Khắp đất Thần Châu, chốn nào cũng có thổ nhưỡng màu mỡ nảy mầm chuyện hóng hớt, giang hồ cũng không ngoại lệ.
Từ nhỏ Nam Sương đã nổi danh, “Hoa Đào Nước Nam” vừa khiến nàng trở thành người trong mộng của vô số chàng trai giang hồ, vừa khiến vô số tiểu thư ngọc bích khịt mũi coi thường nàng.
Nhưng Nam Sương không để bụng những điều này, giống như có người trời sinh lạnh nhạt, trời ban cho nàng cái tính lãnh đạm, luôn có thể bốn lạng địch ngàn cân, biến hóa can qua thành mây khói bằng cách thức độc đáo.
Hoa đào Nam cho rằng trong cuộc đời xuôi chèo mát mái của nàng chỉ có hai chuyện làm nàng mãi không thể quên được.
Hai chuyện này đều có liên quan tới Hoa Nguyệt.
Hoa Nguyệt là vũ cơ, kỹ thuật múa nghiêng nước nghiêng thành, bà múa khúc Kinh Loan là đẹp nhất, xưa nay chưa từng có ai múa đẹp hơn. Mà tính tình bà còn thật thà ngốc nghếch hơn cả hoa đào Nam.
Có người nói năm đó Nam Cửu Dương theo đuổi Hoa Nguyệt chỉ mất tổng cộng chưa đến một tháng.
Khi đó kinh thành đang là mùa hè nóng bức, Hoa Nguyệt múa hết một khúc Kinh Hồng, mồ hôi đầm đìa lẫn với phấn, công tử Nam Cửu Dương trông thấy thì động lòng. Hắn lập tức sai người đi nghe ngóng lai lịch của Hoa Nguyệt. Khi quản gia đưa ngày sinh tháng đẻ của cô nhi Hoa Nguyệt đến tay hắn, một mưu kế dần dần nảy sinh trong lòng Nam Cửu Dương.
Sau ba ngày, trạng nguyên khóa mới Nam Cửu Dương của triều đình dẫn thầy tướng số và gia đinh, nhao nhao chạy tới Vũ Thiên Hạ. Hoa Nguyệt vừa mới ra khỏi phòng, công tử Nam đã tiến lên nắm lấy bàn tay của mỹ nhân Hoa, nước mắt nước mũi tèm lem mà gọi em gái.
Hắn vốn tưởng rằng cô nương Hoa thấy cảnh tượng này thì nhất định sẽ sợ hãi nhượng bộ. Nào ngờ cô gái này không giống người thường, chớp mắt nhìn mình, một lát sau còn gọi anh.
Nam Cửu Dương choáng váng, mặc dù sau đó hắn biết dù có không biết hay là quen mặt, Hoa Nguyệt cũng đều gọi anh hết.
Nhưng đã là trạng nguyên thì nhất định là người từng va chạm xã hội. Công tử Nam nhanh chóng bình tĩnh lại, khoát tay áo, thầy tướng số trình lên ngày sinh tháng đẻ, một bà xen lẫn trong đám gia đinh một mực chắc chắn Hoa Nguyệt chính là em gái thất lạc nhiều năm của Nam Cửu Dương.
Lúc đó đầu óc Hoa Nguyệt cũng mơ hồ, nhưng nàng nghĩ tự dưng có thêm một người anh thì dẫu sao cũng là chuyện tốt, thế là cười hì hì lộ răng nanh ra, xưng em gọi anh với Nam Cửu Dương.
Nam Cửu Dương là một vị trạng nguyên hiểu rõ đạo nghĩa, tỏ tường đạo lý dục tốc bất đạt.
Sau khi nhận thân, hắn nói với Hoa Nguyệt:
– Em ở Vũ Thiên Hạ nhiều năm, chắc chắn đã có tình cảm. Tuy anh là anh trưởng mới của em cũng không muốn thấy em phải dứt bỏ, chi bằng em cứ ở lại chỗ này, anh thường đến thăm em là được.
Hoa Nguyệt cười nói:
– Tốt quá tốt quá.
Đàn ông theo đuổi phụ nữ có hai chiêu trăm dùng không lậm, một là lấy lui làm tiến, hai là lạt mềm buộc chặt. Nam Cửu Dương giở cả hai chiêu, tất nhiên hiệu quả rất tốt.
Giữa mùa hè nắng chói chang, mỗi ngày quan trạng nguyên khóa mới lâm triều, làm xong công vụ thì đều nóng lòng chạy tới Vũ Thiên Hạ. Chạy tới không lượn ra sau vườn xem Hoa Nguyệt ngay mà ngồi một mình ở trong chỗ tối ở mái hiên trong sân vườn.
Mỗi khi Hoa Nguyệt luyện múa xong lượn ra từ vườn sau là có thể thấy Nam Cửu Dương đứng ở chỗ cách trước mặt một tấc dưới ánh mặt trời gay gắt.
Bốn vách tường sân vườn tiêu điều vắng vẻ, chẳng có một chỗ ngồi nào. Nam Cửu Dương thấy Hoa Nguyệt thì phấn khởi bừng bừng bừng nhảy dựng lên gọi, gọi bà là em gái.
Hoa Nguyệt cũng gọi Nam Cửu Dương là anh, thấy hắn ngồi xổm đến mức tê cả chân, bước đi đã lảo đảo thì trong lòng luôn có cảm giác khó tả. Không phải cô nương Hoa chưa từng hỏi vì sao công tử Nam không ra vườn sau tìm mình, Nam Cửu Dương nói:
– Lượn ra vườn sau thì sợ cản trở việc luyện múa của em; chờ ở vũ quán lại thấy cách xa quá, chi bằng đến sân vườn ngồi, tê chân một chút nhưng trong lòng mới yên.
Lúc bấy Hoa Nguyệt nghe xong những lời này, trong lòng ấm áp song bề ngoài lại chỉ biết cười hì hì ngây ngô với người, cười đến mức Nam Cửu Dương phải thở dài trong lòng.
Trạng nguyên Nam tường tận đạo làm quan, đến tiệc rượu, nhận ít hối lộ, biết khi nào làm cho ra trò, khi nào đưa đẩy cho xong chuyện, khi nào nhắm một mắt mở một mắt. Tác phong linh hoạt trong ngoài của hắn được quan viên lớn nhỏ trong triều chào đón, ngay cả vị ở ngôi cửu ngũ cũng không khỏi khen một câu: “Nam Cửu Dương? Cáo già xảo quyệt”.
Thế nên công tử Nam cũng khá giàu có. Ngày ngày hắn sai gia đinh mua gối ngọc chiếu mát, quạt tròn bằng lụa thượng hạng tặng cho Hoa Nguyệt, còn thường nói mắt đám quan trong triều tệ hại, toàn tặng anh thứ vô dụng, chỉ đành đem ra cho em gái tiêu khiển.
Đương nhiên Hoa Nguyệt đã nhận những thứ này, còn làm một chiếc đèn cung đình, đưa cho Nam Cửu Dương làm quà cảm ơn.
Chỉ nửa tháng, hai người đã nặng tình anh em, khó bỏ khó phân.
Tháng bảy đổ lửa, như có ai bỏ nhân gian vào nồi hơi mà hấp vậy. Một hôm nọ, Hoa Nguyệt luyện múa xong đi ra, không thấy Nam Cửu Dương ngồi dưới mái hiên, thầm nghĩ có lẽ hắn có công vụ trong người.
Nhưng sau đó, ba ngày liền Nam Cửu Dương không tới tìm nàng, Hoa Nguyệt liền thấy sốt ruột. Nàng đội mặt trời chói chang, lảo đảo chạy về phía phủ trạng nguyên. Gã sai vặt trước cửa phủ vừa thấy nàng thì kêu một tiếng ôi chao, nói:
– Cảm tạ trời đất, cuối cùng cô nương Hoa cũng tới rồi.
Hoa Nguyệt cười hì hì, lại nghĩ thầm thấy lạ, vội nói:
– Tôi tới thăm anh tôi.
Gã sai vặt trầm mặc một lát rồi dẫn Hoa Nguyệt vào phủ.
Bên trong nhà chính, Nam Cửu Dương nằm mê man trên giường, người hầu xung quanh bận trong bận ngoài, thay nước đắp trán. Hoa Nguyệt thấp thỏm tiến lên, giơ tay lên sờ thấy trán nóng đến đáng sợ.
Nam Cửu Dương bắt lấy bàn tay kia, gọi tên Hoa Nguyệt trong lúc ngủ mơ. Đây là lần đầu tiên cô nương Hoa nghe thấy công tử Nam không gọi mình là em gái, nghĩ thầm có lẽ hắn đã sốt đến lẫn rồi.
Hoa Nguyệt canh bên giường Nam Cửu Dương ba ngày ba đêm.
Tảng sáng bốn ngày sau, quan trạng nguyên mới tỉnh lại. Cả người hắn không còn chút sức lực nào song đầu óc vẫn khá tỉnh táo, nhìn Hoa Nguyệt ghé vào mép giường mơ màng mở mắt, nói:
– Ôi, em gái, sau đó tôi lại đi điều tra ngày sinh tháng đẻ, phát hiện thật ra em gái ruột của tôi là người khác, tôi phải đi tìm em ấy.
Hoa Nguyệt nghe vậy thì cắn môi, mãi vẫn không nói gì. Một lúc lâu sau, nàng lại ngẩng đầu lên mỉm cười, răng nanh trắng bóc, lúm đồng tiền bên khóe miệng giống như hoa đào tươi đẹp nhất mùa xuân, nhưng lúc nàng nói “Tốt quá tốt quá”, trên mặt rõ ràng lóe lên vẻ ảm đạm.
Trong lúc cuống quýt, Nam Cửu Dương nắm lấy tay Hoa Nguyệt, gọi “Nguyệt”, vùng ngồi dậy khỏi giường như có thần giúp:
– Mấy ngày nay, dù nàng không phải em tôi, tôi cũng đã coi nàng thành người thân nhất của mình. Vả mỗi ngày tôi đến Vũ Thiên Hạ tìm nàng, nàng cũng đã tới phủ tôi ở một thời gian, đợi tôi tìm được em gái thật sự rồi, chẳng phải nàng phải mang tiếng xấu ư? Thế thì tôi sẽ hủy thanh danh của nàng, bảo tôi làm sao chịu nổi?
Quan trạng nguyên nói xong những lời này thì quả thực hối hận.
Lúc đầu hắn định giả vờ tìm em gái ruột trước, đợi nửa tháng sau trở về lại nói với Hoa Nguyệt, không tìm được em gái. Mà cô nương Hoa của hắn vừa hay sẽ trải nghiệm được sự mạn diệu của nỗi tương tư khắc cốt ghi tâm trong nữa tháng không có hắn.
Nhưng hôm nay hắn vô ý rút dây động rừng, thất bại trong gang tấc, quân lính tan rã.
Ngờ đâu Hoa Nguyệt nghe xong lời này của hắn chỉ yên lặng ngồi bên giường, chốc sau nàng lại mở miệng, giơ tay lên vỗ ngực Nam Cửu Dương:
– Thế, đành để chàng ấm ức cưới tôi thôi.
Đất bằng nổi một tiếng sấm, khiến Nam Cửu Dương chấn động đến ngẩn tò te, hắn chỉ mở miệng ấp úng nói:
– Cũng chỉ đành vậy thôi. – Dứt lời lại hôn mê bất tỉnh.
Hôm Nam Cửu Dương khỏi bệnh chính là đại hôn của hai người.
Trong kí ức của ông cụ Nam, hôm ấy vẫn là ngày náo nhiệt nhất trong sinh mệnh.
Trượng nghi rợp hồng trần, hương thoảng qua mười dặm. Đèn lồ||g sáng đường trường, trăng chiếu khắp trời cao.
Chiêng trống vang trời, hắn đeo lụa hồng, cưỡi ngựa mà lòng vui rạo rực, quay đầu lại đã thấy kiệu hỉ lắc lư, cô nương Hoa của hắn đương ngồi bên trong.
Cô nương Hoa mang khăn đội đầu, tất nhiên cũng đang cười hì hì ngây ngô ở bên trong kiệu.
Một ngày cực kì đáng nhớ như vậy khiến rất lâu về sau, Nam Cửu Dương vẫn cầm chén rượu nhỏ, ngồi một mình trong đình lục giác lắc đầu lẩm nhẩm hát: “Còn nhớ lúc đó, hai ta còn trẻ. Vén khăn voan, thổi ngọn nến. Kéo mành che, cởi xiêm áo. Lật qua lật lại, lật tới lật lui, trằn trọc trăn trở, trăn trở trằn trọc…”.
Có công mài sắt có ngày nên kim, với sự miệt mài khổ cực như thế của Nam Cửu Dương và Hoa Nguyệt, cuối cùng ngày xuân năm sau hoa đào Nam đã cất tiếng khóc chào đời.
Khi đó hoa đào nở khắp kinh thành, từng cánh hồng bay lượn.
Hoa Nguyệt ôm con gái nhỏ bé, vui sướng khó tả.
Cửa mở ra, mấy đóa hoa đào mềm mại bay tới, mang theo sự ấm áp ngày xuân. Nam Cửu Dương nói tên con gái nên là Nam Tiểu Đào, Hoa Nguyệt lại khăng khăng muốn gọi nàng là Nam Sương.
Nam Cửu Dương nói: