Một Nửa Trái Tim

Chương 12




Có lẽ vì trận mưa lớn đêm đó, hoa hồng trắng ngoài cửa sổ từ ngày đó dần dần có xu hướng héo rũ, chồi mới cùng chẳng đâm lên, làm thế nào cũng không cứu được.

Hoặc có lẽ, mùa hoa nở cũng đã sắp kết thúc.

Lục Thanh Du ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài bông hoa khô chưa kịp cắt tỉa, anh sẽ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào chỗ đó, chẳng ai biết anh đang nghĩ gì.

Tạ Vọng tình cờ gặp cảnh này một lần, bất giác kéo người lại hôn, dường như đang hoảng sợ.

Lục Thanh Du để mặc cho cậu hôn, phản ứng vô cùng ít, Tạ Vọng biết anh mất hứng, chỉ có thể suy sụp ra ngoài.

Cậu chỉ có thể trút hết cảm xúc của mình lên đám Hoa Hồng kia, cân nhắc nhổ sạch chúng rồi sẽ trồng hoa gì tiếp theo.

Cái gì cũng được, miễn không phải là những bông hoa héo úa.

Nhưng Lục Thanh Du phát hiện ra tâm tư của cậu, trước khi cậu động thủ đã dùng ánh mắt bi thương đánh bại cậu.

Hoa hồng trắng được giữ lại, nhưng lại chẳng thể giữ được bao lâu.

Chỉ còn lại một đóa hoa hồng trắng cuối cùng, Lục Thanh Du đột nhiên đề nghị ngắt nó xuống để nuôi trong bình hoa.

Tạ Vọng không rõ nguyên nhân, nhưng cậu sẽ tuyệt đối không từ chối thỉnh cầu của Lục Thanh Du, ngược lại vô cùng vui vẻ đi chọn một chiếc bình hoa đẹp đẽ, thanh nhã.

Đóa hoa hồng trắng cứ thế mà ở trong phòng Lục Thanh Du.

Thời gian thấm thoát trôi.

Lục Thanh Du cảm giác mình mỗi ngày đều sống rất đần độn, chính xác thì có lẽ cũng chẳng được tính là sống.

Ánh mắt Tạ Vọng nhìn anh cũng ngày càng điên cuồng.

Rồi cũng đến một ngày nào đó, Lục Thanh Du tính toán cùng Tạ Vọng nói chút chuyện.

Lúc đó anh mới ngủ trưa dậy, mái tóc thưa thớt, lộn xộn dán vào bên mặt, trên thân thể bệnh tật quanh quẩn chỉ có một đôi mắt màu hổ phách trước sau như một vẫn còn trong trẻo.

"Tạ Vọng, đã đến lúc này rồi, em vẫn không chịu nói cho anh biết sao?"

Thanh âm của anh vừa nhẹ vừa trầm, có hơi hụt hơi, lúc nói cũng có chút đứt quãng.

Tạ Vọng ngồi bên cạnh ôm lấy anh, giọng điệu nặng nề, "Anh có thể đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, được không?"

Lục Thanh Du không nói gì, một lát sau, anh nói: "Tạ Vọng, anh đau lắm."

Sau đó, lại thêm một câu: "Bây giờ lúc nào anh cũng đau."

Đây là tiếng lòng mà anh chưa bao giờ thổ lộ, Tạ Vọng trong nháy mắt hốt hoảng, cậu khẩn trương hỏi: "Thuốc giảm đau..."

"Đã sớm không còn tác dụng rồi." Lục Thanh Du cắt lời, thần sắc nhàn nhạt, trên mặt không nhìn ra gì cả, anh gần như đã chết lặng.

"Vì vậy." Lục Thanh Du chuyển lời, "Anh muốn biết, em có thể nói cho anh được không?"

Ý em ấy sẽ thế nào nhỉ.

Tạ Vọng biết rõ anh muốn biết cái gì, nhưng bất luận thế nào cậu cũng không muốn nói cho Lục Thanh Du biết...

Nhưng mà.

Lục Thanh Du dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu, bảo cậu làm sao có thể từ chối đề nghị của anh đây?

Tạ Vọng ôm lấy người, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai Lục Thanh Du, trong lòng không ngừng nghĩ, gầy quá, giống như chỉ còn một lớp da mỏng phủ lên xương vậy.

Cậu nói, sếp của anh không muốn cho anh từ chức, thấy hắn ta cũng có lòng, vì vậy đã mua lại công ty cũ của anh.

Lục Thanh Du quay đầu nhìn cậu.

Cậu còn nói, em không muốn bất cứ ai làm phiền anh, nên em đã sử dụng một vài biện pháp tàn nhẫn để làm phiền đồng nghiệp cũ của anh.

Nói đến đây, Tạ Vọng khẽ cười một tiếng, "Tiểu Thanh Quất, cũng may quan hệ giữa các anh rất đơn giản, nếu không em cũng không biết mình có thể làm ra thêm loại chuyện nào nữa."

Cậu không để ý đến hô hấp nặng nề của Lục Thanh Du, lại nói tiếp, người giúp việc trong nhà thật ra đang ở trong một biệt thự khác mà anh không thể nhìn thấy, cách nơi này không xa, sau khi anh tới, em đã mua lại căn nhà đó để cho bọn họ ở.

Về phần đám bác sĩ kia, những thứ cậu cho bọn họ còn nhiều hơn so với bệnh viện.

Nhưng cậu lại tuyệt đối không đề cập đến Thẩm Tụng, Lục Thanh Du cũng không hỏi.

Cuối cùng, cậu hỏi, "Anh thích em chứ?"

Lục Thanh Du không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, cảm giác trong lòng mình chua xót không thôi, ngay cả sự đau đớn cũng phải giấu nhẹm đi.

Bên tai giọng nói Tạ Vọng không ngừng vang lên, "Anh sẽ...Anh sẽ thích em chứ?"

Lục Thanh Du há miệng, trả lời: "Có lẽ."

Hai chữ kia nhẹ nhàng phảng phất như một cơn gió, trong nháy mắt tiêu tán trong không khí.

Toàn thân Tạ Vọng đông cứng, một lát sau cậu run rẩy, dường như muốn ôm chặt người lại, lại sợ dùng sức quá độ làm Lục Thanh Du bị thương, chỉ có thể k siết chặt ngón tay mình, gần như găm vào trong thịt.

"Vậy... Anh có yêu em không?"

Lục Thanh Du lại không nói lời nào, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi không thôi.

"Nhưng em yêu anh, Thanh Du." Tạ Vọng lúc này không gọi anh là Tiểu Thanh Quất nữa, chỉ dùng hết toàn bộ sự dịu dàng để gọi tên anh, một cách thận trọng, ngay cả hô hấp cũng vô cùng nóng bỏng, "Em yêu anh."

Thật ra, trước kia Lục Thanh Du không thích nói mấy lời yêu đương sáo rỗng bằng miệng, anh cảm thấy chuyện đó thật hời hợt lại phù phiếm.

Cũng vì hoàn cảnh gia đình rối ren của mình mà bỏ qua một đống oanh oanh yến yến bên cạnh, chưa từng nảy sinh ý nghĩ nếm thử tình yêu.

Nhưng hôm nay khi anh nghe thấy Tạ Vọng gần như tuyệt vọng hò hét tiếng "yêu", anh đột nhiên cảm thấy thân thể được rót thêm sự ấm áp đã lâu không thấy.

Cho dù cách làm của Tạ Vọng vô cùng cực đoan, thậm chí khiến cho người ta sởn tóc gáy.

Nhưng cậu lại nóng bỏng như thế, giống như có thể sưởi ấm lại linh hồn lạnh như băng của anh.

Lục Thanh Du gian nan giơ tay lên, trong cơn đau đớn khiến bản thân khó chịu, nhẹ nhàng sờ sờ mặt Tạ Vọng.

Ánh mắt Tạ Vọng trong nháy mắt sáng lên, lại nghĩ đến bệnh tật của anh mà miễn cưỡng từ bỏ hôn môi, chỉ chạm nhẹ vào khóe môi anh.

Lục Thanh Du thở dài, với mối quan hệ cắt không dứt này của bọn họ, có lẽ thật sự sẽ dây dưa đến những ngày cuối cùng.

Từ sau tai nạn đêm hôm đó, Tạ Vọng không dám chạm Lục Thanh Du nữa, dường như chuyện đó đã để lại bóng ma tâm lý cho cậu, cho dù có muốn, cho dù thỉnh thoảng bị trêu chọc cứng đến phát đau, cũng tự mình đi tắm nước lạnh để giải quyết.

Nhưng lúc này cậu hình như lại không nhịn được.

Đây tuyệt đối là một kích thích vô cùng lớn.

Lục Thanh Du nhìn cậu nhịn đến khó chịu, ngay cả đổ mồ hôi lạnh cũng không muốn buông mình ra, trong lòng lại thở dài.

"Thanh Du." Tạ Vọng buồn bực gọi tên anh, dường như đã đoán được suy nghĩ của anh.

Lục Thanh Du nâng bàn tay gầy gò của mình lên, men theo mép quần chạm vào nơi đó.

"Bây giờ anh có xấu không?" Anh hỏi, sau đó kéo khóa xuống.

Tạ Vọng nhướng mắt, người gầy trơ xương trước mặt có lẽ thật sự không thể nói là đẹp mắt, bị bệnh tật hành hạ, không ai có thể may mắn thoát khỏi. Nhưng cậu cảm thấy Lục Thanh Du lúc nào cũng đẹp, bất kể là con người hay linh hồn.

"Không xấu." Cậu nói.

Lục Thanh Du cử động ngón tay, lại bất đắc dĩ phát hiện mình thật sự không có sức lực, đành phải mở miệng: "Anh không có sức, em tự cầm tay anh làm đi."

Tạ Vọng nghe vậy, hít sâu một hơi, gân xanh trên trán nổi hết lên, "Thanh Du, anh không cần như vậy."

"Động." Lục Thanh Du mắt điếc tai ngơ, lười nói thêm một chữ.

Tạ Vọng nhắm mắt đỏ bừng, cầm tay Lục Thanh Du tự động, lại không dám dùng sức, tra tấn bản thân đến sắp phát điên.

Cuối cùng cũng kết thúc, cậu cảm thấy linh hồn mình sắp được giải thoát.

Tạ Vọng lau sạch thứ không cẩn thận bị bắn lên mặt Lục Thanh Du b, trong lòng lại bắt đầu đau đớn.

"Lần sau không được như vậy."

Lục Thanh Du ngược lại không để ý, "Cũng may, anh không phải dùng lực nhiều."

Sau đó anh lại nhìn thoáng qua đóa hoa hồng trắng đặt trong bình hoa đã có cánh hoa hơi nổi lên màu vàng héo, "Em giúp anh làm bông hồng trắng kia thành mẫu vật đi."

Tạ Vọng ngẩn người, không nghĩ nhiều bèn đáp ứng.