Một Ngàn Đêm Ngủ Đông - Tu Nguyệt Nha

Chương 56




Chiếc xe chạy vào khu phố nơi Bạch Nhung sống và dừng lại dưới một tòa nhà chung cư cổ kính màu xám trắng đã trăm năm tuổi.

Suốt quãng đường, trong xe tràn ngập sự im lặng. Chỉ khi xe dừng lại, Bạch Nhung mới chợt nhớ ra cô chưa hề nói địa chỉ cho anh biết.

Con đường giữa hai dãy nhà năm tầng, gió đêm thổi lay động tán lá, ánh đèn đường lọt qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng lốm đốm trên con đường lát gạch đá. Navarre đi vòng ra sau xe để lấy một thứ gì đó rồi quay lại mở cửa ghế phụ cho cô.

Vừa bước xuống xe, Bạch Nhung nhìn thấy một chiếc hộp đựng đàn violin màu đen ngay trước mắt. Cô ngẩn người đứng bên cửa xe, nhìn tay đối phương nhẹ nhàng mở nắp hộp, một cây đàn violin màu nâu đỏ quen thuộc liền hiện ra trước mắt.

Cây đàn này giống với cây đàn cũ đã hỏng đến mức nếu không phải vì lớp sơn quá trơn bóng nhắc nhở đây là một cây đàn mới tinh, có lẽ cô đã nghĩ cây đàn cũ của mình đã quay trở lại.

“Ban đầu anh định mang đến gặp em vào ngày mai,” Navarre đóng hộp đàn lại và đưa cho cô, đồng thời lấy từ túi áo khoác ra một xấp ảnh, “Đây là cây đàn được đặt làm theo yêu cầu, nếu em không hài lòng, ở đây còn có vài cây đàn cổ điển nổi tiếng, em có thể chọn một cây ưng ý hơn. Ví dụ, cây đàn này là một cây Stradivarius từ thế kỷ 18…”

Bạch Nhung mơ hồ cầm lấy dây đeo hộp đàn, nghe anh giới thiệu về những tấm ảnh trong tay.

Cuối cùng, Navarre ngẩng đôi mắt màu nâu lên, nhìn cô và nói: “Em có thể thoải mái chọn.”

Bạch Nhung liếc qua những tấm ảnh, nhận ra trong số đó có cả những cây đàn cổ mà ngay cả thuê cũng rất khó. Cô không khỏi nhướn mày hỏi: “Thật sự có thể chọn thoải mái sao?”

Đối phương gật đầu, “Anh có cách để có được chúng. Điều anh lo lắng chỉ là… dù những cây đàn này có tốt đến đâu, em cũng sẽ cảm thấy chúng không bằng cây đàn mà em đã quen dùng.”

Bạch Nhung cúi đầu, im lặng.

Sau đó, cô như đang cân nhắc trong lòng rất lâu – khuôn mặt cô hiện rõ sự do dự về việc có nên chấp nhận lời xin lỗi hay không – cuối cùng, cô mới lưỡng lự giơ tay chỉ vào một tấm ảnh: “… Hai cây đàn này, em có thể lấy cả hai không?”

“…”

“Đương nhiên là được, bồi thường một tặng một là điều bình thường.”

“Em đùa thôi.” Bạch Nhung cười gượng, nụ cười cứng ngắc kéo nhẹ lên khuôn mặt nhợt nhạt, câu nói đó chẳng buồn cười chút nào.

Cô lặng lẽ đeo hộp đàn lên vai, giọng nói khàn đặc vang lên khe khẽ: “Em chỉ cần một cây đàn thôi.”

Navarre liếc nhìn hộp đàn, “Cây vĩ cầm bên trong được làm bởi một xưởng thủ công trăm năm tuổi, dây đàn là loại Thomastik Dominant sản xuất tại Áo, làm từ chất liệu nylon. Ngoài ra…” Nói đến đây, anh đưa tay vào túi áo khoác, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đen, “Đây là nhựa thông thủ công đặt riêng, bột rất mịn, âm sắc ấm áp và tinh tế, dưới đáy hộp có khắc tên em…”

Dưới ánh đèn đường, qua lớp nhựa thông trong suốt màu vàng óng ánh có thể thấy ở đáy hộp in một cái tên.

Đó là chữ Trung Quốc: Bạch Nhung.

Nhựa thông có màu nhạt, loại này rất thích hợp để sử dụng vào mùa thu đông.

Nhựa thông có pha vàng sẽ tạo ra âm thanh ấm áp, giống như nhiệt độ lúc ngón tay lướt qua lòng bàn tay của ai đó lúc này.

Bạch Nhung chậm rãi cất những phụ kiện vào túi áo khoác len của mình, ánh mắt cô dán xuống mặt đường lát gạch đá.

Cô nghe anh nói tiếp: “Ngày thứ hai sau khi xảy ra sự cố, Léa bận xử lý truyền thông nên không kịp chụp ảnh rõ ràng cây vĩ cầm, sau đó em đã mang cây đàn đi… Chỉ dựa vào ảnh thì không thể phân biệt được chất liệu dây đàn, vì vậy anh đã chọn những phụ kiện khác giúp em trước, hoặc em cũng có thể chọn lại nếu muốn…”

“Không cần, thế này là rất tốt rồi.” Bạch Nhung cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh.

Khuôn mặt thiếu nữ nhợt nhạt, dưới ánh đèn đường càng hiện rõ nét gầy gò hơn trước..

Navarre không kìm được đưa tay lên định chạm vào khuôn mặt ấy, nhưng khi ánh mắt anh chạm vào cái nhìn lảng tránh của cô, ngón tay chỉ lướt qua bên má rồi rơi xuống những ngọn tóc đen tuyền.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, phần đuôi tóc đã trở nên khô xơ và chẻ ngọn, không còn óng ả như trước.

Ánh mắt anh từ đuôi tóc chuyển đến đôi mắt cô, khẽ nói một câu: “Xin lỗi.”

Bạch Nhung hơi ngẩn ngơ.

“Liliane, mọi trách nhiệm đều là ở anh.”

“Nhưng anh đã xử lý hết mọi chuyện cần làm, em có thể nói cho biết còn điều gì anh phải làm để bù đắp hoàn toàn cho em không?”

Bạch Nhung đờ đẫn nhìn vào mắt anh, cảm thấy ánh mắt đó như đang nói: “Em hãy nhanh chóng dựa vào anh đi.”

“Không cần, em chưa từng trách anh…”

“Em nên trách anh.” Giọng nói của người đàn ông bình tĩnh đến mức có một sức thuyết phục lạ lùng, “Nhưng, nếu em đã nói vậy, nghĩa là em đã tha thứ rồi, phải không?”

Bạch Nhung lại ngơ ngác gật đầu.

Anh cũng gật đầu, nét mặt nhẹ nhõm hơn đôi chút, “Được rồi, phần của anh tạm giải quyết xong. Bây giờ, chúng ta nói về phần của em.”

“?”

Trong chớp mắt, bầu không khí thay đổi đột ngột.

Người đàn ông tiến thêm một bước, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Không phải em đang ở Trung Quốc sao?”

Bạch Nhung sững sờ không biết nói gì, chỉ có thể tránh ánh mắt của anh, chột dạ khi nghe anh bắt đầu một chuỗi câu hỏi đầy áp lực:

“Em có thể đoán được không? Trước khi biết em thực sự đang ở Vienna, 73 ngày trước đó, anh đã sống như thế nào?”

“Trước khi giải quyết xong mọi chuyện, anh không có tư cách đến Trung Quốc tìm em.”

“Fiancé? Liliane, em giỏi bịa chuyện thật.”

Bạch Nhung không ngừng lùi lại, cho đến khi lưng cô chạm vào cánh cửa kính của buồng điện thoại, không còn đường lui.

Cô gần như quên mình đã viết gì trong lá thư đó, chỉ nhớ mơ hồ rằng có đoạn như thế này:

“… Vì vậy, xin hãy quên em đi. Em sẽ không thể trở thành cô gái xuất sắc nhất, cũng không thể trở thành nghệ sĩ biểu diễn hàng đầu. Có lẽ sau này bố mẹ em sẽ bắt em theo nghề luật sư hoặc bác sĩ… Anh biết đấy, cuộc đời của những người học nhạc thường chỉ có vài lựa chọn như vậy. Sau này em sẽ sống ở Trung Quốc, kết hôn với một chàng trai bình thường giống như em, mỗi sáng cùng nhau đi đến quán ăn sáng Trung Hoa mà em yêu thích…”

—?

Bạch Nhung có chút tài năng trong việc nói dối, cô thậm chí biết rõ để lời nói dối trở nên đáng tin thì phải thêm vào các chi tiết. Cô đã miêu tả rất chi tiết về chàng trai mà cô tạo dựng, khiến “anh ấy” thật sự tồn tại.

Trong thư, cô đã “chân thành” giải thích: “Anh hiểu không? Ở quê hương em, cha mẹ sắp đặt hôn nhân là điều phổ biến. Em không thể chống lại sự sắp đặt này, em phải có trách nhiệm. Hơn nữa, trước khi mất trí nhớ em đã có tình cảm với người đó. Đương nhiên em nên trở về bên anh ấy…”

Những lời nói dối tỉ mỉ này khiến người đọc thư, trong cơn đau lòng, quên đi việc suy nghĩ logic.

Người bị tình cảm làm cho mờ mắt thường trở nên ngốc nghếch.

— Nếu cô đã đính hôn từ trước thì sau khi tỉnh dậy mất trí nhớ, chắc chắn cô phải được thông báo về việc này, làm sao cô có thể tự mình nhớ ra được? Quả nhiên, khi hỏi người bạn cùng phòng của cô ở Paris, anh mới biết sự thật.

Navarre cười lạnh, nụ cười này trong bối cảnh ấm áp của ánh đèn neon thành phố khiến Bạch Nhung run rẩy.

Xe điện chạy ngang qua phát ra âm thanh xào xạc.

Anh đặt tay lên kính, cúi đầu, hơi thở gần như chạm vào má cô.

Bạch Nhung cảm thấy trái tim mình như có một tay trống đang giơ dùi, chuẩn bị gõ lên những nhịp trống kinh hoàng.

Rồi cô nghe thấy anh nói —

Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để giành lấy em, nhưng em nói cho anh biết, đối thủ của anh là ai?”

Giành lấy?

Bạch Nhung ngẩng phắt đầu lên, nuốt khan, lắp bắp: “Anh… anh đang nói gì vậy… Người Pháp các anh không có đạo đức sao?!”

“Anh thì không có.”

Navarre nhìn cô rất lâu, như muốn cô cảm nhận được sự dài đằng đẵng của khoảng thời gian mà họ đang đối mặt qua ánh mắt của anh.

“Đừng làm thế này…” Khoảng cách gần đến mức khiến Bạch Nhung căng thẳng, cô lấy hộp đàn làm lá chắn giữa hai người, lắp bắp: “Navarre, anh… anh chẳng biết gì về con người em trước đây cả, anh không biết em là người như thế nào!”

“Chính em có biết không?”

“Em vẫn chưa nhớ hết…”

“Vậy càng tốt, anh có thể ở bên em để cùng nhớ lại, dù sao anh cũng không bận tâm.”

Ánh mắt cô gái lơ đễnh, đảo qua lại giữa những cái bóng của lá cây trên mặt đất. Trong lúc cuống quýt, cô lỡ miệng thốt ra một câu mượn từ lời của một người khác: “Khi anh biết con người trước đây của em, anh sẽ như con cá nhảy về biển, biến mất không thấy tăm hơi nữa!”

“?”

Rõ ràng anh không hiểu được phép ẩn dụ này, bật cười một cái, sau đó nghiêm túc nói: “Anh sẽ không.”

“Em không thể kéo đàn như trước được nữa!”

“Tay của em sẽ dần hồi phục, anh sẽ giúp em, đừng bi quan như vậy.”

Không, Bạch Nhung không tin. Tay trái của cô không thể rung dây đúng cách…

Nếu không rung dây, sẽ rất khó để tạo ra những âm thanh mềm mại chạm đến lòng người nhất.

Khi không còn sân khấu tốt nhất, cũng sẽ không còn ai yêu thích cô nữa.

Trước đây, cô đã nhìn thấy trong mắt khán giả, khi cô thể hiện những bản nhạc cổ điển theo phong cách của riêng mình, ánh mắt họ đã lộ ra một sự tán thưởng không thể che giấu.

Nhưng ánh sáng đó rồi sẽ tắt dần.

Cùng với âm thanh của cây đàn.

“Em… em buồn ngủ rồi, em muốn về nghỉ ngơi, không nói chuyện với anh nữa.” Bạch Nhung không muốn đối đầu thêm nữa, cảm giác nếu còn tiếp tục nói chuyện vài câu nữa cô sẽ không thể chịu nổi.

Cô ôm hộp đàn rồi bước đi.

Ban đầu, anh nắm lấy cánh tay trái của cô, nhưng khi cô quay người rời đi, bàn tay dần trượt xuống cổ tay từng bị gãy của cô… Navarre kịp thời thả ra.

Cô gái vội vã chạy lên lầu.

*

Trước cửa căn hộ, Bạch Nhung lấy chìa khóa ra, khi vào nhà và bật công tắc đèn, cô mới nhớ ra đèn đã hỏng từ ban ngày.

Rèm cửa phòng khách đều khép kín, cả căn phòng tối om, trong đêm tĩnh mịch đến mức khiến người ta bất an, tràn đầy cảm giác ngột ngạt.

Cô lập tức đặt hộp violin xuống, quay ra ngoài và đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm.

Cô ngồi xuống, ngẩn ngơ một lúc.

Đầu óc choáng váng, cô muốn nghỉ ngơi ngay lập tức, ngủ một giấc dài mà không bị ai quấy rầy, nhưng trong căn phòng chỉ có sự tối tăm và lạnh lẽo đang chờ đợi cô.

Dưới ánh sáng từ hành lang của chung cư, Bạch Nhung lục lọi trong ví, lật tung từ trong ra ngoài mới tìm được số điện thoại của công ty sửa chữa.

Cô xuống lầu, định ra buồng điện thoại công cộng gọi người đến sửa chữa, nhưng lại thấy chiếc xe của Navarre vẫn đang đậu ở đó, đèn xe vẫn sáng.

Khoảnh khắc đó, đôi chân cô như bị hút về phía đó, dẫn cô chậm rãi tiến lại gần.

Đôi mắt cay xè vì nóng lên, triệu chứng cảm cúm dường như trầm trọng hơn. Đầu óc cô mụ mị. Mỗi bước chân đều trở nên tê dại.

Cô đang tiến về phía người dường như vì không thấy đèn trong căn hộ sáng lên nên vẫn chưa rời đi…

Trong lúc bước đi, Bạch Nhung không khỏi tự đặt mình vào hoàn cảnh của anh, liệu có phải mình đã quá đáng? Giả sử nếu Navarre để lại cho cô một lá thư như vậy, khiến cô hiểu lầm anh đã rời bỏ cô để đến với một cô gái khác… Chỉ nghĩ thôi cô đã thấy đau lòng rồi.

Cô không thể tưởng tượng được cảnh anh thuộc về một cô gái khác, anh phải là của cô, và chỉ của riêng cô mà thôi.

Gió lạnh nổi lên, những chiếc lá vàng rụng xoay vòng trong không trung.

Mũi cô cay xè.

Những cảm xúc chất chứa từ lâu cuối cùng cũng theo cơn gió thu tìm được lối thoát, như những chiếc lá vàng bay khắp góc phố, tất cả đều hướng về phía đêm tối dịu dàng.

Khoảnh khắc đối phương mở cửa xe bước xuống, Bạch Nhung như một cơn gió lao vào vòng tay anh, vùi đầu vào ngực anh mà bật khóc nức nở.