Đó là một buổi chiều không thể bình thường hơn, Lục Thanh Du vừa mới tỉnh dậy.
Thời gian thanh tỉnh của anh hiện tại càng ngày càng ngắn, phần lớn thời gian đều dành cho những giấc ngủ chẳng mấy an ổn.
Tạ Vọng vô cùng quý trọng những phút giây gặp mặt ngắn ngủi như vậy, mà lần này Lục Thanh Du thế mà còn rất cao hứng —— anh đột nhiên nói muốn hát cho cậu nghe một bài hát.
Tạ Vọng vòng tay qua người anh, vùi đầu vào cổ anh hít sâu một hơi, sau đó hôn anh.
Hương cam nhẹ nhàng khiến trái tim cậu vô cùng thoải mái.
Mặt Lục Thanh Du đỏ ửng, khuôn mặt tái nhợt không thấy huyết sắc nhiều ngày dường như cũng có chút sinh khí.
Tạ Vọng ôm lấy người, dưới vẻ mặt khó hiểu của Lục Thanh Du dẫn người đến phòng piano.
Lục Thanh Du lúc ấy có chút kinh ngạc, "A Vọng, thì ra em còn có thể chơi đàn dương cầm."
Tạ Vọng cười khẽ một tiếng, thần sắc lại rất phức tạp, "Cục cưng, chuyện anh không biết còn nhiều lắm, vì vậy, anh cứ từ từ mà khám phá em?"
Lục Thanh Du không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể trầm mặc nhìn cậu.
Tạ Vọng dường như không để ý lắm, lại hôn lên.
Lục Thanh Du ở trong lòng thở dài, gần đây Tạ Vọng càng ngày càng dính người, thường không báo trước câu nào, hoạt động giữa hai người sẽ phát triển thành hôn môi.
Hôn xong, Tạ Vọng lại cười đùa giỡn anh vài câu, lập tức đứng dậy chuẩn bị một chút sau đó mở thiết bị ghi âm ra.
Lục Thanh Du nghe tiếng đàn dương cầm thanh thúy tao nhã, hơi cúi đầu xuống, hát vào micro trong tay.
"Sắc trắng tựa như hàm răng trắng ngà cắn nuốt luôn sự nhiệt tình
Mùi vị nồng nàn của chai Champagne cũng sớm bốc hơi hết sạch
Sắc trắng tựa như con ngài trắng ẩn mình quay lại hồng trần thế tục
Nhìn xuống những tấm bia ký ức
......
Một bó hồng làm tang lễ cho trái tim không ngờ vực
Chuyện xưa xóa hết, tình yêu trôi đi
Đến tận kiếp sâu."
Thành thật mà nói, Lục Thanh Du thật ra hát không hay, dù sao bây giờ anh cũng không thể nào điều chỉnh được hơi thở của mình, thậm chí có thể nói là hát đứt quãng.
Nhưng thanh âm này rơi vào lỗ tai Tạ Vọng, lại giống như một khúc nhạc tuyệt vời nhất.
Nhưng lời bài hát, lại khiến cậu vô cùng đau lòng.
Cậu dừng tay chơi đàn lại, nghiêng đầu nhìn Lục Thanh Du, ánh mặt trời màu vàng bên ngoài phòng đàn xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, lướt qua thân thể bọn họ tạo thành một mảng tối đen.
Mà Lục Thanh Du ở trong bóng tối, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt.
Tạ Vọng đứng lên, tắt thiết bị ghi âm, sau đó đi tới gần anh, ngồi xổm xuống ôm lấy anh.
Sức lực có hơi lớn, Lục Thanh Du trong cơn đau cũng cảm nhận được lực này.
Anh yên lặng rơi lệ, tựa vào vai Tạ Vọng.
Tạ Vọng mở miệng, "Vừa rồi em đã định hỏi, hóa ra anh còn biết tiếng Quảng Đông."
"Ừm, bà của anh là người ở đó, hồi còn bé có từng học qua."
Dừng một chút, Lục Thanh Du lại hỏi: "Em sẽ luôn nhớ đến anh chứ?"
Tạ Vọng chợt siết chặt ngón tay, "Nhất định rồi."
"Ừm." Lục Thanh Du không nhịn được nghẹn ngào một tiếng.
"Em sẽ luôn yêu anh." Tạ Vọng nghiêng đầu, chăm chú nhìn hàng lông mi dài run rẩy của Lục Thanh Du, cả con ngươi màu hổ phách phản chiếu thân ảnh của cậu.
Lục Thanh Du mím môi, trong miệng tràn đầy mùi rỉ sắt đắng chát, anh nhịn một hồi lâu, rốt cục cũng mở miệng hô một câu: "A Vọng."
Tạ Vọng lập tức phát hiện ra sự khác thường của anh, vội vàng gọi điện thoại kêu bác sĩ tới.
Quá trình chờ đợi cho dù vô cùng ngắn ngủi, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy rất dày vò, Lục Thanh Du nắm lấy cánh tay Tạ Vọng, trong lúc hoảng hốt, ngón tay anh gắt gao siết chặt lấy Tạ Vọng, gần như đâm cả vào trong thịt.
Tạ Vọng vẫn chưa phát hiện ra, trái tim đau đến mức sắp nổ tung.
Một khắc trước khi bác sĩ đến, Lục Thanh Du nhịn xuống cảm giác choáng váng và nôn mửa, nói một câu, "Chúng ta gặp nhau quá muộn..."
Thanh âm nhẹ như một tiếng thở dài.
Sau đó, những lời này đã trở thành cơn ác mộng suốt cuộc đời Tạ Vọng.
Ánh đèn trong phòng giải phẫu lại sáng lên, Tạ Vọng bị ánh sáng chiếu đến choáng váng, nhưng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Lục Thanh Du, một khắc trước khi cánh cửa đóng lại, cậu nhìn thấy Lục Thanh Du cũng đang nghiêm túc nhìn mình, trong đôi mắt ngấn lệ kia mơ hồ có một tia không nỡ.
Cậu không biết mình có nhìn lầm hay không, trong nháy mắt trong lòng dâng lên sự khủng hoảng vô cùng lớn.
Tạ Vọng suy sụp tựa vào tường, nhắm mắt lại, nhưng trong bóng tối, cậu lại lờ mờ nhìn thấy một màn vừa rồi.
Giống như một vở kịch câm liên tục diễn ra.
Cậu không biết rốt cuộc mình phải làm như thế nào, mới có thể giữ được Lục Thanh Du.
Lần đầu tiên trong đời cậu yêu một người, lại trở nên chật vật như vậy, giống như vận mệnh cũng muốn đối nghịch với mình.
Thời gian hơn một năm, cậu đã trói chặt mình với Lục Thanh Du lại với nhau, mỗi phút mỗi giây cậu càng thêm yêu người này, nhưng Lục Thanh Du lại càng ngày càng cách cậu xa hơn.
Bọn họ tựa như hai đường thẳng giao nhau, cho dù có một điểm giao nhau kia, nhưng sau đó vẫn có kết cục trời nam đất bắc.
Tạ Vọng không biết đã ở đó chờ đợi bao lâu, cánh cửa dày ngăn trở hết thảy thanh âm, ở trong sự yên tĩnh có thể nói là tĩnh mịch này, chỉ có tiếng tim đập của cậu là rõ ràng nhất.
Thịch, thịch, thịch,...
Ổn định và mạnh mẽ.
Nhưng trái tim Lục Thanh Du lại vĩnh viễn rối loạn không đều, Tạ Vọng nghĩ.
Cậu thậm chí không thể đoán được Lục Thanh Du rốt cuộc có động tâm hay không.
Tựa như Lục Thanh Du chưa từng cho cậu một đáp án chắc chắn.
Lục Thanh Du mới là người nắm giữ sinh mệnh của cậu.
Suy nghĩ của Tạ Vọng dần dần bay xa, thân hình tĩnh lặng dần dần hòa làm một thể với sắc trời ảm đạm.
Bóng tối vô biên lan tràn trong phòng, trong phòng phẫu thuật vẫn chưa từng có ai đi ra.
Tạ Vọng không biết đây rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu, chỉ có thể lo lắng chờ đợi.
Từ lúc bình minh đến khi trời tối, lại từ khi trời tối đến khi ánh sáng ngày mới bắt đầu lan ra.
Cửa phòng giải phẫu rốt cục cũng mở ra, Thẩm Tụng dẫn theo các bác sĩ đi ra.
Một mình y đi thẳng về phía Tạ Vọng, Tạ Vọng trong nháy mắt đứng thẳng người, giọng điệu lại có chút run rẩy, "Anh ấy, lại, vượt qua nữa phải không?"
Cậu chưa từng hỏi Thẩm Tụng như vậy.
Thẩm Tụng rũ mắt xuống, không trả lời câu hỏi của cậu, một lát sau chỉ nói một câu trong bầu không khí quỷ dị: "Cậu vào thăm cậu ấy đi."
"Ý anh là sao?!" Sắc mặt Tạ Vọng trầm xuống, trong mắt giống như nổi lên một cơn cuồng phong.
Thẩm Tụng vẫn tự mình nói: "Tôi đã tiêm cho cậu ấy một liều thuốc giảm đau tối đa trong phạm vi cho phép, hiện tại cậu ấy vẫn còn có thể nói chuyện."
Tạ Vọng mạnh mẽ đẩy Thẩm Tụng ra, không để ý đến đối phương đụng vào vách tường, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vọt vào phòng giải phẫu.
Trong phòng giải phẫu vẫn còn lưu lại mùi máu tươi nồng nặc, Lục Thanh Du nằm trên giường, mở to hai mắt nhìn trần nhà, nghe thấy tiếng bước chân cậu đi vào mới đảo mắt nhìn về phía cậu.
Tạ Vọng run rẩy nắm lấy bàn tay có ngàn vạn vết thương của anh, người gầy trơ xương trước mặt y khó khăn cười cười, tức giận nói: "A Vọng, quên anh đi..."
"Không bao giờ!" Tạ Vọng gần như rống lên, hốc mắt đỏ bừng, "Thanh Du. Lục Thanh Du!"
"Có rất nhiều chuyện, anh không nói với em, nhưng anh cảm thấy... Em hiểu mà, phải không?"
Tạ Vọng hít thở từng ngụm từng ngụm, căn bản nói không nên lời.
"Em không nói gì, anh coi như là em hiểu rồi nhé?"
"Em phải sống thật tốt. Sống lâu trăm tuổi..."
Lục Thanh Du liều lĩnh nói tiếp.
Tạ Vọng cúi người nằm trên người anh, khóc không thành tiếng.
"Coi như... Thay anh sống tiếp nhé..."
Cậu nghe được lời cuối cùng của Lục Thanh Du.
Cũng nhìn thấy người trong ngực đã sớm lạnh đến mức tay mềm nhũn không giống người sống buông ra, trên mặt mang theo một nụ cười giải thoát.
Trái tim cậu dường như ngừng đập.