Một Ngày Ba Bữa

Chương 11




Hạ Hiểu sờ mép dây an toàn, trong xe phát một bài hát tiếng Anh thư giãn. Cô mặc, lúc đầu có chút lạnh, nhưng hơi ấm trong xe từ từ sưởi ấm cô từng chút từng chút.



Cô bỗng nhiên cảm thấy, lần xúc động này của mình may mắn chậm rãi hòa tan ở trong lòng bàn tay của đối phương.



Cha Ôn là giáo viên của một trường trung học nọ, ở nhà trường học phân, cũng không tính lớn, trang trí cũng đơn giản, trên tường treo phần lớn là thư pháp và tranh sơn thủy. Chiều cao của ông và Ôn Sùng Nguyệt tương đương nhau, khí chất càng ôn hòa, mang một chiếc kính mắt, tóc hoa râm.



Cha Ôn mời Hạ Hiểu nếm trà mình pha, hôm nay ông tự mình xuống bếp làm đồ ăn, cá sốt giấm tiêu, đậu xào, thịt dê xào rau thơm, sườn lợn sốt chua ngọt, vịt nấu măng... Bày đầy cả bàn tròn.



Con người ông cũng hiền lành, chỉ trò chuyện việc nhà, lại thích cười, cơm tối cũng coi như chủ và khách đều vui vẻ.



Giáo viên không thức đêm, nghỉ ngơi cũng sớm. Đồng hồ không nhanh không chậm, vừa mới qua chín giờ, cha Ôn đã chuẩn bị đi nghỉ ngơi.



Đến lúc này, Hạ Hiểu mới nhớ tới chuyện quan trọng nhất.



Cô cố gắng nhón chân lên, một tay bám lấy bả vai của Ôn Sùng Nguyệt, muốn anh nghiêng người, một cái tay khác khép lại để bên tai anh.



Hơi thở cỏ xanh nhàn nhạt, như là lá sung tươi bị nghiền nát, mùi hương dịu dàng như sữa dừa dần dần thẩm thấu ra,, mùi của cô thanh mát mà tràn đầy sức sống như thế.



Hơi ấm êm ái theo hô hấp phả vào bên tai của Ôn Sùng Nguyệt, cổ và tai anh đều là vị trí mẫn cảm, chịu không nổi ngứa, cũng chịu không được kiểu phả hơi vào thế này.



Ôn Sùng Nguyệt bất động thanh sắc nghiêng nghiêng, Hạ Hiểu không có chút phát giác, vẫn cứ dán tới.



Cô hạ giọng, cất giọng cực nhỏ hỏi Ôn Sùng Nguyệt: "Thầy Ôn, buổi tối hôm nay em ngủ phòng nào?"



Ôn Sùng Nguyệt cười.



Anh ra hiệu Hạ Hiểu đứng vững, mình nghiêng người, đem một cái tay dán ở bên cạnh tai Hạ Hiểu, cũng hạ giọng hỏi: "Bạn học Hạ, buổi tối hôm nay anh có thể ngủ cùng vợ được không?"




Hạ Hiểu cúi đầu, cô nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói cho anh biết: "Chúng ta hình như chưa mua đồ phòng tránh."



Ôn Sùng Nguyệt nói: "Anh đã chuẩn bị rồi."



Hạ Hiểu: "Ài, nghe nói sẽ đau đớn..."



"Bôi trơn cũng mua rồi."



"Có khi nào không tiện dọn dẹp hay không?"



"Phòng ngủ của anh có giường mới sạch sẽ và phòng vệ sinh riêng."




Hạ Hiểu ngẩng đầu, cô hỏi Ôn Sùng Nguyệt: "Còn có cái gì mà thầy Ôn không có chuẩn bị sao?"



Ôn Sùng Nguyệt nói: "Anh nghĩ hẳn không có."



Tựa như sơn tuyền từ bên trong khe hở nham thạch tràn ra, hội tụ thành dòng suối nhỏ tự nhiên.



Cha Ôn sớm đã ngủ rồi, người lớn tuổi có vẻ thích đi ngủ sớm. Mà Hạ Hiểu một lần nữa bước vào phòng ngủ của Ôn Sùng Nguyệt, tò mò đánh giá tất cả chung quanh.



Ôn Sùng Nguyệt đã nói qua, đây là nơi anh ở từ trung học mãi cho đến trước khi tốt nghiệp đại học. Song thiết kế phòng ngủ chính cùng phòng ngủ của cha Ôn ở giữa cách phòng khách và ban công, nơi này cũng có một cái cửa thông ra ban công.



Trên ban công trồng đầy đủ loại thực vật, còn có một bàn sách nhỏ, hoa mai tam giác nở ra màu hồng nhạt, mai vàng thưa thớt nghiêng nghiêng cắm ở bên trong bình sứ, lá cây Hạn Kim Liên từng cái giống như lá sen hơi co lại, mùa đông thực vật nở hoa không nhiều, hoa nhài, nguyệt quý, mẫu đơn đều chỉ có lá cây xinh đẹp, điểm xuyết lấy màu xanh biếc.



Cô nhìn lướt qua, trong lòng càng căng thẳng hơn.




Ôn Sùng Nguyệt pha nước ấm xong, để cô đi tắm trước. Hạ Hiểu mang một trái tim bất ổn, chậm rãi chuyển tới, trong đầu suy nghĩ lung tung, suy đoán Ôn Sùng Nguyệt có khi nào đột nhiên mở cửa tắm chung hay không, tiếp theo uyên ương nghịch nước các kiểu hay không...



Đều không có.



Mãi cho đến khi Hạ Hiểu tắm rửa xong, anh đều không có tiến vào, mà là ở bàn trước ban công đọc sách



Hạ Hiểu tới sốt ruột, không có mang theo áo ngủ, Ôn Sùng Nguyệt mua áo ngủ mới, là bộ cánh hơi mỏng, màu nhạt, Hạ Hiểu ngược lại nhận ra nhãn hiệu, La Perla. Cô mặc vào, ra bên ngoài lặng lẽ nhoi đầu ra dò xét, Ôn Sùng Nguyệt khép sách lại: "Tắm xong rồi?"



Hạ Hiểu gật gật đầu.



Anh hỏi: "Cần anh giúp em sấy tóc không?"



Hạ Hiểu lắc đầu: "Em biết làm."



Ôn Sùng Nguyệt lúc này mới cầm quần áo đi vào, máy sấy không có thanh âm gì, dù là để ở bên cạnh lỗ tai cũng che không được tiếng nước ào ào trong phòng tắm, Hạ Hiểu trong lòng khẩn trương, sau khi hít sâu bốn năm lần, sấy khô tóc thì vén chen chui vào làm tổ.



Ôn Sùng Nguyệt bình thường không ở tại nơi này, anh có nhà của mình, đại khái là ăn tết tới làm bạn với cha mới có thể ở chỗ này lâu.



Anh hiện tại nghỉ phép, hẳn là ban ngày đã quét dọn phòng rồi, đệm chăn phơi ấm áp dễ chịu. Hạ Hiểu nằm nghiêng, nhắm mắt lại, cố gắng nghĩ lại những video mình từng xem qua, tiếc nuối là, trong đầu của cô đều không có video nào liên quan đến việc chỉ dẫn cho người mới bắt đầu làm chuyện này cả.



Đại khái qua mười phút, Hạ Hiểu nghe được tiếng máy sấy rất nhỏ.



Thanh âm ngừng lại.