Một Viên Kẹo Mềm Đặt Trên Đầu Quả Tim

Chương 8




Edit+Beta: Thi

Wattpad: NhaThi1789

Wordpress: thithinguyen1789

Group FB: 🍭 Sweet Candies 🍭

- ---

Lộc Tiểu Ngải nghiêng nghiêng đầu...

  

Thế thì thôi vậy.

Cô văng mái tóc dài của mình ra sau lưng, không nghĩ về chuyện này nữa.

  

"Làm gì đấy! Nói em!" Giọng nói của huấn luyện viên đột ngột vang lên, làm Lộc Tiểu Ngải giật mình, khiếp sợ, điện thoại trên tay không cầm chắc, thiếu chút nữa rơi xuống đất.

"Chính là em!" Huấn luyện viên như hung thần ác sát mà chỉ về phía Lộc Tiểu Ngải: "Đã nói bao nhiêu lần không được sử dụng điện thoại trong giờ tôi, sao lại không nhớ!"

  

"Em......"

Lộc Tiểu Ngải khẩn trương, không dám nhúc nhích, một câu cũng không nói nên lời.

Hôm nay cô đến muộn một chút, bởi vì sốt ruột đi tập hợp, nên quên để điện thoại lại trong cặp.

Túi quần của đồng phục huấn luyện quân sự rất lớn, cô tập lâu như vậy đều bình an không có việc gì, không nghĩ tới vừa mới lấy ra đã bị phát hiện.

 

Như vậy quá thảm đi.

Cuối cùng, Lộc Tiểu Ngải bị huấn luyện viên "đày đi biên cương", đến lan can sân thể dục bên cạnh để xử phạt.

Sắp bị phơi thành cá muối khô rồi.

Lộc Tiểu Ngải đứng dưới ánh nắng chói chang, nhìn đội ngũ hình vuông cách đó không xa, liền nghĩ như vậy.

  

Hở? Cá muối khô...

Cá muối khô có mùi vị rất ngon, đặc biệt do mẹ Lục Thời Xuyên.

Rất muốn ăn nha.

  

Ngoài ra còn có cánh gà chiên Coca, sườn heo om nước tương, cá nướng, trứng vịt Bắc Thảo, cháo thịt nạc......

Oa, thật ngon a.

Suy nghĩ của Lộc Tiểu Ngải đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, liếm liếm đôi môi khô khốc, như thể cô đang ăn mấy món đó không bằng, không tự chủ thấy vui vẻ "Hắc hắc" cười một tiếng.

Cô thất thần đến khi nghe thấy tiếng cười của chính mình, nhanh chóng ngậm chặt miệng, đứng thẳng lại, khuôn mặt nghiêm túc, mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn.

Sợ lại bị huấn luyện viên bắt gặp một lần nữa.

Còn tốt, huấn luyện viên đang ở đội ngũ hình vuông bên kia, lại cách xa chỗ cô đứng, không thể nhìn thấy cô.

Nhưng nam sinh đứng cuối hàng dường như nhìn thấy, cà lơ phất phơ nhìn về phía cô, nhếch môi cười.

"Cậu! Cười cái gì!"

Cậu ta lại không may mắn như vậy, hôm nay có khá nhiều học sinh không nghe lời, hai mắt huấn luyện viên bốc hỏa, rống lên mặt anh một hồi, bảo anh đứng im.

Nam sinh chẳng hề để ý, bước đi, đứng bên cạnh Lộc Tiểu Ngải, nghiêng người dựa trên lan can, một chân để trên hòn đá bên cạnh cậu, khoảng cách giữa hai người cũng rất gần.

"Bạn học nhỏ, chào cậu." Nam sinh ôm cánh tay, nhếch miệng cười, khoa trương nhướn mày.

Lộc Tiểu Ngải cảm giác bạn học này đặc biệt kỳ quái ―― tóc mái trên trán khá dài che hết đôi mắt anh, còn kiên trì không đi cắt tóc. Mái tóc cậu được nhuộm một màu khó phân biệt, nhìn giống màu vàng, cũng giống màu lam, màu lục. Đại khái đã khiến cô hoài nghi bản thân bị bệnh mù màu hay không. Một thân trang sức, phụ kiện lòe loẹt, phối hợp với quần áo rằn ri trông đặc biệt kỳ lạ, như thể đang nói "Tôi có tiền nhưng thật xin lỗi, phẩm vị của tôi thật kém."

Nói tóm lại, hình tượng của anh rất giống trào lưu thịnh hành mấy năm trước.

"Xin chào." Lộc Tiểu Ngải nhăn mũi, lặng lẽ bước sang bên kia một bước nhỏ.

"Bạn học nhỏ, cậu nóng không?"

Ngữ khí của nam sinh ngả ngớn: "Đợi chút mời cậu ăn kem, thấy thế nào bạn học nhỏ?"

Anh vẫn cố ý thêm từ "nhỏ" vì bộ dáng cô trông giống một học sinh sơ trung.

"Không cần, cảm ơn cậu." Lộc Tiểu Ngải lễ phép từ chối.

Cô không biết người này lấy dũng khí lớn như vậy từ đâu ra, dám nói chuyện không ngừng dưới mí mắt huấn luyện viên.

Hơn nữa mấy ngày hôm trước Lục Thời Xuyên vừa mới nhắc nhở cô, kem quá lạnh, vẫn đừng nên ăn.

"Vậy, mời cậu một ly nước đá, cậu muốn uống gì?" Nam sinh nhìn cô, nâng nâng cằm mình lên.

"Tôi không nóng lắm, cảm ơn cậu." Lộc Tiểu Ngải lắc đầu, muốn nói lại thôi, một lát sau, rốt cuộc hỏi: "...... Bạn học, tên cậu là gì?"

Cô còn chưa nhớ rõ tên của tất cả bạn học là gì.

Dường như nam sinh cho rằng bản thân soái khí ngút trời, không ai không biết anh. Đôi mắt mở to, chỉ vào chính mình: "Cậu không biết?"

"Hả?"

Cô kỳ thật cũng cảm thấy đột nhiên mình hỏi như vậy có điểm không tốt lắm.

Nhưng vừa mới khai giảng liền tham gia huấn luyện quân sự, còn chưa tự giới thiệu bản thân, cô không có khả năng nhận ra người cả ban a.

"Thực xin lỗi a, tôi thật sự không biết."

Lộc Tiểu Ngải nhìn vẻ mặt của anh ta, cảm giác có chút đáng sợ, vội vàng xin lỗi, suy nghĩ một lát, lại cong khóe miệng lên, mỉm cười.

"La Viễn Thụy."

Nam sinh nhìn cô chằm chằm, chân hơi run rẩy.

Lộc Tiểu Ngải "Ah" một tiếng, đem ba từ "La Viễn Thụy" lặp lại một lần: "Nhớ kỹ."

Rồi sau đó cô còn nói thêm: "Tên tôi là Lộc Tiểu Ngải."

"Tôi biết!" La Viễn Thụy vẫn như cũ nhìn cô, ngữ khí rất táo bạo, giọng nói rất nghiêm túc.

"Cậu biết gì không!"

  

Giọng nói trầm thấp của huấn luyện viên vang lên, khiến Lộc Tiểu Ngải sợ tới mức run rẩy.

"Tôi để em nói chuyện sao!" Huấn luyện viên giơ ngón tay cái chỉ về phía La Viễn Thụy: "Phạt chạy năm vòng!"

La Viễn Thụy cà lơ phất phơ, hoạt động tứ chi, khi chạy đến phía đường băng, còn quay đầu lại, nhìn Lộc Tiểu Ngải mỉm cười: "Bạn học nhỏ, cậu lớn lên rất đáng yêu."

Lộc Tiểu Ngải "Ồ" một tiếng, sau lại rụt người lại, dựa sát vào lan can, khẽ nheo mắt liếc nhìn anh.

 

Cô cảm thấy không thể hiểu được La Viễn Thụy.

- ---

"Tiểu Ngải, cậu vừa rồi nói chuyện với La Viễn Thụy đúng không?"

  

Sau khi giải tán, Đường Tử Duyệt ngồi trên mặt đất, hỏi Lộc Tiểu Ngải.

"Đúng vậy." Lộc Tiểu Ngải gật gật đầu: "Còn may không bị phạt chạy."

"La Viễn Thụy......" Chu Huyên Huyên cảm giác cái tên này nghe khá quen tai, trong chốc lát nhớ ra, đột nhiên vỗ xuống mặt đất, một ít bụi đất bay lên, lớn tiếng nói: "Thôi nào! Cậu ta học cùng ban chúng ta!"

"Cậu ta làm sao vậy?" Lộc Tiểu Ngải duỗi duỗi đầu, mở to hai mắt hỏi.

"Cậu ta học trường cấp hai ngay cạnh trường mình, nghe nói rất hoành hành ngang ngược." Chu Huyên Huyên nhìn nhìn xung quanh, trốn tránh La Viễn Thụy nhẹ giọng nói: "Đặc biệt thích đánh nhau, bắt nạt người khác, có lần còn dẫn theo một nhóm người đến đánh nhau với bảo vệ trường."

"Gì??" Đường Tử Duyệt kinh ngạc: "Cậu ta có bệnh đi!"

  

"Cũng không phải chuyện lạ gì." Chu Huyên Huyên nhún vai: "Các bạn học sơ trung đều tránh xa cậu ta."

"Cậu không sao chứ?" Đường Tử Duyệt nhanh chóng kéo Lộc Tiểu Ngải đứng lên, quan sát trên dưới: "Xoay một vòng cho mình xem."

Lộc Tiểu Ngải ngoan ngoãn xoay một vòng.

"Giơ tay lên để mình nhìn xem." Đường Tử Duyệt lại cười trộm nói: "Sau đó nhảy hai lần để mình nhìn xem."

 

Lộc Tiểu Ngải đang muốn làm theo, Chu Huyên Huyên đã dùng chân đạp Đường Tử Duyệt một cái: "Cậu ấy đang trêu chọc cậu, đừng nghe cậu ấy."

"Nói chuyện với cậu ta cũng không có vấn đề gì." Chu Huyên Huyên nói: "Nhưng Tiểu Ngải, cậu vẫn nên ít tiếp xúc với cậu ta."

"Ừ ừ." Lộc Tiểu Ngải vội vàng gật đầu.

- ----

Buổi sáng, huấn luyện quân sự kết thúc, Lộc Tiểu Ngải nháy mắt vứt tên hung hăng hống hách - La Viễn Thụy ra sau đầu, bụng kêu "ọc ọc" một tiếng, đầu nhỏ chỉ xoay quanh các món ngon.

  

Cô nuốt nuốt nước miếng, trong lòng tràn đầy chờ mong gửi tin nhắn cho Lục Thời Xuyên:〈Thời Xuyên, chúng ta ra ngoài ăn đi.〉

Lúc này, tiếng chuông cuối lớp vừa vang lên, Lục Thời Xuyên buông bút xuống:〈Được, em ăn ở đâu?〉

Lộc Tiểu Ngải kích động mà gõ lặp lại ba chữ:〈Đi ăn thịt, đi ăn thịt, đi ăn thịt, đi ăn thịt, đi ăn thịt.〉

〈Anh ở cổng trường chờ em.〉

Ngón tay thon dài ấn nút gửi, Lục Thời Xuyên đẩy ghế dựa ra, đi ra ngoài phòng học.

"Xuyên ca, cậu đi đâu mà vội thế?"

  

Lúc anh đi đến cửa sau phòng học, Viên Vũ Trác cũng vừa thức dậy.

"Đi ăn thịt." Bước chân Lục Thời Xuyên không chậm lại, vội vàng lưu lại một câu.

Viên Vũ Trác: "???"

Lỗ tai anh có vấn đề sao?

Sao lại cảm thấy lời nói và hành vi gần đây của Lục Thời Xuyên càng ngày càng trở nên kỳ quái....

- ---

Ở cổng trường có rất nhiều học sinh, nhưng Lộc Tiểu Ngải chỉ liếc mắt một cái là thấy được Lục Thời Xuyên.

  

"Thời Xuyên! Nhìn bên này, nhìn bên này! Em ở đây!"

Cách đó không xa, Lộc Tiểu Ngải vẫy tay thu hút sự chú ý của anh.

Lục Thời Xuyên nghiêng đầu, khóe miệng hơi giương lên.

Lộc Tiểu Ngải "Bộp bộp" chạy tới, đột nhiên lao mạnh về phía trước, nhào vào trong lồng ngực Lục Thời Xuyên, sau đó cười tủm tỉm mà ngẩng đầu lên, chỉ vào tiệm ăn bên kia đường: "Thời Xuyên, chúng ta đi ăn thịt nướng đi, em đã sớm muốn đi."

  

"Được." Lục Thời Xuyên sờ sờ đỉnh đầu cô, nắm tay cô đi qua đó, cẩn thận quan sát xe cộ trên đường giúp cô.

Trong tiệm có rất nhiều người, khí lạnh mở vừa đủ, rất mát mẻ, lại có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, cho nên cũng không có vẻ ầm ĩ, mà rất thoải mái.

  

Lộc Tiểu Ngải đung đưa cẳng chân, cười hì hì lật xem thực đơn.

Lục Thời Xuyên chú ý tới tay áo dài che đi bàn tay cô đang quét tới quét lui trên bàn, khẽ cau mày, giơ tay giúp cô gấp nó lên, mỗi nếp gấp đều rất gọn gàng.

  

Sau đó, anh rút khăn giấy từ một cái hộp ra, lau lại cái bàn nhìn khá sạch sẽ trước mắt.

Lộc Tiểu Ngải lật từ đầu đến cuối, lại từ cuối lên đầu, rối rắm không biết nên gọi món gì, vì thế kéo lấy góc áo Lục Thời Xuyên, lắc lắc: "Có thật nhiều đồ ăn a, Thời Xuyên, anh muốn ăn cái gì?"

 

"Tùy em." Lục Thời Xuyên nghiêng đầu, liếc mắt nhìn qua cái thực đơn, anh từ trước đến nay luôn thuận theo cô.

Lộc Tiểu Ngải lại tiếp tục cúi đầu, nỗ lực hết sức mà nhìn đi nhìn lại, mỗi khi nhìn trúng món nào, liền chỉ tay vào hỏi Lục Thời Xuyên: "Cái này được không?"

Lục Thời Xuyên cũng không chọn, luôn khẽ gật đầu.

Mấy nữ sinh bàn bên cạnh nhỏ giọng ríu rít mà nghị luận, lén lút vươn đầu nhìn sang bên này.

Loáng thoáng có thể nghe rõ hai chữ "Thời Xuyên"

Sau một lúc lâu, Lộc Tiểu Ngải đã ăn no, cách một lớp quần áo sờ sờ bụng, sau đó cái miệng nhỏ nhấp từng ngụm nước trái cây nhỏ, ngân nga theo tiếng nhạc du dương của tiệm, kết nối wifi, nhàn nhã nghịch điện thoại di động.

Ai? Cô nhớ rõ vừa mới xem qua tin nhắn của nhóm rồi mà, tại sao chưa gì bây giờ đã có 99+ tin nhắn chưa đọc.

- ------

Mọi người đều thích nói chuyện phiếm, cơm cũng quên ăn sao?

Lộc Tiểu Ngải nhấn mở, liền nhìn thấy mấy câu đối thoại dưới cùng.

〈Mình còn cho rằng huấn luyện quân sự đã đủ tàn khốc, không nghĩ tới còn hai ngày thi khảo sát. Haizzz..〉

  

〈Vốn dĩ cho rằng sinh hoạt thoải mái, hạnh phúc của năm nhất cao trung đang đến. Haizzz, vẫn là mình đã quá ngây thơ.〉

〈Thi khảo sát a, phạm vi khảo sát còn lớn như vậy, phiền chết mất.〉

Lộc Tiểu Ngải mới vừa đọc ba tin nhắn mới nhất đó, tức khắc có cảm giác không tốt cho lắm, vội vàng vuốt lên trên, thấy thông báo thi khảo sát của lớp trưởng gửi đến trên màn hình điện thoại.

Phạm vi của kì khảo sát... Cái khác còn tốt, nhưng toán học vừa lúc nghỉ hè Lục Thời Xuyên giúp cô chuẩn bị bài vở chương một.

Thật ra ban đầu Lục Thời Xuyên muốn giảng nhiều hơn, nhưng Lộc Tiểu Ngải vừa thấy toán học liền đau đầu, nháo muốn đi ra ngoài chơi, mấy ngày phản kháng rốt cuộc cũng được như ý nguyện.  

Ahhhhhhhh, sao cô chưa nghe nói qua còn có một kỳ thi khảo sát a.

Lộc Tiểu Ngải ngồi ngay ngắn lại, thật cẩn thận mà chọc bả vai Lục Thời Xuyên, tận lực biểu hiện sự chân thành, thống khổ của bản thân, buồn bã nói: "Thời Xuyên, em xong đời rồi."

- Hết chương 8 -