Một Ngàn Đêm Ngủ Đông - Tu Nguyệt Nha

Chương 57




Lá khô đầy trời cuốn theo gió đêm lượn quanh góc phố, mỗi chiếc lá đều rơi xuống với một dáng vẻ vô cùng đẹp mắt.

Bạch Nhung khóc một lúc, cảm thấy bản thân thật thảm hại, giống như một kẻ vô gia cư. Nhưng cô cũng không hiểu tại sao, đầu cô đau nhức kinh khủng, mắt nóng và cay, không thể kiềm chế được mà rơi nước mắt.

Khóc đến mệt, cô nghiêng đầu tựa vào ngực anh, cảm thấy mình giống như một chiếc lá rơi theo gió thu, chờ đợi ai đó cúi xuống nhặt lên.

Hóa ra họ chưa từng thật sự ôm nhau.

Khoảnh khắc này, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu cô mang lại cho cô cảm giác an toàn, khiến cô buồn ngủ.

Navarre siết chặt vòng tay, cúi đầu.

Cô gái trong vòng tay anh mặc một chiếc áo len cashmere màu kem, chiếc áo mềm mại như toàn bộ cơ thể cô, nằm gọn trong vòng tay anh, từng inch cơ thể đều được hơi ấm bao bọc.

Nhưng anh dần nhận ra có điều gì không đúng…

Người trong lòng anh dường như càng lúc càng mềm, mất sức mà tuột khỏi tay anh. Anh nhanh chóng đỡ lấy cô, nâng mặt cô lên, thấy hàng mi dài dày phủ lên đôi mắt nhắm nghiền.

Chứng ngủ rũ lại phát tác sao?

Anh dừng lại một chút, đưa tay sờ trán cô, cảm nhận thấy nhiệt độ từ mu bàn tay nóng đến khó chịu.

*

Dựa vào sự quen thuộc với nội thất trong nhà, Thư Tịch nhanh chóng đi qua phòng khách trong bóng tối, vào trong bật đèn bàn ăn vẫn còn hoạt động, rồi bật thêm vài chiếc đèn tường khác.

Phòng khách bừng sáng trong ánh sáng mờ ảo.

Navarre ôm cô gái nửa tỉnh nửa mê đặt lên ghế sofa ngay nhắn, nhận lấy nhiệt kế từ tay Thư Tịch.

“Cô ấy có uống thuốc không?”

“Cô ấy đã uống rồi, cũng đã đến bệnh viện. Có vẻ như là cảm lạnh, trước đó cô ấy có triệu chứng rét run, lặp đi lặp lại, đôi khi trông có vẻ khá lên nhưng hôm sau lại trở lại như cũ.” Thư Tịch lập tức đi đun nước nóng.

Vài phút sau, lấy nhiệt kế từ miệng cô gái đang mê man, có thể thấy nhiệt độ đo được là sốt vừa.

Lúc này, Thư Tịch từ trong phòng lấy ra bản nhạc, vội vàng nhét vào túi, cầm chìa khóa, nhìn đồng hồ một lúc rồi do dự nói: “Chúng ta nên đưa cô ấy đi bệnh viện truyền nước. Nhưng tôi vừa mới tiện tay về lấy bản nhạc để tập luyện, tối nay không có thời gian…”

Nghe đến đó, Bạch Nhung đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê mở miệng nói, giọng nói mơ hồ: “Không, tôi không đi truyền nước…”

Từ nhỏ đến lớn, tay Bạch Nhung chỉ bị kim chích một lần. Vì lý do mạch máu yếu, sau khi rút kim vết bầm xanh còn sưng rất lâu. Cô sợ kim, trước đây cô đã quen với việc uống thuốc hạ sốt để giải quyết, điều này cũng khiến cô có nỗi sợ lạ lẫm với việc truyền nước.

Thư Tịch quỳ xuống, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ cậu không phải cảm, mà là sốt, phải đi bệnh viện.”

“Không, tôi không đi…”

“Có thuốc hạ sốt không?” Navarre hỏi.

Sau một chút do dự, Thư Tịch đi lấy hộp thuốc ra.

Sau khi cho cô uống thuốc, Navarre cúi xuống, bế cô cùng với chiếc chăn mềm, đưa vào phòng ngủ.

Cô gái bị sốt đến mơ màng, thu mình trong vòng tay anh, đầu ngả ra sau, một tay rũ xuống không sức sống, trông có vẻ như không còn tỉnh táo.

Thư Tịch đứng đó suy nghĩ một lúc, rồi theo sau, trong giọng nói có chút lo lắng: “Hoặc, tôi cũng có thể bỏ buổi tập và ở lại chăm sóc cô ấy…”

“Không cần, hãy để tôi chăm sóc cô ấy.”

Nhìn thấy cửa phòng sắp mở, Thư Tịch gấp gáp chặn tay cầm cửa lại.

Navarre nhìn cô.

“Thưa ngài, tôi chỉ biết ngài là bạn trai cũ của cô ấy… Trước đây được ngài nhờ chăm sóc cô ấy là vì thấy Nhung Nhung thật đáng thương, nhưng tôi vẫn không chắc mối quan hệ của hai người hiện tại đã…”

Trong lúc nói, cô gái bệnh nhẹ nhàng mở mắt.

Điều này thu hút ánh nhìn của cả hai.

Bạch Nhung lại nhắm mắt, từ từ chôn mặt vào ngực người đàn ông, nhưng không nói gì. Một lúc sau, đầu ngón tay cô khẽ co lại, nắm chặt vạt áo của anh…

Thấy động tác này, Thư Tịch hơi dừng lại, sau đó nhường đường.

*

Hệ thống sưởi ấm khiến trong nhà trở nên ấm áp, nhưng Bạch Nhung lại cảm thấy lúc lạnh lúc nóng.

Cô nằm lún sâu trong chiếc chăn quen thuộc, cảm giác toàn thân bị chăn bông quấn chặt.

Trong cơn mơ màng, cô nghĩ mình lại chỉ có một mình, không ai quan tâm đến sự sống chết của cô. Nhưng cô không thể trách Lý Huệ, vì cô thậm chí chưa bao giờ nói cho Lý Huệ biết cô đang ở đâu. Cô cũng không thể trách Dư Chân Nghệ, cô gái tội nghiệp đó còn lo chưa xong cuộc sống của chính mình. Cô càng không thể trách bạn bè cũ, bởi mất trí nhớ đã cắt đứt liên lạc từ khi tốt nghiệp trung học, còn gia đình thì không cần nói, họ ở nơi rất xa.

Trong chăn, cô không thể ngừng trở mình thay đổi tư thế ngủ, nhưng toàn thân đều cảm thấy khó chịu, cơn sốt khiến các dây thần kinh đau nhức.

Một lát sau, khi cố gắng ngồi dậy, hai má cô bị một bàn tay nhẹ nhàng đè xuống, sau đó, một chiếc khăn ướt lạnh đặt lên trán cô, cảm giác mát lạnh khiến đầu cô dễ chịu hơn một chút.

Sau đó, bên phải giường lún xuống, cô được một người ôm vào trong vòng tay.

Hơi thở quen thuộc kề sát cô.

Cô mơ màng mở mắt, khó khăn ngẩng lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, tưởng mình lại đang mơ.

“Navarre, sao anh lại ở đây?”

“…”

Giọng nói của cô rõ ràng đã trở nên khàn khàn hơn trước, nghe khiến người khác cảm thấy trái tim như bị cọ xát khó chịu.

Cô vẫn đang mặc chiếc váy đen, may mà chiếc váy có kiểu dáng đơn giản, chất liệu mềm mại, không đến nỗi khó chịu khi ngủ.

Cô nghiêng người, co rúc trong lòng người bên cạnh, vì cơn sốt đang lên cao, đôi mắt đỏ hoe không ngừng rơi nước mắt, nhìn thấy trên trần đầy sao, không thể kiềm chế được mà nghẹn ngào nói: “Em sắp chết rồi.”

“?”

Dưới ánh đèn cam rực rỡ, Navarre cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của cô gái, mềm mại tựa vào vai anh. Từng sợi tóc cũng ánh lên ánh sáng ấm áp. Hàng mi dày đẫm nước mắt, những giọt lệ lớn đọng lại trên đó. Một tay cô đặt lên người anh, nắm chặt lấy cổ áo anh.

Cơ thể nóng rực của cô cuộn tròn bên cạnh anh.

Cô nhắm mắt nửa chừng, thỉnh thoảng ngập ngừng thốt lên:

“Em đã khó chịu cả ngày rồi, em… em biết, em không ổn rồi…”

“Em không thể chịu đựng nổi nữa.”

Bạch Nhung nghe thấy một tiếng thở nhẹ như cười rơi vào trán cô, vừa ngứa vừa tê.

Khóe môi cô hơi cong xuống, trong ý thức mờ nhạt, cô nghẹn ngào nói: “Tại sao… tại sao anh còn cười, em… em có lẽ không qua khỏi mất.”

Navarre: “…”

— Có thể thấy khả năng chịu đựng áp lực tâm lý của cô thật sự rất kém.

Nhưng mà, cô đã sốt đến nỗi không còn tỉnh táo nữa, trong tình trạng này thì việc nói chuyện bình thường cũng là điều không thể, vì vậy anh đáp lại: “Vậy thì anh sẽ chia một nửa cho em.”

Người đang sốt mơ màng:?

Anh cúi đầu, đưa tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô, đối diện với đôi mắt mờ mịt của cô trong giây lát, rồi dùng giọng nói nhẹ nhàng và nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, em đã uống thuốc rồi, tối nay anh sẽ ở đây để đo thân nhiệt cho em, sẽ không có chuyện gì đâu.”

*

Đêm là một từ dài đằng đẵng.

Thời khắc yên bình nhất, thoải mái nhất, tự do nhất lẽ ra là ban đêm, Bạch Nhung luôn nghĩ như vậy.

Nhưng đêm nay dài đằng đẵng đến mức kỳ lạ, từ thể xác đến tâm hồn đều như trải qua sự giày vò lặp đi lặp lại, cuối cùng, có một tia sáng trắng như thác nước rơi xuống qua hàng mi của cô.

Trước khi mở mắt, trong khoảnh khắc ý thức tỉnh lại, cô nhớ lại cảm giác mỗi lần ngồi máy bay. Thân máy khổng lồ và nặng nề lướt trên sân bay trống trải rất lâu, chuẩn bị cho một hành trình dài đằng đẵng, nhưng mãi không bay lên, như thể không bao giờ có thể chạm tới mây trời, nhưng khi lướt đi, cuối cùng không biết từ khoảnh khắc nào, nó bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng, cô biết mình cuối cùng đã rời khỏi mặt đất.

Cảm giác như được giải thoát…

Bạch Nhung hoàn toàn mở mắt, cảm giác toàn thân trở nên nhẹ nhõm và mềm mại, xương tủy theo với mồ hôi đêm qua tan biến. Cảm lạnh cuối cùng cũng rời xa cô, vừa tỉnh dậy như thể được tái sinh.

Cô nhìn thấy người bên cạnh mình.

Người ôm cô có gương mặt rõ nét, ánh sáng dịu dàng từ rèm trắng chiếu lên, tóc xoăn màu nâu có phần bồng bềnh. Qua hốc mắt mệt mỏi của anh, có thể thấy anh chỉ mới ngủ không lâu. Nhưng dù có vẻ mệt mỏi, từ xương mày đến mí mắt, rồi đến sống mũi, từng đường nét đều vô cùng cuốn hút. Bạch Nhung không tự chủ đưa ngón tay ra nhẹ nhàng chạm vào, lưu luyến rồi lặng lẽ di chuyển.

Vì vẫn còn biết thưởng thức cái đẹp, Bạch Nhung chắc chắn mình đã hoàn toàn tỉnh táo.

Nhưng tại sao hai má cô vẫn còn nóng lên?

Cô không nhịn được kéo chăn che kín nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt quan sát anh, như thể cô đã thoáng nhìn thấy một phần nào đó của tương lai dài dằng dặc…

Đó là một cuộc sống khác.

Những ngày mất ngủ dường như đã xa, Bạch Nhung ngạc nhiên vì mình tỉnh dậy sớm.

Cô nhẹ nhàng xuống giường, không mang dép, chân chỉ đi một đôi tất dài, nhón chân đi đến tủ quần áo lấy một chiếc áo len dày dài rồi đi đến bên cửa sổ.

Cô mở cửa sổ, nhìn thấy ánh sáng ban mai rải đều khắp con đường hai chiều và những tòa nhà trắng xung quanh. Lớp sương mỏng còn đọng lại trên mặt kính, những chiếc lá thưa thớt trên cây dưới ánh sáng mặt trời vàng rực rỡ.

Trước mắt cô chỉ có hai màu trắng và vàng, vô cùng tinh khiết, cả thế giới đều rất ấm áp và dịu dàng.

Cánh cửa sổ không đóng kín vào ban đêm, chỉ còn hé một khe hở. Không lại gần thì không sao, nhưng khi đến gần, cô lập tức cảm nhận được làn không khí lạnh buốt.

Nhưng không khí lạnh khiến người ta tỉnh táo.

Bạch Nhung ngồi trên bàn gỗ, hai tay chống vào mép bàn, thỉnh thoảng đung đưa đôi chân lơ lửng, đầu tựa vào khung cửa sổ ngẩn ngơ, nhìn xuống cảnh đường phố.

Một lúc sau, từ phía sau chợt có hơi ấm dán vào, trước khi cô phản ứng kịp, đôi tay đã vòng qua ôm lấy cô.

Cằm ai đó nhẹ nhàng tựa lên đỉnh đầu cô, cảm giác tê dại như dòng điện chạy qua.

Cùng lúc đó, một tay vòng qua trước mặt cô, đóng lại khe hở của cửa sổ đang thổi gió lạnh vào mặt cô.

“Những tháng qua em có nhớ anh không?”

Giọng điệu thật bình tĩnh và tự nhiên, nhưng…

Bạch Nhung vốn đang mơ màng, nghe thấy câu này thì ngớ người, sao còn có người chào buổi sáng như thế này?

“Không!” Cô cau mày đáp.

Nghe thấy giọng cô đã hồi phục tốt, Navarre hài lòng cúi đầu, rúc cằm vào hõm cổ cô, nhẹ nhàng cọ cọ hỏi —

“Không nhớ anh? Vậy cái này là gì?”

Giọng của người đàn ông vào buổi sáng có chút khàn khàn, cọ vào tai và nhịp tim của Bạch Nhung.

Phía trước, ánh bình minh như có chất liệu lông tơ mềm mại, xuyên qua lớp kính, chiếu lên khung ảnh trên góc bàn, làm tầm nhìn cũng có cảm giác như một cuộn phim.

Trong ảnh, một gương mặt gần kề, là bức chân dung được chụp từ góc nhìn rất thân mật, phong nền là bãi biển và bầu trời xanh, tràn đầy hương vị mùa hè.

Bạch Nhung ngẩn ra, định quay mặt đi, nhưng anh đã dùng tay nhẹ nhàng nâng cằm cô, cùng nhau nhìn về hướng khác, “Vậy còn cái này là gì?”

Hình dạng đẹp như hoa hồng của hóa thạch san hô cũng nằm dưới ánh nắng.

Còn chưa xong sao?

Bạch Nhung quay lại, trừng mắt nhìn anh, “Có! Em quá nhớ anh, đến nỗi hằng ngày đều không ngủ được.”

Thấy cô như vậy, Navarre cười, nhẹ nhàng véo má cô.

*

Lúc này, trong quán cà phê có hơi đông người.

Trong thời gian sống ở Vienna, Bạch Nhung thường xuyên đến quán cà phê dưới nhà để ăn bánh ngọt và uống cà phê. Chủ quán từng sống ở Trung Quốc vài năm, là một anh chàng biết nói tiếng Trung, khá thân với Bạch Nhung, tính cách rất tốt, mỗi khi cô ghé quán đều tặng cô một ít bánh ngọt vì thích tiếng đàn violin của cô.

Bạch Nhung đã gọi món xong, chống cằm bằng tay phải, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện.

Navarre đã quay về khách sạn gần đó để chỉnh trang và trở lại, trông gọn gàng và sảng khoái như thường lệ, không hề lộ vẻ gì cho thấy anh chỉ ngủ hai tiếng.

Anh mặc một chiếc áo khoác nâu nhạt, ánh nắng từ cửa sổ lớn hắt vào làm chiếc áo có màu giống hệt với màu mắt anh.

Xung quanh luôn có vài cô gái nhìn anh chăm chú.

Sau khi người phục vụ mang cà phê đến, Bạch Nhung không chịu nổi nữa mà rời ánh mắt đi, ngồi thẳng lại.

Cả hai đều gọi món bánh ngọt giống nhau và cà phê giống nhau, nhưng đồ ăn được mang lên còn thêm một phần bánh táo.

Bạch Nhung đang nghi ngờ thì chàng trai tóc vàng đó đi đến, hai tay chống lên bàn, vẫn dùng tiếng Trung chào cô: “Hey, buổi sáng tốt lành, Tiểu Bạch! Lâu lắm không gặp cô rồi.”

Khụ khụ.

Bạch Nhung hơi ngạc nhiên, sao cảm giác… giọng điệu lần này lại nhiệt tình hơn trước?

Cô lịch sự đáp lại lời chào, mỉm cười với anh ta, “Cảm ơn vì bánh táo.”

Anh chàng kia chỉ nhìn cô, không hề liếc nhìn người đàn ông đối diện, cúi đầu tới gần hơn một chút, giọng nói dịu dàng và đầy ẩn ý: “Ôi, cô gầy hơn trước rồi, có phải đã ốm không? Trông cô có vẻ hơi yếu. Nhớ chăm sóc bản thân nhé… Là bạn bè, tôi thật sự thấy đau lòng.”

“……?”

Chúng ta quen nhau đến mức này rồi sao?

Bạch Nhung không có ấn tượng gì, từ từ liếc sang đối diện, thấy Navarre vẫn bình thản uống cà phê, chỉ là ánh mắt hơi tối lại, liên tục quan sát biểu cảm của cô.

Bạch Nhung lập tức dùng tiếng Pháp nói với Navarre: “Anh ấy đang giới thiệu món mới của quán.”

Navarre không đáp lại.

Anh chàng tóc vàng tiếp tục nói bằng tiếng Trung: “Tiểu Bạch, hy vọng cô có thời gian ghé quán thường xuyên hơn. Quán cà phê của tôi rất hoan nghênh nghệ sĩ violin đến, đặc biệt là những cô nghệ sĩ xinh đẹp, dễ thương như cô. Nhìn thấy cô, tâm trạng của tôi luôn tốt. Những ngày không được gặp cô giống như bầu trời bị che phủ bởi mây đen.”

Bạch Nhung: “……”

“Tôi cũng rất vui khi gặp anh.”

Navarre đặt tách cà phê xuống, vừa định mở miệng nói điều gì, Bạch Nhung lập tức nói nhanh: “Anh ấy nói sản phẩm mới được giảm giá 10%, các cặp đôi thậm chí còn được giảm 20%, khuyến khích chúng ta thử thêm.”

Chàng trai đó mỉm cười rồi đi xa.

Bạch Nhung uống một ngụm mocha ngọt ngào, hơi lo lắng liếc nhìn xung quanh, rồi đặt cốc xuống.

Navarre tựa lưng vào ghế, nhíu mày, đôi mắt ánh lên tia nguy hiểm, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.

Sau một lúc…

“Em rất được chào đón, có nhiều bạn bè như vậy.”

“Cũng bình thường thôi —”

Bạch Nhung đang định thử một miếng bánh phô mai Basque bỗng dừng lại, cả người chấn động.

Khoan đã!

Câu vừa rồi… phát âm tiếng Trung rõ ràng, tốc độ rất nhanh, là ai vừa nói?