Vết thương của Du Quyển đã đóng vảy, nhưng hôm qua trời đổ cơn mưa sau khi về trường, cả người cậu ướp nhẹp nên đi tắm ngay. Lúc tắm xong đi ra liền dùng khăn giấy nhẹ nhàng nhúng nước thoa lên vảy, vết thương đã kết vảy đụng nước trở nên nhăn nheo, xấu cực. Du Quyển xoa xoa, đột nhiên cả cái vảy lung lay, Du Quyển sợ đến ngừng thở, rất sợ đau, sau đó cậu lại thử thăm dò chọc vào, thế là cả cái vảy rơi ra !
Người cá Du Quyển suýt nữa sợ đến cứng người, đây là lần đầu tiên cậu để lại một lớp vảy lớn như thế, vì vậy khi cả cái rơi ra, hình ảnh quá mức kinh hãi. Vết thương dưới lớp vảy đã lên da non, nó mềm hơn so với vùng da xung quanh, mỏng manh, thịt hồng hào và không chảy máu. Du Quyển thở phào nhẹ nhõm, đáng thương ôm lấy chân mà hôn.
Nước miếng của cậu có tác dụng chữa lành vết thương nhanh chóng, nhưng vết thương lành, Đoàn Dung lại đắp cho cậu một lớp thuốc dày lên, sau đó mỗi ngày, Đoàn Dung đều tự mình bôi và đổi thuốc, liền không có cơ hội, đành để nó lành tự nhiên.
Lúc vết thương còn chưa lành, cậu biến về lại đuôi cá, có chút buồn cười, chỗ đó trọc lóc, cái đuôi cá đẹp đẽ trở nên xấu đi rất nhiều, bây giờ cuối cùng cũng lành.
Du Quyển muốn nói với Đoàn Dung rằng vết thương của cậu đã lành rồi, ngày mai... sẽ không làm phiền Đoàn Nhị ca đi giao thức ăn giúp cậu nữa, nhưng Du Quyển lại nghĩ, cậu vẫn chưa cảm ơn Đoàn Nhị ca, tranh thủ ngày mai cảm ơn cũng được.
Mà Du Quyển cũng không biết mình đang nghĩ gì, nghĩ đến Đoàn Dung thì có chút thất thần, ôm lấy áo khoác của Đoàn Dung vào lòng, ở ngoài ban công lộng gió một lúc.
Đợi cơn mưa bất chợt trở nên nặng hạt hơn và gió thổi mưa tạt vào mặt cậu, Du Quyển mới liếm môi, lập tức vui vẻ đùa nghịch nước mưa. Là người cá, sao có thể không thích ngày mưa.
Du Quyển không có phương thức liên hệ của Đoàn Dung, chỉ có Hứa Phó thêm cậu làm bạn bè wechat, nhưng số điện thoại của Đoàn Dung ở trên tờ danh thiếp của văn phòng thám tử, Du Quyển đã kẹp nó vào quyển phác thảo của cậu.
Hôm nay Du Quyển vẽ bóng lưng của Đoàn Dung, nhưng chỉ có bóng lưng thôi mà cậu lại không thể vẽ cho đẹp, cái khí chất đó vẽ không ra, nhóc Du Quyển có chút thất vọng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, trưởng thành rồi làm sao nuôi nổi mình đây, còn có mấy chục năm nữa, làm sao mà nuôi.
Tính toán kho báu nhỏ của mình có thể mua được bồn tắm lớn, nhưng lại không nỡ, nghiến răng nghiến lợi, không bán, mỗi ngày cậu chỉ cần giội nước thôi cũng được.
Trước đó bảo rằng muốn ra sông để ngâm mình, nhưng Du Quyển đến rồi lại không dám, trong nước có rắn, cậu có thể nghe thấy tiếng bơi lội, sợ đến nỗi gặp ác mộng cả đêm. Mặc dù cả hai đều có đuôi, của cậu còn to hơn, nhưng cậu đã sợ rắn từ bé.
Sợ đến nỗi đêm ấy ngay cả đuôi của mình cũng không dám biến ra để ôm.
Khi gặp lại vào ngày hôm sau, hai tay Du Quyển đang cầm một thanh sô cô la Dove*, loại sô cô la này rất đắt, chỉ đành lòng mua một cái cho Đoàn Dung.
(*) Sô cô la Dove [ Dove = Do You Love Me =)))) ]
Mặt Du Quyển trắng nõn, hôm nay không có nắng, không hồng nữa, chỉ còn trắng, cậu nói nhẹ nhàng, " Đoàn Nhị ca, cho anh này."
Đoàn Dung nhận lấy, ăn một miếng, phần còn lại thì đút vào miệng Du Quyển, ăn đến phồng cả má, trong miệng toàn là vị sô cô la, cậu nói ấp úng, " Em... Em cái này là cho anh mà."
Đoàn Dung xoa đầu Du Quyển, nhìn rất mắc cười, " Sô cô la nhiều calo quá, trước giờ anh không ăn."
Anh thấy là Du Quyển muốn ăn, vẻ đẹp này, mắt cũng cong lên.
Du Quyển quả thật rất muốn ăn, nhưng ăn xong liền hối hận, sao lại ăn chứ, rõ ràng là cho Đoàn Nhị ca mà, lời cảm ơn lại không gửi được.
Du Quyển cúi gằm mặt xuống, ngồi ở ghế sau và đi theo giao đồ ăn, nhưng sô cô la ngon lắm luôn.
Ngọt ngào quá.
Trước khi đến đây, Du Quyển đã nghĩ kỹ rồi, áp dụng lý trí của người trưởng thành, hôm qua cậu không đi tìm Bạch Thao, Đoàn Dung bảo cậu trở về trường, cậu liền ngoan ngoãn về trường, ở ký túc xá học bài, không làm gì hết. Nhưng cậu cũng hiểu ý của Đoàn Dung, Đoàn Dung chỉ kể cho cậu nghe một câu chuyện, ngoại trừ câu chuyện, Đoàn Dung không nói gì, cho nên cậu không thể chủ động nói ra để bị nghi ngờ là tranh công.
Nhưng ngồi phía sau Đoàn Dung, Du Quyển lại chẳng thể nghĩ được gì, theo bản năng muốn trò chuyện ríu rít với Đoàn Dung, một bộ dạng cầu khen ngợi.
" Đoàn nhị ca, hôm nay Bạch Thao không có tới lớp."
Đoàn Dung là một con cáo già trong việc phá án, anh cũng nằm trong diện dày dặn kinh nghiệm quan hệ xã hội, nhưng điều này không có nghĩa là anh sẽ nuôi dạy trẻ con, bản chất vốn là kẻ vô văn hóa, tất cả sự tinh tế đều dành cho phá án, còn gì nữa đâu ? Chưa từng xử lý, không biết.
Vì vậy Đoàn Dung chỉ ngậm điếu thuốc trước miệng rồi ậm ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Du Quyển chớp chớp mắt, lấy chiếc kẹo ngày hôm qua chưa ăn hết từ trong túi ra.
Bạn nhỏ không nhận được lời khen, không nói chuyện nữa (2).
Nhưng cậu phấn chấn lên rất nhanh, cùng Đoàn Dung đi giao đồ ăn, chạy tới chạy lui, đôi chân vui vẻ tung tăng.
Đưa về trường như thường lệ, Đoàn Dung nói câu hẹn gặp lại vào ngày mai, Du Quyển vẫn không nói chuyện vết thương của mình đã lành, cậu xoa bàn tay nhỏ rồi đi vẽ.
Sau khi giao hàng xong vào ngày hôm sau, Đoàn Dung trả lại chìa khóa cho Du Quyển và bảo: " Ngày mai anh có việc, để Hứa Phó đến đưa nhóc đi."
Du Quyển đứng hình, a một tiếng, chỉ đáp lại như vậy.
Đã lâu rồi cậu không gặp Hứa Phó.
Ngày hôm sau quả thực là Hứa Phó đến, mặc một bộ quần tây áo sơ mi, nhưng hôm nay Du Quyển không nhận đơn, cậu cảm thấy cứ nhờ bọn họ làm việc giúp cậu là không tốt. May mà không nhận, Hứa Phó ăn mặc như thế này, đi xe điện chính là một phong cảnh tuyệt đẹp.
Hứa Phó thấy không cần giao đồ ăn liền dẫn Du Quyển đi ăn. Y nói nhiều, cũng biết nói chuyện, tính tình trái ngược với Đoàn Dung, rất nhã nhặn và lịch sự, Du Quyển đã thân với y ngay sau đó.
" Nhị ca bao nhiêu tuổi rồi ạ ?"
Du Quyển đỏ cả tai, muốn gật đầu lại không dám, nhưng ánh mắt đầy mong đợi mà nhìn Hứa Phó, rõ ràng là rất muốn biết, còn lén lút hỏi thăm sau lưng Đoàn Dung.
Hứa Phó mỉm cười, nói với cậu, " Lớn hơn em mười hai tuổi."
Du Quyển há miệng nhỏ, ngơ ngác hỏi, " Mười hai tuổi á ?"
Hứa Phó nheo mắt lại, " Bình thường mà, anh ấy không thể hơn hai mươi tuổi được."
Du Quyển vẫn đang đếm xem lớn hơn hai mươi tuổi, là... ba mươi tuổi, Đoàn Nhị ca cũng vừa mới bước sang tuổi ba mươi thôi.
Hứa Phó đưa cho Du Quyển thêm một ly nước trái cây, " Hôm nay Nhị ca đi đốt giấy rồi, nên gọi anh đến, nếu không giao hàng thì anh đưa em đi chơi nhé ?"
Mặc dù trên người Du Quyển có rất nhiều bí mật và những điều không thể giải thích được, nhưng tình mẹ của Hứa Phó quá bao la, một cậu em dễ thương giống như Du Quyển, ai có thể nhịn được mà không chiều chuộng đây ?
Vậy nên tâm tình vui sướng giống như một người anh trai.
Sự chú ý của Du Quyển đều đổ dồn về phía trước, " Đoàn Nhị ca đi đốt giấy gì ạ ?"
Hứa Phó không giấu diếm nhưng cũng không kể tất cả, " Là người trong gia đình của Nhị ca, qua đời khi còn trẻ."
Cái tên Đoàn Hạc này rất ít người bên cạnh Đoàn Dung nhắc đến, người đã mất quá nhiều năm rồi, nói ra chỉ càng thêm bi thương mà thôi, còn nội bộ cảnh sát, chắc vẫn còn có đàn em nhận ra cái tên này.
Du Quyển hiểu chuyện nên không gặng hỏi nữa, lặng lẽ uống nước trái cây, cậu có chút đau lòng, nghĩ đến cha mẹ của mình, Đoàn Nhị ca thật lợi hại, đã sống một mình nhiều năm như vậy, mà còn rất mạnh mẽ.
Hứa Phó thấy cậu im lặng liền khéo léo chuyển chủ đề. Sau khi làm Du Quyển vui vẻ trở lại, định đưa cậu đi công viên chơi, nhưng Du Quyển hơi nhăn mặt, xin lỗi rồi nói rằng muốn về trường để đi học.
Hứa Phó đành lấy làm tiếc, " Thế để anh đưa em về vậy."
Du Quyển lắc đầu và mỉm cười với Hứa Phó, " Em có xe điện rồi, cảm ơn anh Hứa Phó."
Nụ cười này, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, Hứa Phó cảm thán, giá mà thằng em mình cũng ưa nhìn bằng một nửa thế này thì tốt biết mấy.
Đợi đến buổi tối trở về, ở phòng trọ cùng với Đoàn Dung, Hứa Phó kiềm chế khoe khoang cậu em người cá mỉm cười ngọt ngào với mình, vì trong ấn tượng của y, Đoàn Dung hình như không có loại đối đãi này.
Đoàn Dung mặt không cảm xúc, hoàn toàn không thèm để ý đến Hứa Phó, tùy ý ngồi xuống, " Lúc nhóc ấy ăn kẹo của anh mày cười còn ngọt hơn."
Hứa Phó: "..." gay rồi gay rồi.