Một Ngày Ba Bữa

Chương 12




Chăn đắp xốc lên một cái ổ nhỏ, đệm giường sau lưng lộ ra vết tích lún vào, Hạ Hiểu không nhúc nhích, một đôi tay bắt ngang qua chạm đến tay của cô: "Em rất khẩn trương?"



Hạ Hiểu há miệng, yếu ớt nói: "Một chút xíu."



Ôn Sùng Nguyệt cúi đầu nhìn cô, ngón tay của cô nắm chặt mép chăn thật chặt, bụng ngón tay bị ép tới có chút trắng bệch, anh giam cô trong vòng tay mình: "Hôn nhé?"



Hạ Hiểu lắc đầu.



Ôn Sùng Nguyệt nghiêng người, cô lập tức nhắm mắt lại, bàn tay nắm lấy chăn mền không có chút nào buông lỏng, không giống như là chờ đợi hôn mà giống như là chuẩn bị vươn cổ liền bị gϊếŧ.



Kiểu hôn thế này quả thật là có chút giống bị bắt nạt.



Anh nắm lấy bả vai của Hạ Hiểu, cách một tầng tơ tằm, nhiệt độ cơ thể hai người không có chút nào cách trở mà hòa vào nhau, Hạ Hiểu mở to mắt, vô thức a một tiếng, môi đè xuống, Ôn Sùng Nguyệt ôm lấy đầu lưỡi của cô, cô không biết lấy hơi, không biết hô hấp mà mở mắt to ra nhìn anh giống con nai con hoảng hốt ở trong rừng, đáng thương lại mờ mịt.



Anh tinh tế nếm lấy sự bất lực của cô, ngón tay cái đặt ở bên trên bả vai cô, trấn an vỗ nhẹ, chờ đến khi cô bắt đầu khước từ, lúc này mới buông ra.



Hạ Hiểu thở phì phò từng ngụm từng ngụm, cảm giác thiếu dưỡng khí rất nặng, cô thiếu chút nữa đã chết đuối trong nụ hôn mất rồi.



Ôn Sùng Nguyệt đang cởi dây lưng tơ tằm, cô gọi: "Thầy Ôn."



Ôn Sùng Nguyệt dừng lại, anh cười khổ: "Hiểu Hiểu, lúc này gọi thầy Ôn, em cảm thấy giá trị nhịn đau đớn của mình rất cao sao?"




Hạ Hiểu đổi giọng: "Ôn Sùng Nguyệt."



"Ừm."



Hạ Hiểu nói: "Cái kia, đợi lát nữa anh nhẹ chút, có được không?"



Ôn Sùng Nguyệt nhìn mặt cô chăm chú: "Cần xác định ám hiệu không? Nếu như em cảm thấy sợ hãi, nói ngay, chúng ta dừng lại."



Hạ Hiểu suy nghĩ thật lâu, thử thăm dò: "Qủa mây thái?"




Ôn Sùng Nguyệt gật đầu: "Được."



Hạ Hiểu một lần nữa nhắm mắt lại, Ôn Sùng Nguyệt rất lễ độ, anh không nóng nảy mà dịu dàng nhẹ nhàng, tựa như gió xuân quét qua cây anh đào. Vì có thể để cho Hạ Hiểu hoàn toàn buông lỏng, anh bảo cô mở to mắt, trước quen thuộc bản thân anh. Tựa như là đặt mình vào trong mộng cảnh, Hạ Hiểu tiếp nhận sự dấn dắt của anh, đi tìm hiểu mình thứ mình chưa từng có, tất cả tiến hành vô cùng hài hòa, Ôn Sùng Nguyệt gọi cô là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu, chỉ là lại thanh âm ôn nhu cũng không thể che giấu sợ hãi của cô, cửa thành chưa phá, cô run rẩy đầu hàng trước: "Qủa mây Thái."



Ôn Sùng Nguyệt áp chế, nhịn không được kéo hỏng áo lụa.



Cuối cùng, anh vẫn nhượng bộ.



Ôn Sùng Nguyệt chịu đựng không ôm cô, nằm nghiêng ở một bên, đưa tay vỗ nhẹ phần lưng Hạ Hiểu —— cô đã co lại thành một đoàn nhỏ, run rẩy ôm đầu gối, giống như là muốn cuộn mình lại trở thành một bé nhím nhỏ thì sẽ không bị tổn thương.




Ngữ điệu của cô mang theo một chút xíu giọng nghẹn ngào: "Thật, thật xin lỗi, thầy Ôn, em cảm thấy quá đau."



"Không có việc gì" Ôn Sùng Nguyệt nói, "Là anh quá gấp."



Anh giang hai tay ra, Hạ Hiểu cũng không có chui vào trong lòng anh mà che mình đến cực kỳ chặt chẽ, con mắt đỏ lên, cô hít vào một hơi: "Áo ngủ hỏng rồi, rất đắt."



"Ngày mai lại đi mua mới." Tay Ôn Sùng Nguyệt dán ở hai bên hõm vai Hạ Hiểu, cô còn đang run, giống như là quá đau đớn, anh dịu giọng nói, "Trước mắt hãy đi ngủ, được không?"



Hạ Hiểu đưa lưng về phía anh, Ôn Sùng Nguyệt nghe được thanh âm của cô, một tiếng trầm thấp "được".



Vô luận như thế nào vẫn phải chung ngủ đến sáng sớm.



Từ nhỏ đến lớn, bị thương, té rách da, đều phải mình rêи ɾỉ, thổi thổi là được. Nhưng lần bị thương này, vị trí cũng không phải là thổi một chút, rêи ɾỉ một chút là có thể hết, vò cũng vò không được. Hạ Hiểu và Ôn Sùng Nguyệt đắp chung một cái chăn, bản thân cô cố gắng dựa sát vào mép giường mà ngủ.



Phòng ngủ ở mặc dù đã rất lâu, nhưng bởi vì người ở đều là các thầy giáo già, cơ sở công trình cùng vật chất đều vô cùng được coi trọng, hệ thống sưởi vô cùng tốt, Hạ Hiểu ngủ đến nửa đêm, mơ mơ màng màng vươn cánh tay ra cùng hơn phân nửa bả vai, lại bị Ôn Sùng Nguyệt bắt được, bỏ vào lại trong chăn.



Hạ Hiểu khốn cực, mơ hồ không rõ một giọng nói nóng hổi của một người đàn ông, thấp giọng dỗ dành: "Chờ một chút sẽ không nóng nữa."



Nhưng Hạ Hiểu cho rằng đối phương đang nói dối, cô càng ngày càng nóng, tay chân đều bị ép về phía chăn mền không nói, phía sau giống như là dán vào bên trong lò lửa nóng hôi hổi, còn có đồ vật cấn khiến cô đau nhức, dựa sát lấy mà ngủ. Cảm giác tựa như một con rối bị người ôm ngủ cũng không quá tốt, chỉ là kháng nghị hiển nhiên đều mất hiệu quả, cô vẫn là bị ôm thế này cho đến bình minh.