Một Người Cá Thật Trà Trộn

Chương 20: "Trở về cục đi."




Bên kia Du Quyển cuối cùng cũng rơi vào mộng đẹp, bên này Đoàn Dung và một nhóm cảnh sát vẫn đang xem camera, lúc hai giờ đêm thì nằm xuống được ba tiếng. Hơn năm giờ, anh đánh thức Hứa Phó dậy, hai người dẫm lên nền đất vẫn chưa ráo nước mưa và đến khu chợ Dư Lạc vào rạng sáng.

Hứa Phó không thể chịu được việc không rửa mặt, không đánh răng, đặc biệt là không đánh răng. Nhân lúc Đoàn Dung thể hiện kỹ năng lái xe, y nhanh chóng chạy đi mua hai bàn chải đánh răng và kem đánh răng dùng một lần, với lại một chai nước súc miệng.

Râu trên cằm Đoàn Dung cũng đã mọc ra, bỗng dưng lớn hơn năm tuổi, mùi vị đàn ông ngập tràn, giọng anh khàn khàn, " Mày mua mấy cái này mà không tiện thể mua ít bánh mỳ à ?"

Hứa Phó ngừng tút tát cho mình lại, dùng khăn ướt lau mặt cẩn thận, " Lát nữa xong thì đến quán ăn sáng ạ."

Đoàn Dung cười nhạo, không lên tiếng, cũng sửa soạn qua loa rồi khởi động xe.

Giống như đang nói giới trẻ mà.

Hứa Phó lập tức như gặp đại địch, y ngồi nghiêm chỉnh, " Nhị ca, rốt cuộc chúng ta đến chợ để làm gì ?"

Đoàn Dung liếc nhìn thời gian, lưu ý, " Điều tra."

Hứa Phó vẫn không hiểu, " Tại sao lại đến chợ ạ ?"

" Mày cảm thấy vết thương trí mạng của năm người kia giống cái gì ?"

Hứa Phó nhớ lại những bức ảnh khám nghiệm tử thi, còn dùng tay thử chọt chọt, từ dưới lên trên, không phát hiện ra cái gì, liền lắc đầu, " Em không biết, Nhị ca."

Đoàn Dung xoay vô lăng, lốp xe phát ra âm thanh nhẹ trên mặt đất, thân xe lưu loát rẽ vào đường phố, " Như giết gà."

Sau khi máy móc giết mấy chục con gà thì không còn cảm giác gì nữa. Phù, một con dao đâm vào, dứt khoát, bởi vì gà rất yếu, mạng sống của nó không đáng nhắc tới nên đâm rất thản nhiên mà không cảm thấy gì.

" Đương nhiên giết gà mà anh nói không nhất định thực sự là gà, vẫn có thể là động vật khác, thỏ, vịt, gia súc đều nằm trong phạm vi."

Nhưng súp gà bổ, nếu một người đàn ông trung niên nghèo từ tỉnh khác tới đây làm công thì thịt gà chính là món ăn rất ngon, giả dụ anh ta còn có một cô con gái, anh ta sẽ giết gà cho con gái ăn dù bản thân không ăn.

Nhưng nếu để chủ tiệm xử lý gà thì giá sẽ khác, chẳng bằng đem về nhà giết, mình làm, thịt đã là của mình, sẽ không bị chủ tiệm giấu đi.

Cho nên tự tay anh ta giết gà là tiết kiệm nhất.

Anh ta chắc chắn đã mua rất nhiều con gà.

Trên đây đều là suy luận và trực giác trong nhiều năm phá án của Đoàn Dung, tất nhiên cũng có thể sai, thà sai mười chứ không bỏ qua một cái. Thành phố B không có nhiều chợ, kiểm tra từng chỗ một rồi sẽ sàng lọc ra, chỉ là thời gian của bọn họ có hạn nên phải tranh thủ mới được.

" Mày bắt đầu từ phía đông, anh phía tây."

Cuối cùng Hứa Phó cũng hiểu tại sao Nhị ca lại cười nhạo mình khi lên xe, lúc này còn đến quán ăn sáng gì nữa, chiều nay còn không chắc sẽ xong việc.

Nhưng cũng may ở chợ có đồ ăn, vừa hỏi vừa ăn... Vừa bước vào, Hứa Phó liền cảm thấy mình đúng là ngây thơ, chẳng trách Đoàn Dung còn không thèm nói với y, mùi quá phê, mùi của người bán thịt.

Lúc này là năm giờ sáng, đã có người bày hàng nên khá náo nhiệt. Náo nhiệt trộn lẫn với đủ loại mùi, mùi khai, mùi tanh, mùi hôi và cả một đống rác cách đó không xa.

Trong cái rủi có cái may, cậu chủ Hứa đi theo Đoàn Dung vào Nam ra Bắc xử án nhiều năm như vậy, đây là lần đầu y đến chợ điều tra. Cũng không biết mấy năm trước làm thế nào mà tránh được chợ một cách hoàn hảo thế.

Đoàn Dung ở trong điện thoại nghe y nói thì bảo: " Có hai vụ án mạng xảy ra ở chợ, mày đều không tham gia. Đây không phải là lần đầu của mày."

Hứa Phó nhớ ra rồi, hình như đúng thật, Hứa Phó tình cờ bị ốm vào hai vụ đó và nằm viện dưỡng bệnh.

" Nhị ca, anh ở bên đó hỏi thế nào rồi ?" Nếu không sao lại nghe y nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.

Sáu giờ, trời sáng hẳn, người càng ngày càng nhiều, Đoàn Dung nhìn một gian hàng nhỏ cách đó không xa, bán gà. Anh giẫm tắt khói, vứt vào thùng rác đã đầy ắp, " Hỏi xong thì đến chỗ tiếp theo, nhanh lên. Nhắn tin cho Du Quyển, bảo nhóc ấy tỉnh dậy thì đừng ra ngoài. Cứ ngoan ngoãn ở trong khách sạn, buổi chiều anh đến đón nhóc ấy."

Hứa Phó bịt mũi vì mùi, vâng một tiếng, cúp điện thoại rồi để lại lời nhắn cho Du Quyển.

" Ông chủ, nửa tháng qua có khách quen nào trước đây của ông không đến không ?" Đoàn Dung đưa một điếu thuốc và hỏi.

Anh lấy ra thẻ làm việc của chi đội Đào.

Ông chủ thấy là cảnh sát, muốn nhanh chóng bảo Đoàn Dung rời đi, đừng làm phiền mình buôn bán nên không nhận thuốc của Đoàn Dung và không kiên nhẫn nói thẳng là không có.

Đoàn Dung đá vào chuồng gà đang kêu không ngừng, mặt lạnh xuống, " Hợp tác thẩm vấn, nếu không sẽ đưa ông về cục thẩm vấn."

Ông chủ sợ rồi nhưng vẫn oán trách, " Đá hỏng thì cậu mua nhé ? Không có, không có, không có mấy khách quen. Những người này đều nghèo kiết xác, không đến mua gà của tôi."

Đoàn Dung nhìn ông ta, hút thuốc chậm rãi.

Ông chủ giữ chuồng gà và nói: " Có một người, tháng này không thấy ghé qua, có lẽ anh ta về quê rồi, làm sao tôi biết."

Đoàn Dung lấy giấy bút ra, " Tả mặt mũi của anh ta."

Ông chủ miêu tả đại khái, Đoàn Dung cất cuốn sổ ghi chép rồi rời đi.

Một cái chợ Dư Lạc, khi anh và Hứa Phó hội tụ, trên sổ cộng lại đã có mười hai người, vẫn phải tìm từng người một. Có địa chỉ hoặc nơi làm việc mà ông chủ nói ra, bọn họ liền đến tận cửa hỏi thăm trước, phần còn lại chuyển về cục để trinh sát kỹ thuật hỗ trợ.

Hứa Phó cũng không muốn ăn sáng nên buổi trưa tùy tiện ăn đại một miếng giống Đoàn Dung rồi tiếp tục đến chợ phía tây.

" Bởi vì khu chợ phía tây gần với giao hàng Truy Phong đúng không ạ ?"

Đoàn Dung lại mở một bao thuốc, tính tình vốn không tốt, " Sao, vẫn muốn anh đây khen mày à ?"

Hứa Phó yên lặng bới cơm.

Buổi chiều có kinh nghiệm, hai người thẩm vấn nhanh hơn, nhưng vẫn chưa đủ, hôm nay phải hỏi đến mười giờ tối mới có thể xong việc. Lúc tám rưỡi, Đoàn Dung đi trước, bỏ Hứa Phó ở chợ phía đông tiếp tục điều tra, anh đi đưa Du Quyển đi biểu diễn.

" Nếu mày thật sự gặp phải hung thủ, cảm thấy không đúng thì chạy đi." Đoàn Dung dặn dò Hứa Phó.

Hứa Phó đã trống rỗng rồi, y ỉu xìu, " Yên tâm đi, Nhị ca."

Chạy cả ngày, vẫn là nghe ngóng điều tra vô cùng tẻ nhạt, vừa mệt vừa không có thu hoạch, quá mài dũa ý chí của người ta.

Hứa Phó mệt mỏi, không quan tâm đến quần áo mà ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ nghỉ ngơi một lát. Y ngửi mùi chua mùi hôi cả ngày, cái mũi sắp hỏng rồi, đối diện có người bán gà, vịt, thỏ, y cũng không xê dịch chỗ ngồi.

Đó là một chị đại, mũm mĩm, nhìn y một lúc rồi chủ động đến bắt chuyện.

" Chàng trai trẻ, tôi thấy cậu vừa hỏi chủ sạp bên cạnh. Những câu hỏi đó là sao vậy ?"

Hứa Phó vô thức nở nụ cười, y rất dịu dàng với phụ nữ, " Em là người của hệ thống cảnh sát, đang điều tra một vụ án. Chị à, chỗ của chị có khách quen nào không, nhưng gần nửa tháng chưa gặp lại, anh ta có thể có một con gái hoặc con trai, chị có ấn tượng gì không ạ ?"

Dì mập cảm thấy trong lòng vô cùng dễ chịu khi được gọi, cô cau mày suy nghĩ, một tay nắm chặt và gõ vào lòng bàn tay khác, " Thực ra là có đấy, gà của tôi ngon, không làm ăn trái với lương tâm nên buôn bán khá tốt. Có không ít khách quen, mua đi mua lại rồi thành quen. Nhưng người đàn ông mà cậu nói thì chỉ có một, cậu vừa hỏi tôi liền nhớ tới anh ta. Anh ta thực sự là một người tốt, trên mặt luôn chứa nụ cười, rất hiền, chỉ là cuộc sống nghèo khó, chưa từng gặp vợ anh ta. Trái lại có mấy lần anh ta đưa con gái mình đến mua gà, con gái anh ta không dám cầm gà còn sợ đến bật khóc."

Hứa Phó lấy lại được chút năng lượng, y lấy cuốn sổ nhỏ ra, " Chị à, chị có biết anh ta sống ở đâu không ạ ?"

Dì mập: " Làm sao tôi biết được, chỉ khi anh ta đến mua gà mới nói chuyện vài câu. Nhưng tôi nhìn thấy cái cặp sách mà con gái anh ta đeo, trên đó ghi là Trường mẫu giáo Tiểu Nguyệt. Ôi, không nhìn ra con gái anh ta vẫn đang học mẫu giáo đâu, vóc dáng cao, chân rất dài, cô bé trông rất xinh đẹp."

Dì mập miêu tả ngoại hình của cô bé một chút, rất dễ dàng nhận ra, " Trên mắt bé có một nốt ruồi màu đỏ."

Đây là quầy hàng cuối cùng ở khu chợ phía Đông, Hứa Phó cám ơn dì mập xong thì đi tìm địa chỉ của trường, Đoàn Dung vẫn chưa gọi cho y, y cũng chỉ ngồi nhìn, chi bằng đi qua hỏi thăm.

Trường mẫu giáo đã đóng cửa từ lâu, Hứa Phó đưa giấy tờ ra, nhờ nhân viên bảo vệ liên lạc với hiệu trưởng, tìm được địa chỉ nhà của cô bé đó. Tên là Hứa Hạnh, Hạnh trong Hạnh Phúc, lấy tên rất có ý nghĩa.

Hứa Phó gửi địa chỉ nhà cho Đoàn Dung rồi gọi xe đến đó. Thật bất ngờ, mua gà ở chợ phía đông và theo học ở trường mẫu giáo Tiểu Nguyệt, những chi phí này không hề thấp nhưng bọn họ lại sống ở 'khu ổ chuột'.

Cả căn nhà đều là thuê, không gian rất nhỏ, căn bản chỉ đặt một cái giường cũng chật rồi. Hứa Phó ở bên ngoài gõ cửa một lúc, không có người trả lời, các dây thần kinh trong đầu y không biết vì sao lại đập dữ dội, tựa như có một linh cảm cực kỳ chính xác nào đó.

Nhịp tim của Hứa Phó từ từ tăng nhanh, nuốt cổ họng, cổ cứng ngắc, quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt của một người phụ nữ trung niên, sợ đến mức y gần như hét lên theo phản xạ. Lau mồ hôi, " Chị à, sao chị không lên tiếng vậy ?"

Trên tay chị đại bưng một cái khay, trên mặt là sự thờ ơ như xem nhẹ sống chết, " Đừng gõ nữa, gần nửa tháng không nghe thấy tiếng gì, chắc là về quê rồi."

Trong nhà không có ai, ít nhất Hứa Phó có thể xác định rằng hung thủ không ở bên trong. Vậy thì y phải vào kiểm tra.

Cảm ơn chị đại xong, Hứa Phó đi xuống lầu tìm bảo vệ đến mở cửa. Mở cửa, trong phòng tối om, cửa sổ đóng kín, bảo vệ khụ khụ liên tục rồi lùi lại hai bước. Hứa Phó tập trung tinh thần cao độ, không để ý tới anh ta, y đi vào bật đèn lên, nhưng lại không có điện.

Nhân viên bảo vệ ở phía sau bịt mũi nói: " Không đóng tiền điện nước nên bị cắt rồi."

Mũi của Hứa Phó ngửi mùi chua mùi hôi cả ngày, cuối cùng cũng dần có lại khứu giác. Y nhìn căn phòng nhỏ này, cuối cùng dừng trên chiếc tủ lạnh trong góc đã mất tác dụng làm mát từ lâu do mất điện.

Đoàn Dung đưa Du Quyển đến thủy cung, vừa bóc một viên kẹo và đút vào miệng Du Quyển thì nhận được cuộc gọi từ chi đội Đào, nghe xong liền chửi thề rồi vỗ vào mặt Du Quyển, " Biểu diễn xong thì đợi anh ở đây. Đứng dưới camera, không được rời xa một bước, hiểu chưa ?"

Du Quyển nghe thấy lời nói trong điện thoại liền vội vàng gật đầu, " Nhị ca, đi nhanh đi."

Đoàn Dung liếc nhìn cậu thật sâu trước khi chạy đi, nhưng Du Quyển lòng như lửa đốt, không hiểu được ánh mắt này.

Điện thoại của Đoàn Dung không phải là điện thoại nhái, anh cũng không bật loa ngoài, chi đội Đào đang vừa chạy vừa nói chuyện, điện thoại có thể nhét vào túi áo khoác và không hề lấy ra, Đoàn Dung nghe tiếng còn thấy rất bé thì Du Quyển làm sao mà nghe rõ được ?

" Hứa Phó ! Cmm nghe lời bố mày thế à ?" Đoàn Dung vượt xe và mắng Hứa Phó mà không làm nhỡ việc chút nào, " Tao đã nói với mày thế nào, phát hiện ra mọi manh mối thì đều phải báo cho tổ chức !" 

" Đmm đợi bố mày tới xử lý mày."

Hứa Phó đứng ở hành lang, trán đổ mồ hôi, cả người run rẩy không thể kiểm soát, y cảm thấy mình không hề sợ, nhưng thân thể lại rất thành thật, " Nhị ca, anh đến nhanh lên !"

Tiếng kêu rất giống Du Quyển, đều không khiến người ta bớt lo, gặp phải chuyện biết sợ liền gọi Nhị ca.

Đoàn Dung quát cậu ta, " Đợi đã ! Bảo vệ mình cho tốt, thiếu một sợi tóc thì đừng nghĩ theo anh lăn lộn nữa."

Nhưng Hứa Phó không nghe lời, y vẫn đứng ở hành lang, nhìn chằm chằm vào căn phòng tối tăm, tỏa ra mùi hôi thối kia. Y sợ y đi rồi thì hung thủ sẽ ở góc tối lấy đi thứ ở trong tủ lạnh, đến lúc đó cảnh sát lại mất đi một manh mối, nên y không thể rời đi.

Cho dù y phải đối mặt với kẻ sát nhân, trong tay đã có bảy mạng người, thì y cũng không thể đi.

Mười phút, dài như một giờ, khi chi đội Đào dẫn người đuổi đến kịp thì đôi chân của Hứa Phó đã mất hết cảm giác và ngã ngồi xuống đất, đổ mồ hôi lạnh toàn thân trong mùa đông lạnh giá.

Chi đội Đào bảo những người phía sau đi vào kiểm tra tình hình, còn anh ta ngồi xổm xuống và vỗ mặt Hứa Phó, " Tỉnh, tỉnh ! Có sao không ? Không sao thì về nhà đi ! Một người đến đây, tiểu Lạc, đưa cậu ta về, nhanh lên."

Đây là con trai của cục trưởng Hứa, về phần cậu con trai này, nếu ở trong khu vực quản lý của anh ta xảy ra chuyện gì khiến cậu ta không thể chịu nổi, cả nhà cậu ta đều ở thành phố B, đến lúc đó chắc họ đi thẳng đến văn phòng của anh ta và xé xác anh ta ra mất.

Hứa Phó hít một hơi rồi cố đứng lên, " Không sao, không sao, em không sao. Chỉ là quá căng thẳng thôi. Em đợi nhị ca đến."

Chi đội Đào không nói gì thêm, chỉ bảo tiểu Lạc trông nom rồi cũng đi vào phòng. Lúc này khắp nơi trong phòng đều là ánh sáng đèn pin cực mạnh do cảnh sát mang đến, thi thể trong tủ lạnh đã được lấy ra, đặt trên sàn nhà, là một bé gái.

Bé bị nhét trong ngăn tủ, ngăn tủ đó rất nhỏ. Bé đã bốc mùi, vì tủ lạnh này làm lạnh không tốt lắm, sau đó lại cắt điện nên lập tức thối rữa. Xác chết cứng ngắc, co lại thành một thứ nhỏ như hòn đá.

Bác sĩ pháp y đặt bé vào túi đựng xác, " Trở về cục đi."

Bên ngoài Đoàn Dung cũng tới, Hứa Phó còn chưa kịp mở miệng, cái đầu đã bị đánh trước, không đau lắm. Đoàn Dung nói, " Lập công rồi, vụ án kết thúc, cho mày nghỉ dài hạn."

Hứa Phó vừa mới nhếch lên một phần ba nụ cười, còn chưa kịp mở rộng hoàn toàn thì lại bỏ xuống, học theo Du Quyển khóc huhu.