Một Ngày Ba Bữa

Chương 25




Hạ Hiểu xoay người nói với nhân viên cửa hàng, "Lấy cặp nhẫn này đi, cảm ơn."



Tuy nhiên, chiếc nhẫn này hiện tại đã hết hàng, cần chờ đặt hàng, phải thanh toán trước, đợi sau khi hàng về nhân viên cửa hàng sẽ thông báo, rồi đến nhận hàng.



Băng ghế có hơi cao, lúc Hạ Nghiêu đi xuống, Ôn Sùng Nguyệt liền giúp cô, ấn chiếc váy khẽ vểnh của cô xuống.



Ra khỏi cửa hàng, Hạ Hiểu hỏi: "Vừa rồi là ai gọi cho anh vậy?"



Ôn Sùng Nguyệt bình tĩnh nói: "Chuyện công việc, không có việc gì."



Hạ Hiểu gật đầu.



Buổi tối, cũng là nhà hàng mà Ôn Sùng Nguyệt đặt trước, trên tầng 79, bên cửa sổ nhìn ra Tử Cấm Thành.



Lúc bọn họ đến nơi vẫn còn ánh hoàng hôn chiều tà, Ôn Sùng Nguyệt gọi điện thoại xác nhận, vị trí của hai người được trang trí bằng hoa hồng.



Ôn Sùng Nguyệt mỉm cười nói với Hạ Hiểu: "Mùi vị của nhà hàng này không được xem là ngon nhất, nhưng cảnh đêm không tệ. Lát nữa tôi phải lái xe,không thể uống rượu. Em có muốn uống chút rượu vang đỏ không?"



Hạ Hiểu lắc đầu từ chối.



Bầu không khí lãng mạn như vậy thật ra rất thích hợp để uống một ly, nhưng ngày hôm qua Hạ Hiểu mới uống nhiều rượu như vậy,bây giờ hiện tại hoàn toàn không thể nâng cao tinh thần.



Ôn Sùng Nguyệt không miễn cưỡng, sau khi tham khảo ý kiến



của Hạ Hiểu, anh gọi món. Bò bít tết Wagyu Úc, Soup tôm hùm, gan ngỗng áp chảo, Salad cá hồi xông khói, hàu sống,... cuối cùng món tráng miệng là Bánh phô mai xứ Basque, cũng là món yêu thích nhất của Hạ Hiểu, với hương vị phô mai đậm đà.



Hạ Hiểu luôn cảm thấy bầu không khí như vậy rất thích hợp để nói điều gì đó.



Ôn Sùng Nguyệt dường như có điều gì đó muốn nói với cô.



Cô yên lặng chờ một lúc, quả nhiên, cô nghe thấy Ôn Sùng Nguyệt hỏi: " Em muốn rời khỏi nơi này không?"




Hạ Hiểu đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.



"Có một số thay đổi nhỏ trong công việc," Ôn Sùng Nguyệt nhìn Hạ Hiểu, "có lẽ, trong ba năm tới, trọng tâm công việc của tôi sẽ chuyển đến Tô Châu."



Hạ Hiểu hiểu ra: "Như vậy là đi công tác dài hạn sao?"



"Không," Ôn Sùng Nguyệt lắc đầu, "Tôi đang nghĩ, nếu tôi yêu cầu em đi với tôi, có phải là quá tàn nhẫn với em hay không?"



Hạ Hiểu không lập tức trả lời.



Mặc dù Bắc Kinh không phải là quê hương của cô, nhưng ở đây, có bạn bè và bạn học của cô.



Còn có công việc.



Tô Châu là một thành phố xa lạ, Hạ Hiểu chỉ mới đến một lần, chỉ lướt qua mà thôi, ấn tượng sâu sắc nhất là món bánh bao nhân thịt bọc hai lòng đỏ trứng muối.




Ôn Sùng Nguyệt nói: "Hay là, mỗi cuối tuần, tôi sẽ về Bắc Kinh thăm em."



Hạ Hiểu hỏi: "Bây giờ em có thể gọi một ly rượu vang nóng được không?"



Dĩ nhiên có thể.



Người phục vụ mang lên rượu vang nóng, cô nhấp một ngụm nhỏ, nghiêng mặt nhìn, bên ngoài là cảnh đêm rực rỡ chói lọi, như pháo hoa nở rộ trong bầu trời đêm, rừng cây sắt thép, sáng như dải ngân hà đang rơi.



Cô ấy suýt nữa cho rằng cuối cùng cô đã tìm thấy một chiếc đèn.



Hạ Hiểu hỏi: "Nhất định phải đi sao?"



"Tôi biết điều này có thể làm khó em," Ôn Sùng Nguyệt cân nhắc lời nói, anh thản nhiên nói, "nhưng tôi không muốn từ bỏ cơ hội này."




Hạ Hiểu cúi đầu, chiếc bánh còn chưa ăn hết, nhưng mùi vị cũng không còn thơm ngon như trước, giống như thời gian đã làm loãng vị ngọt của bánh phô mai vậy. cô có chút chán nản cúi đầu, dùng nĩa chọc nhẹ một chút, lại đâm một chút.



"... Thời gian rất lâu," Hạ Hiểu nhỏ giọng nói, "Tô Châu vẫn chưa có sân bay, từ đây đi qua đó, đi tàu cao tốc phải mất năm giờ đồng hồ."



"Tôi biết," Ôn Sùng Nguyệt nhìn ánh mắt Hạ Hiểu nói, "Có thể bay đến Vô Tích."



Âm nhạc trong nhà hàng du dương, Hạ Hiểu vẫn còn đang chăm chú suy nghĩ.



Ôn Sùng Nguyệt nói: “ Chuyện này rất bất ngờ, thực xin lỗi, bây giờ mới cùng em bàn bạc. Đợi sau khi hôn lễ kết thúc, tôi có thể phải qua đó.”



Anh nhẹ giọng an ủi cô: "Anh biết cuộc sống chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều như vậy, em không thích. Nhưng chuyện này không thể thay đổi được, Hiểu Hiểu, nếu được đền bù xứng đáng, em có thể chịu đựng một chút không?" "



Hạ Hiểu ngẩng mặt: "Đền bù gì?"



“Hàng tháng, tôi sẽ chuyển tiền lương vào thẻ ngân hàng của em,“ Ôn Sùng Nguyệt nói: “Em dùng số tiền tiêu vặt này để mua một ít quần áo hoặc giày dép, ăn một chút đồ ăn khiến mình vui vẻ ”.



Hạ Hiểu uống hết phần còn lại của ly rượu.



Ôn Sùng Nguyệt nói: "Còn về việc nhà thì đừng lo lắng, tôi sẽ thuê một dì giúp việc tin cậy đến dọn dẹp. Nếu em cảm thấy cô đơn, chúng ta bây giờ có thể liên hệ với người nuôi mèo và đặt trước một con mèo con làm bạn với em. "



Hạ Hiểu hai mắt sáng lên.



—— con —— mèo —— con!!!



Một con mèo con nhỏ có thể nhẹ nhàng ngáy ngủ ở trên đầu gối cô!



"Về phần cuộc sống hôn nhân," Ôn Sùng Nguyệt nói, " Mỗi tháng ít nhất qua đây ba lần, ở lại với em, được hay không?”



Hạ Hiểu thận trọng nói: "Được rồi, nếu như anh bận, không cần phải trở về."