Trung nhìn An vì mệt quá mà đã thiếp đi, khoé mắt vẫn còn vương nước, hắn ôm chặt lấy cậu rồi hôn nhẹ vào vầng trán còn thấm đẫm mồ hôi, ánh mắt nghiêm nghị thường ngày đã dịu dàng đi nhiều.
Nhẹ nhàng bế người vào buồng tắm, Trung xả nước rồi cẩn thận tẩy rửa cho An sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Lúc ngón tay đưa vào lỗ nhỏ để moi chất lỏng vừa bắn vào ra, An hơi nhăn nhó cau mày rên lên, vẻ mặt thống khổ này làm tim Trung khẽ nhói một cái, động tác tay cũng nhẹ đi rất nhiều.
Làm xong mọi việc, Trung mặc quần áo cho An rồi bế cậu ra khỏi cửa. Hắn vừa khoá cửa xong quay lại thì đụng độ Khoa cũng đang mở cửa đi ra.
Khoa nhìn thấy An nằm gọn trong lòng Trung thì ngẩn ra, vội vàng hỏi:
"Anh... anh đưa cậu ấy đi đâu?"
Trung cau mày, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Khoa, gằn từng tiếng.
"Tôi đưa bạn đời của mình đi đâu lại còn phải hỏi ý kiến cậu hả? Đừng xen vào chuyện của người khác!" Trung bế An định đi, Khoa vội vàng kéo tay hắn lại.
"Anh có ý gì? Tôi nghe nói hai người đã chia tay rồi cơ mà?"
Trung quay lại, miệng nở nụ cười lạnh lẽo, hất tay Khoa ra.
"Tôi cảnh cáo cậu an phận lại, đừng có làm phiền An nữa. Quấy rầy người đã có gia đình là trái pháp luật đấy! Cậu không muốn tôi kiện cậu ra toà chứ?"
Loading...
Trung nói xong thì bế An đi thẳng, mặc cho Khoa hoang mang đứng đó.
"Hắn nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ An và hắn ta đã kết hôn?" Không thể tin được. Vài tháng nay Khoa thấy An lủi thủi một mình, thân hình càng ngày càng tiều tuỵ, chính vì lý do đó hắn mới muốn tiến thêm một bước.
Nhìn gương mặt già dặn đầy vẻ trải đời của Trung, Khoa không tin người như hắn có thể làm cho An hạnh phúc được.
Bàn tay nắm chặt lại, người hơi run lên. Khoa nhịn cơn phẫn uất nghẹn trong cổ họng, bước vào nhà gọi một cú điện thoại, đợi đến khi có người nghe máy thì vội vàng nói:
"A lô, bữa trước mày nói có người muốn điều tra công ty Tài chính AA đúng không?"
Người bên kia nói gì đó làm Khoa hơi nhíu mi, đợi bên kia im lặng hắn mới nhếch miệng cười, trả lời dứt khoát.
"Vậy được. Vụ này tao nhận."
Lúc An tỉnh lại thì thấy cả người đau đớn, thân thể dường như không còn của mình nữa. Cậu nghiêng mặt sang thấy một bộ quần áo đặt ở trên tủ đầu giường, cả căn phòng rộng lớn chỉ có một mình cậu.
Không đúng. Phòng cậu có bao giờ rộng lớn đâu?
Đến khi An nhận ra mình đang ở nhà Trung thì kinh ngạc nói không lên lời. Nơi đây đã vài tháng cậu không đến rồi, trên tường vẫn còn treo ảnh của hai người lúc còn đang mặn nồng. Đồ vật xung quanh vẫn y hệt như những ngày cậu còn hay đến đây.
Người đàn ông trong ảnh chỉ tuỳ ý đứng đó nhưng lại khiến người ta không dời nổi mắt. Trung sở hữu một khuôn mặt cương trực, tấm lưng thẳng tắp, thân hình tràn ngập sức mạnh, cái khí chất của một người đã từng ở trong quân đội không thể lẫn đi đâu được. An đứng bên cạnh hắn đang cười vô cùng hạnh phúc.
Nhìn nụ cười đó, An chợt thấy hoài nghi chính mình. Từ bao giờ ở bên cạnh người đàn ông này cậu lại thấy vui vẻ như vậy chứ?
Trước đây cậu ngỡ mình căm ghét hắn, nhưng có lẽ tình yêu này đã nhen nhóm từ lâu rồi, chỉ là lòng cậu bị thù hận che mờ mắt nên không biết quý trọng người ở bên cạnh mình.
An nặng nề ngồi dậy đi ra khỏi phòng.
Căn nhà này vẫn vắng vẻ như vậy, hành lang không có một bóng người. Lúc cậu bước xuống được cầu thang thì thấy Trung đang ngồi xem tài liệu ở phòng khách, trên người mặc bộ áo ngủ, bộ dáng khá thong dong và lười biếng nhưng cũng không mất đi vẻ quyến rũ của đàn ông trưởng thành.
Trung nhìn thấy cậu thì nhíu mày, "Dép đâu? Tất đâu?"
Giọng nói lạnh lùng của Trung làm An hơi luống cuống. Cậu chưa kịp trả lời thì hắn đã đứng dậy bước nhanh tới bế cậu đặt lên ghế, hắn lấy cái chăn mỏng bên cạnh phủ lên chân cậu rồi mới đi ra tủ lấy dép.
"Lần sau còn để tôi thấy em đi chân đất trong nhà thì đừng có trách." Trung đe doạ nhưng giọng nói lại phá lệ có chút dịu dàng.
An im lặng không cãi lại, nghe câu này cậu lại hồi tưởng về quá khứ của hai người, khi đó Trung lúc nào cũng tỉ mỉ chăm lo cho cậu từng tí một, cũng hay la mắng cậu không biết chăm sóc bản thân.
Giờ khung cảnh quá khứ và hiện tại lại lồng ghép chồng chéo lên nhau, nhưng cậu không thể tinh nghịch lè lưỡi mà cãi lại hắn nữa.
Trung thấy An ngẩn ra thì đành thở dài bỏ qua, bước vào bếp lấy cháo ra cho cậu.
"Ăn đi cho nóng."
Nhìn nhìn bát cháo hạt sen ninh với nấm mỡ mà cậu yêu thích trước mặt, An cuối cùng cũng cắn môi hỏi:
"Sao em lại ở đây?"
Trung vẫn đang vùi đầu vào tài liệu, thản nhiên đáp:
"Mấy ngày nay cứ ở đây đi." Giọng điệu kiên quyết không cho phép cậu từ chối.
"Vâng."
An yên lặng ăn hết bát cháo. Cậu biết rõ nếu muốn sống dễ chịu thì phải ngoan ngoãn vâng lời. Trung có rất nhiều biện pháp để cậu đi vào khuôn khổ, càng chống đối thì càng hại mình.
Mấy ngày hôm nay An ở nhà liên tục vùi mình ở phòng tranh, phòng này là trước kia Trung thiết kế riêng cho cậu. Giờ đây dụng cụ vẫn còn đầy đủ.
Hàng ngày Trung vẫn đi làm, tối lại về nhà với cậu, cuộc sống trôi qua khá nhàn hạ. Nhưng An ở đây đến ngày thứ ba thì mới nhận ra là Trung không cho cậu ra khỏi nhà.
Vì mấy hôm trước không có buổi học nên An không hề phát hiện, đến hôm nay cậu định về nhà lấy ba lô để đến trường thì mới biết Trung cho người canh ở ngoài cửa.
Nhìn mấy anh bảo vệ to con lạnh lùng chắn trước mặt mình, An đành thở dài rồi quay vào nhà.
Chẳng lẽ hắn muốn nhốt cậu lại?
An cảm thấy rất hoang mang, chân cứ vô thức đi qua đi lại trong nhà mà không thể bình tĩnh nổi. Cậu có thể nghe lời Trung ngoan ngoãn mà ở bên cạnh làm đồ chơi cho hắn, nhưng cậu không muốn bỏ học. Cậu không muốn bị nhốt một chỗ.
Đến khi không thể nhịn nổi nữa An bèn cầm lấy điện thoại gọi cho Trung, cuối cùng chỉ đợi được một câu 'chờ tôi về' của hắn.
Đời người mất bao nhiêu thời gian để chờ đợi?
An chẳng rõ nữa, cậu chỉ biết là mãi đến tận khuya Trung vẫn không về, cơm canh do dì giúp việc nấu cũng đã lạnh ngắt. Cậu nằm trên sô pha, cả người trở nên trì trệ và mệt mỏi, trước khi nhận được câu trả lời thì cậu chẳng muốn ăn gì cả.
Đợi đến một giờ sáng khi người đàn ông một thân mệt mỏi trở về nhà thì thấy An nằm ngủ co ro ở đó, thân thể gầy yếu mỏng manh làm hắn càng thêm đau lòng.
Thật ra mấy ngày hôm nay Trung liên tục gặp rắc rối, đến cả nhà chính bên kia cũng bị làm phiền rất nhiều. Vì đề phòng có kẻ muốn ra tay với người bên cạnh hắn cho nên thời gian này đành phải nhốt An lại.
Nhưng Trung không có cách nào giải thích để An hiểu, dường như từ khi chuyện kia xảy ra, hắn đã tự cưỡng ép chính mình giấu đi cảm xúc vào trong lòng.
Lúc bế An lên, Trung nhận ra cậu gần đây gầy đi quá nhiều, hắn khẽ thở dài, nhẹ nhàng ôm cậu vào phòng rồi cứ thế nhìn cậu ngủ cả một đêm.