Đêm đông tờ mờ nước lặng, chỉ có ánh trăng mịt mùng.
Sau khi Nam Sương ngủ mất, Vu Hoàn Chi ôm nàng lên giường, ánh mắt dần dần chuyển từ mặt nàng tới mắt cá chân.
Vu Hoàn Chi tự có lý do khi đưa đôi vòng Vọng Tuyết cho Nam Sương.
Mấy năm trước lúc cung Mộ Tuyết uy chấn giang hồ, Vu Kinh Viễn từng xem thường nói một câu:
– Luyện đến thức thứ hai của bảy thức Mộ Tuyết đã đủ để tự bảo vệ lúc hành tẩu giang hồ rồi.
Vu Hoàn Chi vẫn đoán không ra đạo lí huyền diệu bên trong.
Sau đó cung Mộ Tuyết bị huỷ diệt, y đến kinh thành gặp Vu Kinh Viễn. Lúc đó ma đầu lớn nhà họ Vu đã bị phế hết võ công, song vẫn trưng cái mặt vênh váo cực kì, nhìn ban tím từ gò má đến gáy Vu Hoàn Chi rồi ném ra một câu:
– Tẩu hỏa nhập ma? Chỉ có chút khả năng này thôi à?
Lúc bấy ma đầu nhỏ nhà họ Vu mới hay bảy thức Mộ Tuyết có hai cửa ải là thức thứ ba và thức thứ sáu.
Cổ và mặt nổi ban tím không phải do tẩu hỏa nhập ma gây ra, mà là đường phải đi qua để đột phá thức thứ ba trong bảy thức Mộ Tuyết. Người có tư chất kém hơn, một ngày không qua cửa ải này, nhẹ thì phế hết võ công, nặng thì toi mạng.
Vu Kinh Viễn vốn có toàn phổ “bảy thức Mộ Tuyết”, sau đó ông hủy hai thức cuối cùng chính vì sợ Vu Hoàn Chi không qua được cửa ải thức thứ sáu, cuối cùng dẫm vào vết xe đổ của mình.
Vu Kinh Viễn ngụ ở trong một tòa nhà lớn chốn kinh thành, nói chủ nhân trong nhà từng có ơn với ông. Khi ấy mắt cá chân con gái chủ nhân bị thương, gân chân hỏng làm nàng tập võ hơi trắc trở, chỉ có thức thứ hai của bảy thức Mộ Tuyết mới có thể dần dần giúp nàng khôi phục sức của đôi chân.
Sau đó ma đầu họ Vu dạo quanh trướctòa nhà đó, nhận ra tòa nhà mang tên “phái Thiên Thủy”, là một môn phái võ lâm trung lập linh hoạt cả trong ngoài.
Chưởng môn Nam Cửu Dương của phái Thiên Thủy chỉ có một cô con gái Nam Sương, cũng là Hoa Đào Nước Nam lừng lẫy giang hồ.
Hôm trước, Vu Hoàn Chi biết được Nam Sương và Tiêu Mãn Y đã trốn đi, vốn từ sáng đã định đuổi theo đến trấn Vân Thượng. Song khi y đứng ở góc phòng thấy Nam Sương dắt tay Tiêu Mãn Y bước đi như bay, trong lòng liền có tính toán.
Bộ pháp đó rõ ràng từ thức thứ hai Lạc Tuyết Vô Thanh của bảy thức Mộ Tuyết mà ra.
Thật ra tư chất tập võ của Hoa Đào Nhỏ không tệ, khi nhỏ vì vết thương ở chân mà làm chậm trễ chút thời gian. May mắn sau đó được ma đầu lớn nhà họ Vu truyền hai thức đầu trong bảy thức Mộ Tuyết cho nàng, giúp nàng phục hồi như cũ.
Năm xưa cung Mộ Tuyết là một tà phái lớn trong giang hồ, có nhiều đặc điểm làm người ta trông thấy mà sợ, ví dụ lạnh nhạt, lợi hại, thần bí, đắc ý, tự chọn con đường riêng, thiếu cung chủ như ngọc tài hoa ngút trời, cung chủ mất vợ từ sớm hóa đau buồn thành sức mạnh, các học trò trong cung quanh năm vắng mặt ở đại hội anh hùng võ lâm.
Nhưng nó có một vài điểm cực kì tốt, chính là từ việc không lập quy tắc gì mà “Võ công này không truyền cho người ngoài cung”.
Nhưng trong mắt người giang hồ, quy tắc này có lập hay không thì cơ bản chẳng có gì khác biệt. Dù sao chẳng có ai ăn no rửnh mỡ đi chọc vào cung Mộ Tuyết, mặc dù là học trò cung Mộ Tuyết, có thể học được một chiêu trong thức thứ nhất của bộ công phu này đã là chuyện cừ khôi lắm rồi.
Vu Hoàn Chi đoán Vu Kinh Viễn đã đường hoàng truyền cho Hoa Đào Nước Nam bộ võ công này, nhưng lần đầu tiên y đánh ngất Nam Sương ở các Vạn Hồng, dáng vẻ ngốc nghếch của Hoa Đào Nhỏ làm y thật sự không tin nàng biết võ nghệ.
Vừa hay sau đó, hai người lại gặp nhau trên xà nhà lầu Túy Phượng. Động tác trên xà nhà của Nam Sương nhẹ nhàng linh hoạt, rõ ràng vết thương ở chân đã khỏi.
Một đêm leo xà nhà làm ma đầu họ Vu có thêm phỏng đoán về võ nghệ của Nam Sương. Trước mắt, bề ngoài giang hồ bình lặng, trên thực tế đã dậy sóng bốn phía, y đưa nàng vòng Vọng Tuyết chỉ vì binh khí chế tạo từ đá Phong Minh có thể làm bảy thức Mộ Tuyết sản sinh ra lực sát thương lớn nhất.
Thật ra, Nam Sương luyện bảy thức Mộ Tuyết rất nhọc nhằn. Võ công kinh thế hãi tục là thế mà nàng luyện hai thức, chỉ luyện thành trình độ của cao thủ loại một trên giang hồ, đúng là một sự bi kịch.
Phải biết rằng hạng thứ ba mươi mốt đến năm mươi trong đại hội anh hùng võ lâm năm năm một lần thuộc về cao thủ loại một.
Hạng mười một đến ba mươi là cao thủ tuyệt thế.
Còn mười hạng đầu thì không phân loại. Quần chúng giang hồ nhắc tới mười người này như nữ tử chốn yên hoa nhắc tới Lý Sư Sư, văn nhân thi sĩ nhắc tới Tô Thức, đều là truyền kỳ cả.
Cuối mùa xuân năm sau chính là đại hội anh hùng võ lâm.
Thời gian vây xem truyền kỳ không còn xa, đám người giang hồ này đều đã xao động. Ma đầu họ Vu nghĩ như thế.
Nam Sương mơ một giấc mộng đẹp. Trong mơ, Nam Cửu Dương nắm tay nàng, lại đi tới Vũ Thiên Hạ.
Hai cha con cùng nhau ngồi xổm dưới mái hiên sân vườn. Ánh mặt trời dừng ở một tấc trước mặt, nắng gắt như đang thiêu đốt mặt đất. Nam Cửu Dương ngân nga khúc hát mơ hồ: “Còn nhớ lúc đó, hai ta còn trẻ. Vén khăn voan, thổi ngọn nến. Kéo mành che, cởi xiêm áo. Lật qua lật lại, lật tới lật lui, trằn trọc trăn trở, trăn trở trằn trọc…”.
Hát mãi hát mãi, bóng mặt trời ngả về tây. Nam Cửu Dương ngoảnh lại hỏi Nam Sương:
– Hoa Đào Nhỏ, hôm nay mẹ con còn về không? Cha đã chờ rất nhiều ngày rồi.
Hoa Đào Nhỏ nói:
– Chắc sẽ tới đấy ạ.
Vừa dứt lời, ngoài cánh cửa nhỏ góc tây đã truyền tới tiếng bước chân nhỏ nhẹ. Rèm cửa được vén lên, lộ ra một cái đầu. Hoa Nguyệt hết nhìn đông lại ngó tây, thấy Nam Cửu Dương và Hoa Đào Nhỏ thì cười hì hì, chạy ù tới trước mặt hai người và nói:
– Sương, Cửu Dương, em rất nhớ hai người.
Cảnh trong mộng lại thay đổi, một nhà ba người đến bờ sông tản bộ. Tiết cuối xuân, cỏ thơm chưa tàn, cành liễu mềm mại, hoa đào rực rỡ khắp nơi. Hoa Nguyệt nắm tay Nam Sương, lại bắt đầu nói lải nhải, toàn lặp lại lời trăng trối trước lúc lâm chung của mình, dặn hết lần này tới lần khác.