi bài giáo viên. Gặp phải bài nào mình không làm được hoặc những kiến thức chưa hiểu, người đầu tiên mà cô nghĩ tới là Cố Minh Tịch.

… Cố Minh Tịch – người dường như không gì là không thể giải quyết được, Cố Minh Tịch – người luôn kề cận bên Bàng Sảnh.

Tháng mười một là lúc cuộc thi giữa học kỳ một cuối cùng của thời cấp ba diễn ra, Bàng Sảnh nghênh đó kỳ thi bằng một thái độ cực kỳ nghiêm túc vì vậy cô đã giành được kết quả tốt nhất từ khi vào trường đến nay – xếp thứ 153 trong khối tự nhiên. Mặc dù kết quả này vẫn nằm trong top sau của lớp nhưng cô giáo Chung nói rằng chỉ cần Bàng Sảnh duy trì được thành tích như vậy thì có thể dễ dàng thi vào các trường đại học top ba.

Sau cuộc thi giữa kỳ đó, những bài học mới chính thức khép lại, toàn bộ khối mười hai bắt đầu bước vào giai đoạn ôn tập và luyện đề. Một góc trên bảng đen bắt đầu xuất hiện thời gian đếm ngược đến ngày thi đại học. Trước kia đó là một chuyện khiến Bàng Sảnh đau đầu nhưng bây giờ nó lại cổ vũ cho ý chí chiến đấu của cô.

Khi trời vào đông, lịch trình một ngày của cô nữ sinh Bàng Sảnh như sau:

Sáng 5h30 ngủ dậy, học thuộc tiếng Anh một giờ, 6h30 rửa mặt đánh răng ăn sáng, 7 giờ sang gõ cửa nhà Cố Minh Tịch rồi cùng cậu đi xe bus tới trường học.

Sau khi đến lớp thì nộp bài tập và tự học buổi sáng rồi đến giờ lên lớp.

Các giáo viên bắt đầu củng cố kiến thức và tiến hành ôn luyện cho các học sinh dựa vào đại cương đề thi đại học, nhưng rõ ràng phương pháp hiệu quả nhất vẫn là làm nhiều bài tập. Học sinh nào cũng có hai xấp đề thi cao ngất ngưởng xếp trên mặt bàn, thỉnh thoảng Bàng Sảnh cũng nghĩ nhiều đề thi như vậy làm sao có thể giải hết nhưng cuối cùng cô vẫn cặm cụi giải quyết lần lượt từng câu hỏi, từng đề thi một.

Hết giờ học buổi sáng, Bàng Sảnh liền đi ăn trưa cùng Cố Minh Tịch. Ăn xong cô sẽ rủ cậu ra sân thể dục đi bộ vài vòng, nói những câu chuyện vô thưởng vô phạt để thư giãn gân cốt. Đôi lúc Bàng Sảnh còn kéo Cố Minh Tịch ngồi lên khán đài, sau đó giúp cậu xoa bóp đôi chân.

Lượng bài tập của cậu lớn hơn cô rất nhiều, Bàng Sảnh lo Cố Minh Tịch bị chuột rút.

Thời gian đi dạo kết thúc, Bàng Sảnh về lớp nằm lên bàn chợp mắt nửa tiếng rồi dậy làm bài tiếp.

Sự thay đổi của cô thể hiện hết sức rõ ràng. Trước đây ấn tượng của Bàng Sảnh đối với mọi người là lười biếng, ham ăn, ham chơi, thành tích kém cỏi nhưng bây giờ sự chăm chỉ của cô thực sự khiến các bạn cùng lớp phải há hốc miệng.

Trịnh Xảo Xảo hỏi Bàng Sảnh có mục tiêu gì, cô đáp: “Nắm chắc thi đỗ top hai, mục tiêu là top một, tớ và Cố Minh Tịch đã hẹn sẽ cùng đi học đại học ở Thượng Hải. Dù biết là rất khó có thể đỗ vào trường của cậu ấy nhưng tớ nghĩ mình nên cố gắng, biết đâu có thể giảm bớt sự chênh lệch giữa hai người.”

Sau khi kết thúc giờ học buổi chiều, Bàng Sảnh lại cùng Cố Minh Tịch ra căn tin ăn tối. Ăn xong họ có một tiếng hoạt động tự do. Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh thỏa thuận sẽ tranh thủ thời gian này để trao đổi về đề thi tại căn tin luôn. Bàng Sảnh đã quen ghi lại tất cả  những thắc mắc trong suốt một ngày, sau đó sẽ hỏi Cố Minh Tịch vào khoảng thời gian này để cậu giải đáp. Giả sử cậu không thể giải thích được ngay lúc đó thì sẽ tiếp tục trong giờ tự học buổi tối.

Giờ tự học buổi tối bắt đầu lúc 6h45 chiều. Cách tự học của Bàng Sảnh là miệt mài làm đề, làm đề, làm đề… Dần dần cô nhận ra chú tâm học tập cũng là một hoạt động rất thú vị, không hề buồn tẻ, nhạt nhẽo như trước đây vẫn tưởng. Cảm giác sung sướng sau khi giải quyết được một bài khó thực sự khiến con người ta thoải mái đến từng lỗ chân lông.

Bàng Sảnh cũng có thể được coi là một người hơi khùng. Lúc thấy mệt mỏi quá cô bèn nghĩ chỉ một năm thôi, có mệt đến chết thì cũng chỉ một năm thôi. Cố Minh Tịch đã nói chỉ cần kiên trì một năm đó là có thể thay đổi tương lai sau này.

Chín giờ ba mươi phút tối kết thúc thời gian tự học, Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch lại cùng đi xe bus về nhà. Thời điểm này xe bus hầu như lúc nào cũng còn ghế trống, hai đứa trẻ mệt lử dựa đầu vào nhau trên chiếc xe bus rung lắc và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sau khi về đến khu tập thể, hai người chào nhau rồi ai về nhà người nấy. Bàng Sảnh ăn một chút đồ ăn nhẹ được Bàng Thủy Sinh chuẩn bị sẵn, đi rửa ráy rồi về phòng rà soát một lượt tất cả các bài tập trong ngày, sau đó còn xem thêm vài đề thi nữa.

Đúng mười một giờ ba mươi tối, cô tắt đèn, đi vào giấc ngủ.

Sự cố gắng của Bàng Sảnh không hề uổng phí. Trong kỳ thi cuối học kỳ lớp mười hai – kỳ thi được xem như một lần thi thử vào đại học – Bàng Sảnh giành được vị trí thứ 118 của khối tự nhiên, là người tiến bộ nhất của lớp 12A7.

Bàng Thủy Sinh đi họp phụ huynh về vui sướng đến mức thực sự muốn đốt pháo ăn mừng. Anh nói với Kim Ái Hoa là cô giáo Chung đã nói sau này Bàng Sảnh có khả năng thi đỗ trường top hai.

Nhưng Bàng Sảnh vẫn chưa hài lòng với bản thân. Thế rồi cô bắt đầu hối hận những ngày tháng của lớp mười một cô không cố gắng, bắt đầu lo thời gian còn lại không đủ. Trong kỳ thi cuối học kỳ, Cố Minh Tịch giành được vị trí thứ hai của khối tự nhiên, đây là lần đầu tiên cậu vượt qua Ngô Mân. Bàng Sảnh biết rằng cậu có khả năng thi đỗ các trường top một.

Trong trí nhớ của Bàng Sảnh, năm học lớp mười hai chỉ còn lại hai chữ “nhọc nhằn”. Cô buông bỏ toàn bộ các hoạt động giải trí, ngày nào cũng còn đề chưa làm xong, ngày nào cũng không được ngủ đủ giấc, nhưng đến chủ nhật được ngủ bù cô lại không ngủ được, quyết định dậy sớm học tiếng Anh.

Mặc dù vất vả nhưng thời gian đó thực sự giản dị và đơn thuần. Gần như trong đầu Bàng Sảnh chẳng còn bất cứ tạp niệm nào, dù có vô tình gặp Tạ Ích ở trường, trái tim Bàng Sảnh cũng không còn loạn nhịp nữa.

Tiêu Úc Tĩnh không qua lại với Tạ Ích, Cố Minh Tịch nói là hai người rất ít khi nói chuyện với nhau. Thực ra họ cũng không có thời gian để nói chuyện. Học sinh trường trọng điểm, lại là lớp chọn, đúng là cũng chẳng còn hơi sức thừa thãi đâu để nghĩ đến những việc linh tinh.

Đề trắc nghiệm ABCD chắc chắn có một đáp án đúng; đề chọn đúng sai không đúng thì sai; đề tự luận dù phức tạp, khó khăn hay biến hóa đến đâu thì cuối cùng vẫn có một đáp án chính xác.

Ngần ấy năm về sau, khi bước chân vào xã hội Bàng Sảnh mới biết chỉ có thời đi học mới có chuyện không đúng là sai, liếc mắt là thấy, không ai lừa ai, không ngầm đấu đá, chẳng có chuyện bằng mặt nhưng không bằng lòng, chẳng có tranh giành cấu xé.

Khóc là khóc, cười là cười, thích là thích mà ghét là ghét.

Quãng thời gian đó chỉ có một lần, không ai có cơ hội làm lại, điều có thể làm chỉ là chôn sâu vào ký ức mà thôi.

Đáng tiếc thời điểm đó Bàng Sảnh vẫn chưa hiểu được đạo lý này.

Cuộc đời của Bàng Sảnh từ lúc sinh ra đã gắn bó kề cận với Cố Minh Tịch, hai người giao hẹn cho dù không thể cùng học một trường đại học thì chắc chắn cũng phải cùng một thành phố. Bàng Sảnh chưa bao giờ nghĩ đến tương lai của mình và Cố Minh Tịch, cuối cùng của cuối cùng họ sẽ trở nên ra sao. Không phải cô không dám nghĩ mà là cảm thấy mình và Cố Minh Tịch sẽ không bao giờ xa cách.

Cô nàng Bàng Sảnh mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày cô lại đánh mất Cố Minh Tịch của mình.

Mùa xuân năm 2003, sau khi vượt qua vô vàn các cuộc thi thử cấp trường, quận, thành phố, tỉnh nhiều như sao xa, Bàng Sảnh đã có phần tê dại. Lần nào cô cũng tiến bộ, cuộc thi sau điểm cao hơn cuộc thi trước. Lần cuối cùng là kỳ thi thử cấp tỉnh, thậm chí Bàng Sảnh còn đạt được mức điểm của các trường top một.

Cố Minh Tịch khen cô là ví dụ điển hình của các thí sinh nhảy vọt trong giai đoạn nước rút. Đúng thế, Bàng Sảnh là người phổi bò, lạc quan và cởi mở, không bị cuống nên mỗi khi cô bước vào cuộc khi với tâm thế tự tin thì luôn có thể giành được thành tích khá tốt.

Giữa tháng tư nhà trường tổ chức một cuộc họp phụ huynh, xem như là cuộc họp cổ vũ trước kỳ thi đại học. Bàng Thủy Sinh và Lý Hàm đi họp, Cố Minh Tịch ở nhà một mình.

Bàng Sảnh sang nhà cậu để cùng làm bài, thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu.

Còn chưa đầy hai tháng nữa là đến ngày thi, hai người không khỏi nghĩ tới tương lai trong trường đại học sau này. Bàng Sảnh hỏi Cố Minh Tịch: “Anh muốn thi trường nào ở Thượng Hải?”

Cố Minh Tịch nhìn cô, cây bút trên ngón chân xoay vòng tròn, hỏi ngược lại: “Còn em? Em định thi trường nào?”

Bàng Sảnh thật thà lắc đầu: “Em vẫn chưa quyết định, vẫn đang xem tài liệu tuyên truyền. Có những trường rất tốt nhưng em không biết mình liệu có đỗ được không.”

Cố Minh Tịch mỉm cười: “Thực ra trường nào không quan trọng, quan trọng nhất là học khoa nào, lĩnh vực nào. Em có muốn học khoa nào không?”

“Em chưa nghĩ.” Bàng Sảnh hỏi, “Cố Minh Tịch, anh thấy em học khoa nào tốt?”

Cố Minh Tịch nói: “Vậy phải xem sau này em muốn làm công việc gì?”

Bàng Sảnh gãi đầu suy nghĩ rồi nghiêm chỉnh trả lời: “Em muốn làm dân văn phòng, đi làm ở các tòa cao ốc, ngày nào cũng được đi giày cao gót và mặc những bộ váy xinh đẹp.”

Cố Minh Tịch bật cười trước giọng điệu nghiêm túc của cô, đáp: “Vậy anh có ý kiến là em nên học tài chính.”

“Tài chính?”

“Đúng vậy, học ngành tài chính sau này đi làm sẽ không lệch khỏi nguyện vọng của em đâu.”

Bàng Sảnh ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Tài chính, em nhớ rồi.”

Rồi cô hỏi lại cậu: “Anh còn chưa nói với em là anh muốn thi trường nào.”

Cậu thoáng trầm ngâm rồi đáp: “Anh muốn thi vào Học viện tài chính kinh tế Thượng Hải.”

Bàng Sảnh giật mình: “Hả? Anh muốn làm kế toán thật sao?”

Cố Minh Tịch cười thành tiếng: “Xin em, Học viện tài chính kinh tế Thượng Hải tuy không bằng Phúc Đán và đại học Giao thông nhưng cũng không dễ thi đỗ đâu.”

Bàng Sảnh ngơ ngác nhìn cậu. Cố Minh Tịch nói: “Thực ra chuyên ngành tài chính anh nói với em cũng chính là mục tiêu của anh.” Cậu nhún vai làm hai tay áo trống không khẽ lay động. Cố Minh Tịch cúi xuống nhìn hai vai mình rồi nói: “Anh không có tay nên không phù hợp với đa số các ngành nghề, anh nghĩ mình nên phát triển theo ngành tài chính. Thực ra em nói không sai, anh cũng tương đối hợp với nghề kế toán.”

Bàng Sảnh biết cậu đang nói đùa. Cô không thể đưa ra gợi ý cho cậu vì những vấn đề này chắc chắn cậu sẽ cân nhắc kỹ lưỡng hơn cô.

Cố Minh Tịch lại bắt đầu cho Bàng Sảnh biết Học viện tài chính kinh tế Thượng Hải là một ngôi trường như thế nào, có những chuyên ngành với chất lượng tốt. Câu chuyện đang đến hồi gay cấn thì chuông cửa nhà cậu reo.

“Họp phụ huynh nhanh vậy à?” Bàng Sảnh nghi ngờ nói rồi đi ra mở cửa giúp Cố Minh Tịch. Cánh cửa vừa mở cô đã sững sờ.

Người đứng ngoài cửa là Cố Quốc Tường đã lâu không gặp.