Một Viên Kẹo Mềm Đặt Trên Đầu Quả Tim
Edit+Beta: Thi
Wattpad: NhaThi1789
Wordpress: thithinguyen1789
Group FB: 🍭 Sweet Candies 🍭
- ----
Lục Thời Xuyên còn chưa nhìn thấy cô, ngược lại ánh mắt cả lớp lập tức nhìn về phía cô, xen lẫn sự ngạc nhiên cùng tìm tòi nghiên cứu.
Tay Lộc Tiểu Ngải bất động giữa không trung, khóe miệng run rẩy -- học trưởng này, cũng quá thích giúp đỡ người khác đi?
Cô lập tức lễ phép nở một nụ cười ngượng nghịu, cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ lùi lại.
Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú, một trận âm thanh ồn ào, náo động bàn tán vang lên, thẳng đến khi Lục Thời Xuyên từ trên ghế đứng dậy đi về phía cô, Lộc Tiểu Ngải mới dần dần bình tĩnh lại.
Bước chân anh vẫn như cũ không nhanh không chậm, thân hình cao lớn, đĩnh bạt toàn bộ lộ ra vẻ hờ hững, chỉ có đôi mắt không che dấu hiện lên vẻ quan tâm.
"Có chuyện gì vậy?"
Lục Thời Xuyên đứng yên trước mặt cô, góc độ này vừa khéo chặn mấy tầm mắt đang tìm tòi, nguyên cứu phía sau giúp cô.
"Nghĩ muốn đến gặp anh, nhân tiện --" Lộc Tiểu Ngải xoa xoa cái mũi mang theo một chút mồ hôi, cầm sô cô la đưa qua: "Em cảm thấy cái này ăn rất ngon, anh có muốn nếm thử không?"
"Có." Lục Thời Xuyên giơ tay tiếp nhận viên kẹo được đóng gói tinh xảo, trong lúc vô tình đầu ngón tay đụng tới mu bàn tay hơi lạnh của cô.
Qua giấy bạc, anh hơi dùng sức, bóc vỏ kẹo sô cô la, rồi bẻ thanh kẹo thành hai miếng nhỏ, một miếng đút vào miệng Lộc Tiểu Ngải, rồi sau đó lại rũ mắt, đút miếng còn lại vào trong miệng mình.
Vị ngọt nồng đậm tràn ngập khắp khoang miệng, Lục Thời Xuyên đã từng không thích loại mùi vị này, nhưng vì Lộc Tiểu Ngải, anh cũng có thể tập làm quen dần.
"Phần còn lại để anh cầm đi." Lục Thời Xuyên nhấc mi mắt lên, cúi người xuống thấp bằng Lộc Tiểu Ngải, vươn tay cầm mấy viên kẹo trong tay cô.
Lộc Tiểu Ngải đỏ mặt, tim đập vang, cuống quít liên tục gật đầu: "Ừm ừm, vốn dĩ là để cho anh nếm thử a."
Lộc Tiểu Ngải "Ah" một tiếng, kéo cánh tay Lục Thời Xuyên qua, nhìn đồng hồ trên tay anh, thời gian còn có ba phút.
"Mau về lớp, đừng đến trễ." Lục Thời Xuyên đứng thẳng lại, sờ sờ đỉnh đầu cô, thanh âm ôn nhu nói.
Anh biết mặc dù học sinh cao nhất ở trường đang trong thời kì huấn luyện quân sự, nhưng việc tự học của lớp vẫn như thường lệ.
"Thời Xuyên, em về lớp đây, tạm biệt!"
Giọng nói cô gái dịu dàng, ngọt ngào.
"Ừ." Lục Thời Xuyên nói lời tạm biệt với cô, sau đó từ cửa sau phòng học đi vào.
Mới vừa rồi, dường như toàn bộ sự chú ý của các bạn học trong lớp đều tập chung trên người "Em gái Lục Thời Xuyên", cậu một lời tôi một lời mà thảo luận đến vui vẻ.
Lúc này mọi người đột nhiên giống bị ấn xuống nút tắt tiếng, ngay lập tức không nói thêm gì.
"Trời ạ -- đợi đã, đợi đã!"
Khi Lục Thời Xuyên đi ngang qua chỗ ngồi của Viên Vũ Trác, Viên Vũ Trác một phen giữ chặt tay anh, đôi mắt mở to quan sát một chút, hỏi: "Xuyên ca, anh đã lấy cái gì?"
"Sô cô la." Lục Thời Xuyên nhẹ nhàng trả lời một câu.
Không cần nghĩ cũng biết là em gái nhỏ học năm nhất cho anh.
Viên Vũ Trác bỗng nhiên nhớ tới lần khai giảng mấy hôm trước, Lục Thời Xuyên còn uống hoa nhài mật trà "hương vị không tệ" mà cô đưa, đáy lòng không khỏi tự chủ, tán thưởng 'Em gái cậu ta bản lĩnh thật lớn!'
Từ khi bắt đầu học Lục Trung, nữ sinh đến tìm Lục Thời Xuyên nhiều không đếm được, nhưng anh thậm chí ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho người ta.
Mà bạn nhỏ này chỉ cần hơi mở miệng một chút, Lục Thời Xuyên đã đoán được ý nghĩ của cô.
Viên Vũ Trác nói xong, khẳng định gật đầu -- tình cảm anh em hai người thật tốt.
- ----
"Ai nha, còn hai ngày nữa là kết thúc khóa huấn luyện quân sự rồi."
Thời điểm giải tán nghỉ ngơi, Chu Huyên Huyên và Lộc Tiểu Ngải ngồi dưới đất, nhặt đá lên chơi.
Chu Huyên Huyên có vẻ rất vừa lòng với tiến độ huấn luyện quân sự hiện tại, thời điểm nói chuyện khóe miệng giương lên.
Cô lại nhặt một cành cây ngắn lên, nhàm chán dùng nó vạch tới vạch lui trên mặt đất, sau đó theo thói quen để cành cây giữa hai ngón tay mà xoay xoay giống như cầm bút.
"Hả?" Lộc Tiểu Ngải vươn đầu về phía trước, ngữ khí nghi hoặc: "Như vậy cũng được sao?"
"Cậu đang nói việc xoay cành cây sao?" Chu Huyên Huyên cười nói: "Ai, bởi vì mình đã thành thạo, thói quen xoay bút trong người mình đã hình thành từ lâu."
"Huyên Huyên, cậu có thể dạy mình không?" Lộc Tiểu Ngải cũng nhặt một cành cây lên, thử rất nhiều lần, không có một lần nào thành công.
"Sao cậu muốn học cái này?" Chu Huyên Huyên dường như vô cùng ngạc nhiên, hỏi.
"...... Có vẻ rất thú vị." Lộc Tiểu Ngải nói.
Kỳ thật là vì nhớ tới ngày hôm đó, cô không cẩn thận đã làm văng mực bút lên trên cánh tay Lục Thời Xuyên.
"Wow Tiểu Ngải, cậu không biết mình ở sơ trung vì xoay bút quá nhiều bị lão sư mắng đến bao nhiêu lần đâu!" Chu Huyên Huyên nhớ lại những việc trải qua trước đây, cảm thấy quá bi thảm, vì thế nói: "Cậu vẫn nên đừng học."
(*) lão sư: thầy (cô) giáo
Lộc Tiểu Ngải nghĩ rồi lại tưởng tượng, nói không chừng về sau tạo thành thói quen, lão sư còn chưa nói, đã bị Lục Thời Xuyên nhìn không thuận mắt, rồi thay lão sư......
Cô thật sự không dám chọc anh......
"Được thôi, mình sẽ không học nữa." Lộc Tiểu Ngải nói, lại tiếp tục cùng Chu Huyên Huyên bên cạnh vừa ngồi nói chuyện vừa chơi với đá.
"Tin lớn! Tin lớn!"
Đường Tử Duyệt từ sân bóng rổ chạy tới, trong tay còn cầm ba bình nước đến, vì bị va chạm mà kêu "Leng keng leng keng"
So với người khác ngày nào tham gia huấn luyện quân sự đều là một ngày bị hành đến mệt lả, nhưng Đường Tử Duyệt thì khác -- dường như cô càng ngày càng thích nghi với việc này, càng ngày càng có sức sống.
Trong thời gian nghỉ ngơi còn giúp hai cô mang bình nước tới.
"Cảm ơn, mau nói, rốt cuộc là tin tức gì?"
Chu Huyên Huyên tiếp nhận cái bình, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Đường Tử Duyệt, vì thế cũng có hứng thú.
Lộc Tiểu Ngải: "..."
Rốt cuộc, vừa mới khai giảng không bao lâu, ở Lục Trung quen biết chỉ giới hạn vài người xung quanh, tự nhiên rất tò mò.
"Cậu đoán xem đấy là cái gì?" Đường Tử Duyệt ngửa đầu uống "Ừng ực ừng ực" mấy ngụm nước lớn, không đợi hai người trả lời, trước khi không nhịn được, đóng nắp bình lại, nhanh chóng nói: "Là về Lục học trưởng."
Lộc Tiểu Ngải vừa nghe, đôi mắt lập tức mở to, tiến về phía trước.
Về Lục Thời Xuyên? Sao cô lại không biết a.
Chu Huyên Huyên kéo dài âm điệu "Ồ" một tiếng, một bộ dáng cái gì cũng đã hiểu, vừa thấy ánh mắt Đường Tử Duyệt gấp không chờ nổi, có ý xấu mà nói: "Cậu cầu xin mình, mình liền nghe."
"Mơ đi, ai thèm cầu xin cậu!" Đường Tử Duyệt dơ chân đá cô một cái, cười hì hì quay sang Lộc Tiểu Ngải nói: "Tiểu Ngải, mình chắc chắn cậu khẳng định muốn nghe, cậu sẽ không giống cậu ấy vô tình như vậy chứ?"
Lộc Tiểu Ngải nhanh chóng gật đầu liên tục, đôi tay ngoan ngoãn cầm cái bình, nghiêm túc nghe Đường Tử Duyệt nói chuyện.
"Mình nghe nói, Lục học trưởng có em gái, ở trong khối chúng ta."
Đường Tử Duyệt rốt cuộc cũng được nói ra, mặt đầy hưng phấn.
Lộc Tiểu Ngải: "......"
Còn tưởng là cái gì......
Tin tức lan truyền cũng quá nhanh đi, giọng nói lớn của học trưởng Viên Vũ Trác quả thực kinh thiên động địa, một câu nói mà cả trường đều biết.
"Ai nha! Sao cậu lại không phản ứng gì thế!" Đường Tử Duyệt vỗ nhẹ đầu Lộc Tiểu Ngải một cái: "Bị dọa rồi sao?"
"Cái này có gì lớn mà bị dọa chứ?" Chu Huyên Huyên nghi hoặc nói: "Có em gái không phải rất bình thường sao?"
"Ai, vừa thấy liền biết cậu không hiểu tâm tư bọn mình rồi." Đường Tử Duyệt thở dài, đôi mắt nhấp nháy nói: "Anh ấy có em gái, nếu chúng ta có quan hệ tốt với cậu ấy, nói không chừng có thể tiếp cận học trưởng a."
Chu Huyên Huyên lúc này mới nhớ tới, các cô đều là "hoa si", vì thế bất lực lắc đầu -- hai người này thật không có thuốc chữa.
"Ai nha, Tiểu Ngải, cậu có nghe thấy gì không?" Đường Tử Duyệt thấy cô vẫn không nói gì, đặt tay trên hai vai cô dùng sức lắc mạnh vài cái.
"Nghe...... rồi." Lộc Tiểu Ngải không biểu tình gì.
Sớm biết thế, mấy ngày hôm trước cô đã nói cho Đường Tử Duyệt quan hệ của cô và Lục Thời Xuyên.
Lần này thì tốt rồi, có vẻ như ngày càng khó nói hơn.
"Chuyện đó, Duyệt Duyệt." Lộc Tiểu Ngải lấy hết can đảm, vô cùng cẩn thận mà thử thăm dò Đường Tử Duyệt nói: "Thật ra mình đã biết Lục Thời Xuyên từ lâu."
"Huhh?" Đường Tử Duyệt ngẩn người, sau đó bật cười vươn một cánh tay khoác lên bả vai Lộc Tiểu Ngải, thần bí hề hề mà nói: "Thật ra mình cũng biết anh ấy từ lâu rồi, mười năm trước ở trong mộng mình đã gặp anh ấy."
Lộc Tiểu Ngải: "......"
Cô còn chưa gặp qua người có mạch não kỳ diệu như vậy.
Đường Tử Duyệt lại nhìn Chu Huyên Huyên nói: "Ai, Huyên Huyên, cậu nói Tiểu Ngải có phải bị nhan sắc của học trưởng mê hoặc hay không, tưởng tượng quá nhiều rồi?"
"Mình thấy cả hai cậu đều tưởng tượng quá nhiều!" Chu Huyên Huyên đỡ trán.
Lộc Tiểu Ngải hít sâu một hơi, cảm thấy bản thân tạm thời không muốn nói đến chuyện này nữa.
"Em gái Lục học trưởng học ban mấy thế?" Chu Huyên Huyên hỏi.
"Mình không biết." Đường Tử Duyệt nhún nhún vai: "Mình chỉ nghe nói thôi, chứ không biết cậu ấy trông như thế nào."
"Tính cách hẳn là giống học trưởng đi." Chu Huyên Huyên cố ý chêu chọc Đường Tử Duyệt nói: "Đặc biệt là người cao lãnh, khẳng định không dễ dàng nói chuyện cùng cậu."
"Ai nha, không chỉ có cậu, mọi người đều cho rằng như vậy, cậu ấy nhất định là tiên nữ không dính khói lửa phàm tục."
Đường Tử Duyệt dường như cũng không để ý lắm, trên mặt đều là ý cười: "Ahh, mình đã quyết định, từ nay cậu ấy sẽ là nữ thần của mình!"
Qua một giây sau, Đường Tử Duyệt đột nhiên phản ứng lại, dừng một chút, hỏi Lộc Tiểu Ngải: "Tiểu Ngải, mình lúc trước có nói cậu là nữ thần của mình đúng không?"
Lộc Tiểu Ngải hơi hơi hé miệng: "...... Phải không."
"Ai, không sao đâu! Các cậu đều là nữ thần của mình!" Bàn tay Đường Tử Duyệt vung lên, giống như đang nhận xét phi tần của mình: "Một người đáng yêu, một người cao lãnh, thật là đẹp."
Lộc Tiểu Ngải giơ tay "Bốp" một cái trên trán cô, sau đó buồn rầu cụp mi mắt.
"Ai? Cậu làm sao vậy?" Đường Tử Duyệt lo lắng hỏi.
"Không có gì...... Mình đang suy nghĩ làm cách nào biến mình thành tiên nữ cao lãnh." Biểu tình Lộc Tiểu Ngải có chút rối rắm, thất thần trả lời.
Đường Tử Duyệt: "???"
Cậu ấy không phải đã điên rồi chứ.
"Cao lên" là không có khả năng, Lộc Tiểu Ngải cảm thấy bản thân uống tấn sữa bò cũng không cao thêm được mấy centimet.
Vì thế cô lặng lẽ lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Lục Thời Xuyên:〈Thời Xuyên, anh nói xem em phải làm thế nào mới có thể lạnh lùng hơn một chút.〉
Lục Thời Xuyên cho rằng cô khó chịu khi tham gia huấn luyện quân sự, đôi lông mày hơi nhếch lên: 〈Bị say nắng sao? Anh đi xin nghỉ cho em.〉
Lộc Tiểu Ngải vội vàng nói:〈Không phải, không phải, em không bị gì cả, em đang nói về phương điện tính cách.〉
Rồi sau đó cô lại gửi một tin nhắn khác:〈Khi nào anh dậy em đi, ai cũng nói anh là người cao lãnh cả.〉
〈Anh chỉ cần nói vài câu đặc biệt cao lãnh, em liền học theo.〉
Lục Thời Xuyên sinh ra tính tình đã cao lãnh, không thích náo nhiệt, khí chất bản thân đã thế, thực sự không có cái gì "đặc biệt cao lãnh" để dạy cô.
Anh khẽ rũ mắt xuống, những ngón tay thon dài, gõ một câu trên bàn phím:〈Anh sẽ không nói, đối với em không thể lạnh lùng được.〉
Giọng điệu rất nghiêm túc.
- Hết chương 7 -