Một Người Cá Thật Trà Trộn

Chương 19: Cậu quả nhiên là người cá, có giác quan thứ sáu đặc biệt




Cách Tết Nguyên đán còn có hai tiếng nữa, trong Cục Công an thành phố B vẫn còn một nhóm lớn cảnh sát đang làm việc tăng ca, bận đến chân không chạm đất. Hứa Phó nóng lòng theo dõi vụ án và đưa Du Quyển đang ngủ say cùng trở về cục. Du Quyển còn phải lấy lời khai, đưa về cũng là việc hệ trọng.

Bác sĩ pháp y và trợ lý khiêng thi thể về thì đi vào phòng khám nghiệm tử thi, đến ngụm nước còn không rảnh uống, bọn họ phải làm khám nghiệm tử thi sơ bộ, suy đoán thời gian tử vong, vết thương chí mạng và một đống công việc quan trọng.

Lúc Đoàn Dung xuống xe, Du Quyển cũng mơ màng xuống theo, bây giờ là mùa đông, tóc không dễ khô như vậy, vẫn nhỏ nước dọc theo cổ vào trong quần áo, vậy mà không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu chút nào, Đoàn Dung cuối cùng cũng phát hiện, bé cá này không sợ lạnh.

Sau khi xin một chiếc khăn khô và ngửi không có mùi gì, Đoàn Dung liền phủ lên đầu Du Quyển rồi lau cho cậu, vò vò như cún con. Du Quyển suýt nữa đứng không vững, bổ nhào vào trong lòng Đoàn Dung. Báo cáo khám nghiệm tử thi sơ bộ được đưa ra, Hứa Phó từ trong văn phòng thò đầu ra gọi Đoàn Dung, " Nhị ca, họp thôi."

Đoàn Dung kéo Du Quyển ở trong lòng ra, để cậu tự lau tóc, trên người anh không có kẹo, tiện tay nhét cho cậu cái bật lửa của mình, " Tự chơi một lúc đi."   

Du Quyển đương nhiên không muốn tách khỏi Đoàn Dung, nhưng trên bật lửa này cũng có mùi của Đoàn Dung, vả lại văn phòng ở ngay đằng trước, có thể nhìn qua cửa sổ, Du Quyển cũng không thể không biết điều nên gật đầu ngoan ngoãn đầy tội nghiệp, chờ Đoàn Dung sớm quay lại đón cậu.

" Người chết là Lý An Kiện, nam, ba mươi chín tuổi, đã ly hôn, không có con cái. Thời điểm tử vong ban đầu được phỏng đoán là ngày 19/12. Phía sau đầu bị đập nát mà chết, sau đó bị ném xuống sông Tam Tô, trên người ngoại trừ vết thương chí mạng ở đầu, còn có phần thân dưới, anh ta đã bị thiến sống chỗ ấy trước, sau đó dùng cục đá trên bờ sông Tam Tô đánh mạnh đến chết."

Du Quyển ở trong nước chỉ nhìn thấy mặt trước, không nhìn thấy mặt sau. Nếu nhìn thấy mặt sau, e rằng sẽ sợ đến nỗi ngất ngay tại chỗ, phần sau đầu của hắn tương đương với bị người ta mổ sọ, đằng sau có một cái lỗ, cực kỳ buồn nôn, trợ lý pháp y lúc này còn đang uống nước chanh.

Tất nhiên, những thứ trong óc, đã không còn.

" Người chết cũng là nhân viên của giao hàng Truy Phong. Đây là vụ án mạng thứ hai của giao hàng Truy Phong. Anh ta là người đầu tiên, Tăng Quang là người thứ hai. Lý An Kiện đã xin thôi việc với lãnh đạo trước khi bị giết, nhưng không được chấp thuận và nói rằng sẽ bàn bạc lại sau Tết. Nhưng ngày hôm sau, Lý An Kiện không đến làm việc nữa, lãnh đạo gọi điện đến hỏi thì điện thoại tắt máy. Ông ta không để trong lòng, tưởng rằng Lý An Kiện không cần (lương) một tháng làm việc, nhất quyết muốn nghỉ việc để về nhà nên không hề nghi ngờ, cho đến khi chúng ta nhận được cuộc gọi báo cảnh sát và vớt xác anh ta ra khỏi sông."

Một vị cảnh sát hình sự nhíu chặt lông mày, " Chúng ta không thể đặt anh ta cùng với năm vụ án mạng khác, bởi vì thủ đoạn giết người không giống nhau."

Quả thực không giống, sở dĩ năm vụ giết người hàng loạt đó có thể xác định được là cùng một hung thủ, bởi dù thi thể họ có không trọn vẹn đến đâu, vết thương trí mạng vẫn luôn ở trên tim, từ trên xuống dưới, nhưng thủ đoạn của Lý An Kiện còn dơ bẩn hơn, còn chất chứa sự căm phẫn hơn, để trút giận, là một vụ thảm sát.

Chi đội trưởng Đào thuộc chi nhánh văn phòng châm một điếu thuốc, dẫn đầu phá vỡ môi trường văn phòng, " Nhưng nếu có bằng chứng cho thấy vụ án sông Tam Tô và vụ án giết người hàng loạt có liên quan đến nhau, và là người chết đầu tiên, thì vụ giết người hàng loạt sẽ có bước đột phá lớn."

Đội phó khá nóng tính, lập tức đập bàn, " Vậy thì đi tìm ! Điều tra ! Không tin không tìm ra được tên sát nhân này !"

Chi đội Đào thức gián đoạn gần ba ngày, quầng thâm dưới mắt to như lòng đỏ trứng, bình tĩnh nói: " Nhất định là phải tìm, cậu đừng đập bàn, giờ tôi nghe thấy tiếng này thì đau hết cả tai."

Các lãnh đạo phía trên từng người nhồi nhét từng người đập bàn, chi đội Đào bị lôi lên lần lượt mắng mấy lần, bây giờ nghe thấy tiếng bàn là bàng quang thắt lại.

" Đoàn Dung đâu rồi ? Có ý kiến gì không."

Trong phòng này không ít người biết về Đoàn Dung, những năm Đoàn Hạc nằm vùng, Đoàn Dung và hai người có mặt ở đây còn từng gặp qua. Sau này Đoàn Hạc hy sinh, nhóm cảnh sát tham gia hành động năm ấy đều được thăng chức, kể ra thì, bọn họ thật sự không xa lạ gì.

Chi đội Đào thậm chí còn từng nhìn thấy Đoàn Dung ở bệnh viện vào mười mấy năm trước.

Khi đó anh ta chỉ là một cảnh sát nhỏ.

Đoàn Dung ngửi thấy mùi thuốc, vốn cũng muốn hút, nhưng nghĩ đến bé cá thèm mùi thuốc ngoài kia thì không động tay nữa, " Điều tra sáu mối quan hệ xã hội chồng chéo của họ, rồi từ trong đó tìm ra người lao động nhập cư, ở tỉnh khác, thấp bé, người đàn ông trung niên nhưng bởi vì làm việc nặng trong thời gian dài nên khỏe hơn người bình thường, sau đó thu hẹp phạm vi xem có con gái hay không, nếu có mà chết vì bệnh thì lập tức tiến hành điều tra trọng điểm."

Chi đội Đào gật đầu, " Ưu tiên điều tra mối quan hệ xã hội giữa Lý An Kiện và Tăng Quang."

Họp xong, mọi người đều quay lại tiếp tục làm việc, đêm nay định sẵn phải thức khuya và làm tăng ca. Chi đội Đào để Đoàn Dung ở lại, chia cho anh một điếu thuốc. Đoàn Dung cài lên tai, không hút.

Vẻ mặt của chi đội Đào đầy phiền muộn, mấy ngày nay đường pháp lệnh (*) đã sâu hơn rất nhiều, " Nghe nói đứa trẻ đã báo cảnh sát và đang ngồi ngoài kia có quen biết với cậu ?"

(*) 法令纹: là hai rãnh nhỏ kéo dài từ mũi xuống bên dưới miệng.

Đoàn Dung khoanh tay ừ một tiếng, " Vụ án trước của em, nhóc ấy cung cấp manh mối quan trọng, là nhân chứng."

Chi đội Đào nhướng mày, " Lần này lại gặp án mạng ? Thể chất này..."

" Trở lại chuyện chính, nếu cậu quen thì săn sóc nhiều một chút. Hung thủ đến nay vẫn chưa tìm được, nhóc ấy lại là người phát hiện ra thi thể, tôi lo hung thủ sẽ làm gì đó có hại cho cậu nhóc."

Bây giờ chi nhánh của họ đang thiếu nhân lực trầm trọng, vụ án nếu đổi lại vào ngày thường thì có thể phân công hai cảnh sát đến bảo vệ riêng cho Du Quyển, nhưng lúc này tất cả đều đang tập trung vào truy bắt kẻ giết người hàng loạt, chỉ có Đoàn Dung là một chọi ba.

Đoàn Dung biết rõ cái lợi và hại trong đó, đợi lát nữa ra ngoài nhất định phải 'thẩm vấn' bé cá. Anh đáp một tiếng, buông cánh tay rắn chắc và đi ra ngoài. Chi đội Đào nhìn hình xăm trên mu bàn tay của Đoàn Dung, vẫn có chút không vừa mắt, muốn nói một câu, đã nhiều năm như vậy rồi, xóa đi thôi.

Còn chưa kịp mở miệng, Đoàn Dung đột nhiên dừng bước, nói: " Em nhớ ở quận Dư Lạc có một khu chợ, thịt và rau thường rẻ hơn một hoặc hai xu."

Chi đội Đào cảm thấy khó hiểu, " Đúng, nhưng không tươi. Người địa phương hiếm khi đến đó."

Đoàn Dung hơi híp mắt lại, đưa tay lên, không nán lại nữa mà ra khỏi văn phòng, " Vâng, em biết rồi."

Chi đội Đào vội vàng dặn dò một câu, " Có chuyển biến thì báo cáo với tổ chức, đừng đi một mình."

Dù sao Đoàn Dung cũng không phải người của hệ thống cảnh sát, hơn mười năm qua, cậu ta có cách thức điều tra và khứu giác riêng, chi đội Đào cũng không thể cưỡng ép người ta.

Hứa Phó ở bên ngoài cố gắng nói chuyện với Du Quyển, nhưng rất rõ ràng sự chú ý của bé cá nhỏ không đặt trên người y, nhất là lúc Đoàn Dung vừa đi ra, khóe mắt đã không thể chứa nổi y nữa. Đứng dậy cầm ly sữa nóng mà Hứa Phó đưa cho, muốn lại gần nhưng không dám tiến tới, không biết Đoàn Dung đã hết bận chưa.

Đoàn Dung nhét điếu thuốc trên tai vào trong quần, " Ở đâu, anh đưa nhóc về."

Du Quyển không khát cũng không lạnh, cậu đặt sữa nóng lên bàn, ngước khuôn mặt nhỏ ngang một lòng bàn tay lên đáp, " Khách sạn XX ạ."

Ngược lại khiến trái tim của Đoàn thẳng nam mềm nhũn, nhưng trái tim của Hứa Phó thì cảm lạnh hoàn toàn.

Hứa Phó nhìn sữa bò quý giá kia, dù sao cũng là trả nhầm, y cười tít mắt tự mình uống. Du Quyển chưa uống, em ấy cứ bỏ đấy thì phí quá. Gia đình có giàu đi nữa thì cũng không thể lãng phí như vậy được.

Hứa Phó không thể đi theo tiễn Du Quyển, y bị giữ lại làm lính, quá nhiều việc phải điều tra nên y bị giữ lại để hỗ trợ.

Đoàn Dung lái xe của Hứa Phó, mở điện thoại ra xem định vị một lần rồi tắt đi, nhớ kỹ. Anh không thích nghe nhạc và dẫn đường khi lái xe, mất thời gian.

" Đến đây làm gì ?"

Câu đầu tiên đã giống như thẩm vấn phạm nhân.

Du Quyển nắm chặt dây an toàn, tủi thân đỏ cả mắt, " Đến biểu diễn người cá ạ."

Đoàn Dung hỏi tiếp: " Đến bao lâu rồi ?"

Du Quyển đáp: " Mới tới buổi chiều ạ."

Giọng điệu của Đoàn Dung quá nghiêm khắc, câu hỏi cũng dần trở nên lúng túng, " Vừa tới liền cởi quần áo rồi bơi vào mùa đông ?"

" Thích khỏa thân đến vậy à ? Nhóc không biết thành phố B đang nguy hiểm thế nào sao ? Đêm tối một mình một người ra sông bơi, lần này là thi thể, lần sau là gì đây ? Xung quanh không có người, chết đuối thì ai cứu nhóc ?"

Du Quyển òa khóc nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận sai, " Sau này em không dám nữa đâu ạ. Trước đây em từng đến con sông đó nên... Em muốn luyện tập một chút trước khi biểu diễn."

Giữa lúc đèn xanh, Đoàn Dung buông tay lái ra, đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Du Quyển, nhưng vẫn hung dữ như vậy, " Trước đây từng đến thì bây giờ cũng có thể ? Nhóc mấy tuổi rồi, có thể có ý thức an toàn một chút được không ? Vì một buổi biểu diễn mà bỏ mạng, nhóc cảm thấy kính nghiệp lắm hả ?"

Du Quyển bị xoa mắt đến đau thì càng tủi thân hơn, những ngón tay đang giữ chặt dây an toàn vẫn còn đỏ sậm, trông cực kỳ tội nghiệp. Ngặt nỗi Đoàn Dung là một lão già thẳng nam độc thân, dường như không hề bị lay động chút nào, dạy bảo một mạch đủ mười phút thì mới dừng lại.

Hung dữ đến mức Du Quyển không ngẩng đầu lên nổi. Đến khách sạn, cậu muốn lau nước mũi lần nữa trước khi xuống xe, vừa lau mũi xong, lại rút lấy một tờ. Cửa xe bên cạnh cậu mở ra, Đoàn Dung cúi người tiến vào. Vóc dáng anh quá to lớn nên chỉ có từ vai trở lên là đi vào thôi, vậy mà lại làm không gian chật hẹp đến mức tưởng chừng như không còn nhiều không khí.

Cởi dây an toàn cho Du Quyển, ôm lấy eo và hốc chân của cậu rồi trực tiếp ra ngoài, sau đó điều chỉnh tư thế xuống, từ bế công chúa biến thành... kiểu tư thế khi bé Du Quyển được cha mẹ bế hồi còn nhỏ. Chính là Đoàn Dung một tay đỡ mông cậu, tay kia quay lại thoải mái đóng cửa xe, nhấn thang máy, lấy đi thẻ phòng trong tay cậu, mở cửa rồi đưa cậu vào.

Du Quyển không cần cử động dù chỉ một chút trong suốt quá trình, như thể Du Quyển thực sự là một em bé.

Du Quyển không biết từ lúc nào đã ngừng khóc, cắn đôi môi đỏ mọng của mình, hai má và mũi cũng ửng hồng, xấu hổ trông thật đẹp.

Đỏ bừng.

Thả Du Quyển trên mặt đất, Đoàn Dung định trở về cục, lúc chuẩn bị rời đi, một móng vuốt nhỏ từ phía sau túm lấy quần áo anh, cào xé tim phổi anh. Đêm nay, bé cá hóa thành mèo con, móng tay hồng nhuận đó nhẹ nhàng móc sợi chỉ trên ngực anh, gảy gảy.

Đoàn Dung quay đầu lại, " Sao thế ?"

Đôi mắt Du Quyển rất tròn và sáng, giương mắt nhìn Đoàn Dung, vừa ỷ lại vừa ngượng ngùng nói, " Nhị ca... Em sợ."

Móng vuốt này lợi hại quá.

Đoàn Dung liếm liếm hàm răng, vẫn trịch thượng như cũ, " Muốn anh đây ru bé ngủ à ?"

Mặt Du Quyển đỏ bừng, " Không, không phải, Nhị ca... Anh có thể kiểm tra giúp em được không ạ."

Nghề cũ của Đoàn Dung là kiểm tra, chỉ là kiểm tra đi kiểm tra lại, liền cảm thấy có gì đó không đúng, anh để cho một bé cá sai bảo ư ?

Du Quyển bám theo anh như một cái đuôi, nghi vấn học trộm kỹ thuật, " Nhị ca, ở đây có camera không ạ ?"

Đoàn Dung bị đi theo như vậy nhưng tâm trạng vẫn rất tốt, đàn ông nào mà không có chút suy nghĩ gia trưởng, huống chi là đàn ông trưởng thành như Đoàn Dung, có một bé mèo xinh đẹp nho nhỏ mềm mềm theo sau, làm sao mà không thích được.

" Không có, buổi tối kéo rèm cẩn thận, đóng kỹ cửa sổ, đừng tùy tiện mở cửa cho người khác. Ngày mai mấy giờ nhóc đi biểu diễn, anh tới đón nhóc."

Du Quyển kể cho Đoàn Dung hành trình của mình, sau đó Đoàn Dung liền rời đi mà không lấy lại đồ trên người Du Quyển.

Còn Du Quyển vốn tưởng rằng mình nghe thấy ở đây không có camera thì sẽ rất vui khi có thể dùng bồn tắm, nhưng Đoàn Dung vừa đi, cậu lại giống như bị tước bỏ mọi cảm giác an toàn một cách thần tốc. Cậu sợ sự im lặng trong phòng chứ đừng nói đến việc ngâm mình trong nước, bây giờ cậu không dám đụng vào nước dù chỉ một chút.

Đèn cũng không dám tắt, mắt không dám nhắm, đuôi không dám lộ ra, đến cuối cùng, Du Quyển ôm lấy áo của Đoàn Dung để lại, rốt cuộc cũng an toàn rồi, không còn sợ hãi mà khóc nữa.

Cuối cùng cậu cũng hiểu mình muốn gì, rón rén xuống giường, lục ra chiếc áo khác của Đoàn Dung mà cậu không biết vì sao lại bỏ vào balo trước khi sắp xuất phát để đắp lên người. Bây giờ trên người đều có đồ, trong lòng cũng có, an toàn hơn rồi.

Du Quyển vuốt ve áo của Đoàn Dung, vẻ mặt có chút vui mừng, cảm thấy mình thật thông minh, không ngờ trong tiềm thức lại biết mình nên mang theo chiếc áo này.

Cậu quả nhiên là người cá, có giác quan thứ sáu đặc biệt.