Trưa hôm sau, vì phải đi xe điện, Đoàn Dung không đi đôi dép lào kia, mà thay một đôi giày. Lúc đi trên cầu vượt thì nhìn thấy Du Quyển đang ngoan ngoãn đứng dưới gốc cây đợi anh.
Nhìn từ trên xuống, cái cổ kia vừa gầy vừa trắng, có thể nắm trọn bằng một tay, quá yếu ớt.
Giống như con cá trắm ăn hôm qua.
Đoàn Dung nhéo nhéo cái cằm nóng ẩm của Du Quyển: " Ngày mai đừng đến đây sớm, trời nắng nóng không ngại phơi nắng à ? Ngồi phía sau đi."
Du Quyển phơi nắng trông giống một con cá hồng, trắng nõn phớt hồng, giống như em bé. Trên chân có vết thương, hôm nay cậu mặc quần soóc, lộ ra đầu gối, quần soóc không biết vì sao có chút rộng, như thể trộm mặc đồ của người lớn, càng tôn lên bắp chân thon và thẳng. Đứng bên cạnh Đoàn Dung, dáng người chênh lệch đến kinh ngạc.
Một cô bé qua đường nhìn trộm bọn họ, Du Quyển cứ cúi đầu ngồi ở ghế sau xe, may mà nhỏ thì nhỏ, trái lại chân không ngắn.
" Nói địa chỉ."
Du Quyển nói vài câu, còn định chỉ đường cho Đoàn Nhị ca, nhưng lại kinh ngạc phát hiện cảm giác về phương hướng của Đoàn Dung quá nhạy, và như kiểu thuộc lòng bản đồ, chỗ nào cũng biết, ngoại trừ một nơi khá xa.
Đoàn Nhị ca đang làm việc vặt (1) cho cậu, Du Quyển vừa rụt rè vừa khéo nịnh, chân khập khiễng còn muốn mua nước khoáng cho Đoàn Dung, chưa đi được hai bước đã bị Đoàn Dung kéo về. Trên mặt Đoàn Dung cũng nhễ nhại mồ hôi, càng lộ rõ vẻ nam tính, giọng nói mất nước và hơi khàn khàn, " Đấm vai cho anh là được rồi, chỉ bằng cái chân kia của nhóc còn muốn chạy."
(1) Ở TQ khá phổ biến việc thuê người làm việc lặt vặt tay chân như nấu ăn, làm việc nhà,... gọi chung là 跑腿.
Du Quyển liền tốn sức bập bập bóp cơ thang của Đoàn Dung, quá rộng và quá cứng, nhưng Du Quyển đã bóp hết sức. Đoàn Dung vốn chỉ tùy tiện bảo Du Quyển bóp hai lần là xong, nhưng bé cá vẫn không dừng lại, đành đứng nhìn cậu có thể bóp đến khi nào.
Mười phút sau, Đoàn Dung vỗ vỗ cái chân càng dùng sức càng lại gần eo mình, " Được rồi, giao xong hết rồi, về trường thôi."
Du Quyển thở hồng hộc, đôi mắt như được gột rửa bằng nước, Đoàn Dung nhìn một cái, đảo mắt rồi nhìn lại, không biết cảm giác gì, cảm thấy sai sai mà không có lý do.
Chết tiệt, đây không phải là đẹp quá đáng à ?
Đoàn Dung nhớ về lần đầu gặp nhau, trong khe hở của tấm rèm nhỏ, Du Quyển quay lưng lại rồi khom lưng xuống, cặp mông mẩy trắng nõn và gợi cảm, còn cả đôi chân kia nữa, cổ họng bỗng trở nên khàn khàn.
Cài xong mũ bảo hiểm cho Du Quyển rồi ngồi lên xe, " Đi thôi."
Nhưng không khởi động xe ngay mà lấy từ trong túi quần ra một viên kẹo, ăn rồi mới đi.
Phổi của đứa nhỏ vẫn còn trong sạch, cứ tí cái lại hít khói thuốc thụ động sẽ không tốt.
Hứa Phó hắt hơi trong căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất ở xa trung tâm thành phố, bác gái lập tức chu đáo bước tới sờ trán Hứa Phó, " Có phải bị cảm không ?"
Trên mặt Hứa Phó lộ ra nụ cười nhã nhặn, " Cháu không sao đâu bác, chỉ là hắt hơi một cái thôi."
Du Quyển vẫn không biết mình được đối xử thế nào, bởi vì lần nào gặp Đoàn Dung, cũng đều có kẹo ăn, nhưng lần này không phải cho cậu. Cậu ngửi thấy mùi ngọt ngào từ phía trước truyền đến còn hơi ngỡ ngàng, liếm liếm miệng, Đoàn Nhị ca có lẽ chỉ còn một viên kẹo.
Bé cá rất hiểu chuyện, không ngửi nữa.
Đến trường học, Đoàn Dung bảo cậu đưa tay ra, một lần cho hẳn năm viên, sau đó vênh mặt, " Vào đi."
Du Quyển cầm kẹo, muốn nói gì đó với Đoàn Dung, " Đoàn Nhị ca..."
Đã lâu không có người đối tốt với cậu như vậy, Đoàn Dung còn giúp cậu nhiều việc như thế, cậu cũng phải bày tỏ chút gì đó, mũi chân vừa di chuyển, liền nghe thấy có người gọi tên cậu.
Đoàn Dung đã sớm nhìn thấy, ôm cánh tay nhìn người ta.
Là cậu bé hôm qua.
Khoảng cách gần, từng chi tiết của nó càng được phóng đại vô tận trong mắt Đoàn Dung. Đeo kính, nước da tái nhợt, gầy gò hốc hác, đôi vai luôn ở vào trạng thái kéo căng, nói rõ rằng nó rất bất mãn, rất căng thẳng. Căng thẳng cái gì ?
Phơi bày dưới ánh mặt trời, nơi đông người ?
Đoàn Dung rất xui xẻo, anh từng xử lý khá nhiều vụ án bao gồm chứng sợ đám đông, những người có liên quan và tiếp cận với người mắc bệnh trầm cảm, đều là các vụ án không liên quan. Nhưng ba người tạo thành một mạng lưới quan hệ, lại thêm sáu người nữa, trong số họ sẽ luôn có những người như vậy, trạng thái tinh thần của họ rất kém, đêm không ngủ được, thường xuyên thức khuya, và năm năm trước, anh đã tiếp xúc với một cô gái bị bệnh trầm cảm.
Du Quyển nắm chặt kẹo và gọi tên cậu bé, " Bạch Thao."
Đoàn Dung chú ý đến động tác nắm chặt kẹo này của Du Quyển.
Tóc mái của Bạch Thao dày đến nỗi muỗi không bay vào được, nó cúi đầu muốn kéo tay Du Quyển, " Cậu trở lại rồi, mình chờ cậu lâu lắm đó."
Không ngẩng đầu nhìn Đoàn Dung, cũng không nhìn bất kỳ người qua đường nào khác.
Đoàn Dung gặp quá nhiều người, từng xử lý quá nhiều vụ án, liếc mắt đã có thể nhận ra người nào có vấn đề. Mà trên người Bạch Thao lại có mùi thối rữa và mục nát, Đoàn Dung nhíu mày, kéo Du Quyển đến bên cạnh mình, rồi vòng lên trên.
Bạch Thao sững sờ một chút, lúc này mới ngước mắt nhìn Đoàn Dung từ trong tóc mái, nhìn xong liền vội vàng cụp mắt xuống, " Xin lỗi xin lỗi, mình đi trước đây."
Đoàn Dung nhìn nó đi vào, sau đó xoay người cúi đầu nhìn Du Quyển, không nói gì, chỉ bảo: " Vào đi."
Du Quyển nói lời tạm biệt với Đoàn Dung, một tay cầm kẹo và bước nhanh vào trường, tìm Bạch Thao.
Du Quyển có thể ngửi thấy, đương nhiên là ngửi càng rõ hơn, nên rất lo lắng.
Nhưng nỗi lo của Du Quyển là nỗi lo của mối quan hệ bình thường, cậu và Bạch Thao không phải là kiểu bạn (2) kia, bí mật của Du Quyển cũng không cho phép cậu kết bạn tri kỷ hay bạn tâm giao.
(2) 朋友: có hai nghĩa là bạn bè hoặc người yêu.
Bạch Thao là người đã tiếp cận cậu vào tuần trước và theo sau cậu, Du Quyển liền chia cho cậu ta một phần đồ ăn vặt còn thừa rồi nói mấy câu. Bạch Thao cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, thích chạm vào cái gì đó, Du Quyển có thể hiểu được, bởi vì cậu cũng thích ôm đuôi của mình khi sợ hãi, ôm lâu như vậy cũng đã quen rồi.
Cứ thế, Bạch Thao càng phụ thuộc vào cậu, Du Quyển cũng thường ngửi thấy một ít mùi trên người Bạch Thao, đoán rằng cậu ta tự hại mình, nhưng cậu không dám đến thăm.
Du Quyển đã tìm mấy nơi mà không thấy người, viên kẹo trong lòng bàn tay bị cậu ủ đến nóng. Du Quyển đau chân nên ngồi trên bậc thềm gần đó bóc kẹo ra ăn.
Khi trời nắng to, cậu luôn đổ mồ hôi đầm đìa, cả người khó chịu, cách hai lớp vải, cái mông ngồi trên bậc thềm lạnh ngắt, thoải mái giống như dội một chậu nước đá vào lửa.
Còn bốc lên hơi nước màu trắng.
Du Quyển ăn xong một cái, còn lại bốn cái, thu dọn xong liền chậm rãi trở về ký túc xá.
Suốt cả tuần, Du Quyển và Đoàn Dung đều gặp nhau ở chỗ đó, rồi cùng nhau giao đồ ăn. Đoàn Dung liền xứng với cái danh Lôi Phong sống (3), không cần tiền không cần lợi lộc, làm miễn phí, thám tử nhiệt tình.
(3) 活雷锋: nổi tiếng vì bản tính tốt bụng, thích giúp đỡ người khác.
Hứa Phó ở trong điện thoại gần mười giây không nhịn được cười, cuối cùng dưới sự uy nghiêm của Đoàn Nhị ca nhà y mà miễn cưỡng im lặng, hắng giọng một cái, " Nhị ca, mai em về."
Đoàn Dung cởi trần đứng trước cửa sổ, thổi ra khói thuốc, " Mày mấy ngày nữa hẵng về."
Hứa Phó ngồi thẳng dậy, chuẩn bị cầm sạc quay về khách sạn ngay, chậm một giây Đoàn Dung sẽ bỏ lại y chạy đi, " Nhị ca, em chơi đủ rồi, em không ăn no dửng mỡ, em sẽ về ngay. Vụ tiếp theo của chúng ta là gì thế ? Trong tay em có mấy tập hồ sơ, nhưng đều là của nửa đầu năm... bắt gian phu."
Đoàn Dung đã không nhận những vụ đó ngay lúc ấy, và cũng không có hứng thú, nhưng Hứa Phó là một trợ lý, có nhiệm vụ ghi lại việc này.
Hứa Phó còn chưa tìm được đầu cắm sạc, Đoàn Dung đã ngắt lời y, " Khỏi, ở bên ngoài đi, mấy ngày nữa hẵng về."
Hứa Phó nghe ra giọng bất thường, nhìn tờ lịch treo trên tường trong phòng khách, ngày 26 tháng 11, ngày này của mười ba năm trước, qua ba ngày nữa, chính là ngày Đoàn Hạc hy sinh.
Hứa Phó ngồi trở lại trên ghế sô pha, " Em biết rồi, Nhị ca."
Đoàn Dung ừ một tiếng rồi cúp điện thoại, mấy ngày nay trời âm u, sắp mưa mấy ngày liền, đoán chừng lại phải kiếm một chỗ cản gió tránh mưa để thắp hương và đốt tiền giấy cho Đoàn Hạc. Hết cách, ai bảo anh trai anh lại chết vào một ngày mưa gió như vậy.
Đoàn Hạc hy sinh quá nhiều năm, Đoàn Dung đã sớm không còn là cậu bé sắp cao hơn mét tám của mười ba năm trước. Nếu Đoàn Hạc không mất, vóc dáng bây giờ cũng không to bằng Đoàn Dung.
Đoàn Hạc sinh ra với khung xương nhỏ, nhưng ẩn chứa sức mạnh to lớn, lực tay khỏe đến mức có thể bẻ gãy xương tay người ta.
Đoàn Dung hút xong hai điếu thuốc, bên ngoài đang mưa, dưới đường xe cộ vội vã, người qua đường đi rất nhanh. Đoàn Dung liếc nhìn mấy lần, chợt dừng lại ở một bóng người nhỏ bé đang ngồi xổm dưới tàng cây rất xa.
Không biết vì sao, càng nhìn càng thấy quen mắt, nhất là cái tay duỗi ra trong nước, trắng đến chói mắt.
Đoàn Dung không gọi Du Quyển mà mặc một chiếc áo ngắn tay rồi đích thân xuống đón người.
Cứ tưởng nhặt về một con cá đi lạc tội nghiệp, nhưng khi Đoàn Dung đến gần, nhìn thấy con cá đi lạc này còn chơi rất vui vẻ, thật buồn cười, liền cố ý nghiêm mặt quát một câu, " Mấy tuổi rồi mà còn nghịch nước ?"
Nước mưa ngăn mùi một chút, cộng thêm Du Quyển quá mải mê nghịch nước, nên hoàn toàn không đề phòng có người đến gần mình. Còn Đoàn Dung, nếu là Đoàn Dung, Du Quyển vẫn bị âm thanh đột ngột này làm hoảng sợ, ngồi xổm xuống đất.
Đoàn Dung vuốt nước mưa ướt sũng trên mặt Du Quyển, rồi kéo cậu dậy, " Đứng lên, đi theo anh."
Du Quyển lập tức kìm chế vẻ mặt phấn khích của mình, cẩn thận và rụt rè đi theo, đôi bàn chân ấy trượt một cái, nhìn như rất muốn cởi giày và tất ra mà giẫm lên bằng chân trần.
Đoàn Dung đưa Du Quyển đến nhà trọ của mình, ném khăn khô cho cậu, " Lau đi."
Du Quyển gỡ chiếc khăn trắng như tuyết ra, để lộ các đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt, gọi người, " Đoàn Nhị ca, anh ở đây ạ ?"
Đi theo người ta về đến tận nhà rồi mới biết nói chuyện.
Đoàn Dung lại lấy khăn che mặt Du Quyển, rồi tự tay lau, lau đến nỗi Du Quyển kêu hừ hừ. Đoàn Dung xùy nhẹ, " Giờ mới biết khó chịu à ? Sao lúc ở dưới nghịch nước lại không biết ? Không ở trường còn ra ngoài làm gì ?"
Cả người Du Quyển đều bị vò thành ngốc luôn, cực kỳ oan ức mà cúi đầu, " Em ra ngoài tìm Bạch Thao..."
Lời vừa nói ra, cậu liền mở to mắt. Trời mưa, cậu chỉ lo nghịch nước, quên mất Bạch Thao !
Đoàn Dung phủ chiếc áo khoác mỏng trên giường lên vai Du Quyển, " Tự mặc vào đi."
Chờ Du Quyển mặc xong, anh mới ung dung hỏi: " Nhóc và nó có quan hệ gì ?"
Du Quyển khai báo đầu đuôi ngọn ngành, " Cậu ấy là bạn cùng lớp của em."
" Bệnh trầm cảm ?"
Du Quyển ngây ra một lúc, gật đầu, cảm thấy nói về chuyện riêng tư của người khác là không tốt nên gật đầu xong thì không nói gì.
Đoàn Dung theo thói quen mò mẫm điếu thuốc định châm lửa, nhưng lại thả về, hùng hổ ngồi lên chiếc ghế sô pha nhỏ, chiếm chật ních, " Năm năm trước, anh từng xử lý một vụ án giết người hàng loạt."
Du Quyển tò mò nhìn Đoàn Dung, eo nhỏ ngồi thẳng, nghe kể chuyện.
Đoàn Dung bĩu môi, nhưng mặc kệ cậu, anh nheo mắt nhớ lại chuyện cũ, " Cảnh sát nói là tự sát tập thể, nhưng theo anh thấy thì đó là một vụ giết người hàng loạt với bản chất cực kỳ ác độc. Hung thủ là một người mắc bệnh trầm cảm và là nữ."
" Tên là Thường Thanh Tại, học sinh lớp 11, trường của bọn họ năm đó đã chết tổng cộng năm nữ sinh, kể cả chính cô ta. Cô ta bị bệnh trầm cảm nặng, nhưng theo anh thấy thì không phải, đó là công cụ gây án của cô ta, thông qua nó để tiếp cận với các bạn cùng lớp của mình. Những người cũng nhạy cảm và bị trầm cảm nhẹ, xúi giục, khích lệ và dụ dỗ các bạn học tự tử. Sau khi anh nghe về những vụ tự tử liên tiếp trong trường của họ, thì đã đến đó và tóm được cô ta rất dễ dàng, đồng thời phân tích ra tâm lý của cô ta."
Khi ấy Đoàn Dung đứng trước mặt Thường Thanh Tại nhỏ hơn anh năm tuổi, không có phong thái quý ông, vừa hút thuốc vừa vạch trần cái vẻ bề ngoài u ám xấu xí của Thường Thanh Tại. Tâm hồn của cô ta đã thối nát, máu me đầm đìa, cô ta không phải là người mắc bệnh trầm cảm, cô ta là kẻ giết người.
Thường Thanh Tại khóc không ngừng, như thể không nghe thấy những lời của Đoàn Dung, cô ta quỳ trên mặt đất tự làm hại mình và nói rằng mình không phải. Đoàn Dung hút thuốc xong liền rời đi.
Đang định quay về bảo cảnh sát điều tra lại những vụ tự sát này lần nữa, Thường Thanh Tại đã nhảy lầu vào sáu giờ sau.
Đoàn Dung là người cuối cùng gặp cô ta, trở thành kẻ tình nghi lớn nhất, bị thẩm vấn mấy tiếng, hỏi nhiều lần rằng bọn họ đã nói chuyện gì trên sân thượng, cảm xúc, biểu cảm và giọng điệu của Thường Thanh Tại. Đây là thủ tục bình thường, không phải coi Đoàn Dung là hung thủ giết người, nhưng không còn cách nào khác, pháp luật quy định như vậy, thủ tục quy định như vậy.
Mọi người đều phải tuân thủ pháp luật và các quy định, phải bị hạn chế không chỉ bởi đạo đức, mà còn bởi luật pháp nghiêm minh và công bằng.
Đoàn Dung xác định Thường Thanh Tại là hung thủ, nhưng hung thủ đã chết, cũng chết vì tự tử, gộp lại với bốn nữ sinh vô tội kia, cho đến nay, phòng lưu trữ về vụ án năm đó vẫn viết trong hồ sơ là tự sát như cũ.
Nhưng không phải.
Đoàn Dung giống như một người từng trải đã đi qua một chặng đường gió bụi dài đằng đẵng, trên người anh có rất nhiều câu chuyện, mỗi câu chuyện đem ra kể cho Du Quyển dường như còn nặng nề hơn. Du Quyển nghe say sưa, nhưng Đoàn Dung lại không để cậu quá chìm đắm, bàn tay to vỗ vỗ mặt cậu, " Chuyện kể xong rồi, mưa cũng đã tạnh, về trường của nhóc đi."
Du Quyển ấp úng, khoác áo của Đoàn Dung, đứng dậy, " Cám ơn Đoàn Nhị ca, em về trường ngay đây..."
Khi cánh cửa sắp đóng lại, Du Quyển quay đầu nhìn phần lưng đối diện với cậu của Đoàn Dung. Anh vẫn cao lớn như vậy, còn có cảm giác mạnh mẽ, nhưng ngồi ở đó, lại cô đơn khó tả.
Hay là tặng cho Đoàn Nhị ca một con gấu bông, thế là có đôi có cặp, sẽ không còn lẻ loi một mình nữa.
Du Quyển thầm nghĩ, ai cũng cần có người bầu bạn, cần ôm thứ gì đó, có thứ gì đó, nhưng Đoàn Nhị ca không giống cậu, anh ấy không có đuôi để ôm.
Bé cá mới trưởng thành, ngược lại cảm thấy thương xót kỳ lạ cho một ông chú. Lúc này cậu vẫn chưa biết, cảm xúc của cậu là thương. _________________________________________
" Và em đã biết nói tiếng yêu đầu tiênVà em đã biết thương nhớ, biết giận hờn..."🎵🎵
Chương này tác giả mới viết lại ngày 9/7 vừa qua để TG mở khóa cho, lúc trước bị khóa chắc do có cảnh bạo lực á, không biết sửa đoạn nào nữa =)))