Một Ngày Ba Bữa

Chương 26




Sau hai giây yên lặng, Ôn Sùng Nguyệt ý bảo cô tiếp tục ăn bánh ngọt: "Để anh suy nghĩ thêm."



Hạ Hiểu ăn hết nguyên cả một phần bánh ngọt, một chút cũng không lãng phí.



Trên đường trở về nhà, Ôn Sùng Nguyệt hơi dừng lại một chút trước một cửa hàng hoa. Lúc quay lại xe, cầm một bó hoa, nhét vào trong lòng Hạ Hiểu.



Đó là một bó hoa gồm các loại hoa màu hồng phấn phối chung với nhau, hoa cúc tây, hoa ngọc lục bảo, hoa đậu xạ hương, hoa Astilbe chinensis, hoa hồng,…Hơn mười loại hoa kết hợp trong cùng một bó hoa, hương thơm nhẹ nhàng, Hạ Hiểu ôm bó hoa trong ngực, dùng sức hít một hơi.



Ánh mắt Hạ Hiểu lấp lánh sao: "Hoa thật đẹp, là anh chọn phải không?"



"Anh đâu có biết chọn." Ôn Sùng Nguyệt lắc đầu: "Anh không hiểu về hoa, đây đều là cửa hàng kết hợp hoa tốt."



Hạ Hiểu âu yếm nhẹ nhàng chạm vào những bông hoa xa cúc tươi tắn và tinh tế: "Người bán hoa của cửa hàng này rất biết cách phối hợp hoa, những bông hoa rất nhẹ nhàng mềm mại."



Ôn Sùng Nguyệt chuyên chú lái xe, anh nói: "Anh thấy em cùng rất biết cách chăm sóc thực vật, lần trước em trồng hoa ở nhà cũng không tệ, rất có thiên phú."



Vạt áo của Hạ Hiểu áp vào lớp tua rua màu xanh lá nhẹ nhàng mềm mại được điểm thêm những viên ngọc trai vàng lấp lánh, mùi hoa cỏ khiến cô cảm thấy thư thái, cô ngượng ngùng đáp: “Không phải là thiên phú, là do khi còn học đại học, em đã tham một khóa học về hoa.”



"Ồ, Anh có một người cô, mở một tiệm hoa ở Tô Châu." Ôn Sùng Nguyệt có chút đăm chiêu nói: "Lần sau em gặp cô ấy, anh nghĩ, hai người hẳn là có chung rất nhiều đề tài để nói chuyện."



Hạ Hiểu đỏ mặt: "Thật ra em có học qua một chút."



Cô ôm bó hoa trong ngực, ăn cơm xong, tư thế vẫn như cũ không thả lỏng, có vẻ như đã sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể phát biểu vậy. Lúc cúi đầu xem hoa, trên khuôn mặt của Hạ Hiểu tràn ngập một loại cảm giác đặc biệt chuyên tâm mà ôn nhu, giống như bó hoa đang ôm trong ngực là bảo vật vô giá vậy.----Buổi chiều, khi thử váy cưới và nhẫn kim cương, những thứ đắt đỏ ấy, cô cũng không có thần thái như vậy.




Sườn mặt Ôn Sùng Nguyệt, chú ý tới ánh mắt long lanh của cô, hơi hơi cúi đầu, là một loại dịu dàng mang theo nhút nhát.



Cô tựa hồ vẫn còn chút nhút nhát như trước, vẫn chưa hoàn toàn mở lòng với hắn.



Bất luận là tâm, hay là thân thể.



Cái sau dễ dàng hơn, sau khi tắm xong, Ôn Sùng Nguyệt nhờ Hạ Hiểu đưa giúp anh cái khăn tắm sạch, anh quên mang theo khăn.



Hạ Hiểu trước tiên giúp anh gột sạch nước, lau khô tóc. Cho dù đã trở thành vợ chồng, cô vẫn như cũ có chút rụt rè, đến cả việc đưa khăn tắm cho chồng cô cũng dè dặt trốn ở bên ngoài.



Ông Sùng Nguyệt hơi hơi nheo ánh mắt, dùng tay lau bọt nước ở quanh mắt, anh nhìn cửa phòng tắm bị mở ra một khe hở chỉ vừa đủ đưa một bàn tay vào.




Một đôi tay mảnh mai cầm khăn tắm đưa qua.



Hạ Hiểu nói: "Anh cầm lấy."



Giọng của cô rất nhẹ, nhưng trên mạng cô ấy mạnh dạn đăng những bình luận kiểu như: “ Hôm nay mặc quần đến đây.”



Ôn Sùng Nguyệt cầm lấy cổ tay cô, kéo một chút về hướng mình. Hạ Hiểu vội vàng thốt lên một tiếng, Ôn Sùng Nguyệt đẩy cửa phòng tắm, ôm lấy cả người cô.



Vòi hoa sen không mở, một lượng nước lớn xối xuống, Hạ Hiểu run run một chút, nói: "Lạnh."




Vóc dáng của cô nhỏ nhắn, lúc nước xối lên người cô có cảm giác hoà hoãn, độ nóng của nước cũng đã giảm bớt, xác thực có chút lạnh.



Ôn Sùng Nguyệt ôm lấy cô, bế cô lên, duy trì độ cao cách bản thân không quá xa: "Bây giờ còn lạnh không?"



Hạ Hiểu không lạnh, nhiệt độ trên người Ôn Sùng Nguyệt rất nóng, giống như lò sưởi vậy.



Hạ Hiểu nghi ngờ bản thân chả qua chỉ ra vẻ thích bên ngoài, rõ ràng trên mạng thấy nhân vật anime mình thích thì ""mất hết liêm sỉ", hiện tại được chính người chồng hợp pháp ôm lấy, lại có chút khiếp đảm.



Hạ Hiểu trong lòng lặng lẽ mắng mình vài câu, không chịu thua kém, nhắc nhở Ôn Sùng Nguyệt: "Quần áo và tóc của em đều ướt hết cả rồi."



"Quần áo của em bẩn rồi." Ôn Sùng Nguyệt nói: "Anh giúp em."



Nói vậy, anh cuối cùng cũng buông Hạ Hiểu xuống, vóc dáng Ôn Sùng Nguyệt cao, cúi người khom lưng, đặt cằm lên vai cô.



Giặt sạch một trận, Ôn Sùng Nguyệt nhỏ giọng thở dài: "Không ổn rồi, càng giặt càng ướt."



Mặt Hạ Hiểu đỏ như trái táo, Ôn Sùng Nguyệt đứng thẳn dậy, hôn trán cô: "Xem ra cần đổi cách khác."



Hạ Hiểu nghĩ anh điên mất rồi, ở trong không gian nửa kín tràn ngập hơi nước trong khoảng thời gian dài, cô không nhận đủ oxy, đầu có chút choáng váng, gần như hít thở không thông, có hối hận thì Ôn Sùng Nguyệt cũng không thả cô ra, không biết qua bao lâu, cô cuối cùng cũng từ cửa phòng tắm bước ra, giống như được sống lại vậy.



Cô mở to miệng hít thở lấy oxy, còn chưa từ cảm giác thiếu oxy lấy lại tinh thần, Ôn Sùng Nguyệt nằm ở một bên giường, cúi đầu, lần thứ hai cướp đoạt oxy của cô.