Một Lòng Một Dạ

Chương 9: Ông trùm của thành phố Nam




Mới đây mà Trình Hiểu Yên đã làm việc ở quán rượu Thử Thần được sáu tháng.

Công việc khá thuận lợi và trôi chảy, cô cũng bắt đầu quen với phong cách và nhịp làm việc tại nơi này. Các nhân viên ở đây rất nhiệt tình, họ giúp đỡ cô rất nhiều, và mọi người vô cùng hoà hợp với nhau.

Trong sáu tháng làm việc ở đây, Trình Hiểu Yên cuối cùng cũng biết, người đàn ông trước đây phỏng vấn cô tên Từ Phong, là một quản lý cấp cao. Không chỉ quán rượu Thử Thần, dưới trướng anh ta còn có rất nhiều quán rượu khác.

Còn về người đàn ông mà Trình Hiểu Yên đã gặp ở quán rượu Thời Dạ và cũng là người đã nhận cô vào làm quản lý ở đây là Trạch Siêu, anh ta đích thực là một ông chủ.

Trạch Siêu chẳng những là ông chủ của các quán rượu, mà còn là ông trùm của thành phố Nam nắm trong tay hàng trăm hàng ngàn doanh nghiệp và bất động sản. Từ sòng bạc, karaoke, quán rượu, cho đến các nhà hàng, khách sạn,… Anh ta kinh doanh đủ loại hình doanh nghiệp và thậm chí còn là một nhà đầu tư lớn, tham gia vào các công trình xây dựng khủng của thành phố và các trung tâm thương mại.

Trạch Siêu cái gì cũng kinh doanh, nghe nói thậm chí cả buôn bán vũ khí. Anh ta chỉ nói không với hai thứ: mại dâm và thuốc phiện. Có thể nói thế lực của anh ta vô cùng to lớn và hùng hậu, đến các viên chức cấp cao cũng phải kiêng nể mấy phần.

Người ở thành phố Nam truyền tai nhau rằng, bất kì việc gì diễn ra ở thành phố này cũng đều phải thông qua Trạch Siêu.

Tuy Trình Hiểu Yên cũng đoán được rằng anh ta có xuất thân không đơn giản, nhưng cũng không nghĩ tới lại khủng đến mức này.

Nhưng mà người đàn ông vĩ đại sở hữu trong tay hàng trăm ngàn doanh nghiệp và bất động sản kia tại sao lại rảnh rỗi đến mức ngày nào cũng lui tới quán rượu Thử Thần thế nhỉ?

Từ lúc Trình Hiểu Yên bắt đầu làm việc cho đến nay, không một ngày nào là anh ta không xuất hiện. Theo lời của các nhân viên lâu năm ở đây mới biết, đây là lần đầu tiên Trạch Siêu có hành động kì lạ như vậy.

Vì Thử Thần so với các quán rượu khác của Trạch Siêu có quy mô khá nhỏ, nên trước đây anh ta chỉ thỉnh thoảng ghé đến khoảng một, hai lần một năm, tần suất xuất hiện chưa bao giờ nhiều đến thế.

Vì hành động bất thường này của Trạch Siêu mà các nhân viên trong quán cũng bắt đầu bồn chồn lo lắng.

Sáng sớm trước khi mở cửa quán, mọi người tụ tập lại thảo luận về vấn đề này “Mọi người nói xem, liệu có phải ông chủ Trạch đang không hài lòng với biểu hiện của chúng ta, nên tới đây thường xuyên để giám sát không?”

“Anh nghĩ ông chủ Trạch rảnh đến như vậy sao? Không hài lòng ai thì anh ấy chỉ cần nói một tiếng với quản lý Trình hoặc quản lý Từ là có thể lập tức sa thải người đó. Cần gì phải mỗi ngày cất công đến đây.”



“Cũng đúng. Vậy rốt cuộc ông chủ Trạch bị làm sao thế? Mỗi lần nhìn thấy anh ấy là tôi lại bất giác run rẩy, chẳng thể pha chế cho đàng hoàng, hôm trước còn pha nhầm. Cứ cái đà này tôi không bị sa thải thì cũng mắc phải bệnh tim mất.”

“Mà mọi người có để ý không? Hình như là từ lúc quản lý Trình làm việc ở đây, ông chủ Trạch bắt đầu có hành động bất thường này.”

“Ừ, cô nói tôi mới để ý đấy. Hình như đúng là vậy thật.”

“Không lẽ quản lý Trình đã làm gì phật ý ông chủ Trạch sao?”

“Tôi không nghĩ vậy đâu. Đích thân ông chủ Trạch là người đã tuyển dụng quản lý Trình đấy.”

“Thật vậy sao? Không phải trước giờ việc tuyển quản lý cho quán rượu là việc của quản lý Từ sao?”

“Chẳng lẽ ông chủ Trạch có ý với quản lý Trình?”

“Ôi trời cô nói nhảm gì vậy? Bên cạnh ông chủ Trạch thiếu gì phụ nữ chứ.”

“Không đâu, tôi thấy lời của cô ấy có vẻ hợp lý mà. Xung quanh ông chủ Trạch đúng là có nhiều bóng hồng nhưng trước giờ anh có thấy anh ấy thực sự để mắt đến ai chưa?”

“Ừ cũng đúng nhỉ.”

“Mọi người đang thảo luận gì sôi nổi vậy?” Trình Hiểu Yên từ ngoài vào thấy các nhân viên đang tụm năm tụm bảy thì tiến lên cười hỏi.

Nghe thấy là giọng của đương sự trong câu chuyện, mọi người giật bắn mình đứng thẳng dậy, ai nấy đồng thanh chào Trình Hiểu Yên “Quản lý Trình!”

Trình Hiểu Yên mỉm cười với mọi người “Chào buổi sáng, mọi người đang bàn luận về chủ đề gì thế? Cho tôi tham gia có được không?”



Mọi người nghe Trình Hiểu Yên hỏi thì cười gượng gạo, vội xua tay lắc đầu.

Lúc này có một nữ nhân viên pha chế mới vào làm tiến lên, trước những tiếng đằng hắng giọng và ánh mắt ngăn cản của các nhân viên còn lại, cô ấy vẫn lên tiếng “Quản lý Trình à, thật ra gần đây việc ông chủ Trạch ngày nào cũng tới đây làm chúng tôi cảm thấy có chút lo lắng, làm việc cũng không được thoải mái, tự nhiên như trước.”

Sau khi nghe lời nói của nữ đồng nghiệp mới, mọi người lúc này mới thở hắt ra một hơi. Cũng may là cô ấy không nói ra chuyện bọn họ thảo luận việc ông chủ Trạch có ý với quản lý Trình.

Trình Hiểu Yên nghe vậy thì trầm ngâm mội lúc rồi gật gù “Ừ, đúng là tôi đã sơ ý. Mọi người đừng lo lắng, để tôi nói chuyện lại với ông chủ. Được rồi, chúng ta chuẩn bị mở cửa thôi.”

Trình Hiểu Yên dứt lời thì mọi người cũng nhanh chóng tản ra, ai làm việc nấy.

Đến khoảng giữa trưa, mặt trời lên cao, nhiệt độ cũng tăng lên làm không khí có chút oi bức. Trạch Siêu như thường lệ lại đến quán rượu Thử Thần và ngồi ở một góc quen thuộc.

Trình Hiểu Yên đang xếp lịch làm việc cho các nhân viên thì nhận được ánh mắt cầu cứu của họ. Cô quay đầu nhìn sang chỗ Trạch Siêu ngồi thì phát hiện anh ta cũng đang nhìn mình.

Trình Hiểu Yên đặt lịch làm việc trong tay xuống rồi tiến về phía anh ta. Trạch Siêu thấy cô tiến lại gần thì ngồi thẳng người dậy, gương mặt anh ta trở nên càng đắc ý.

Còn chưa đợi Trình Hiểu Yên nói gì thì Trạch Siêu đã đưa tay lên ngăn lời cô định nói ra “Cô cứ làm việc đi. Không cần lo lắng cho tôi. Tôi không có thói quen uống rượu vào buổi trưa.”

Trình Hiểu Yên điệu bộ bình thản, chớp mắt nhìn anh ta. Lát sau cô đưa tay kéo bàn tay Trạch Siêu xuống rồi lên tiếng “Ông chủ Trạch, hình như anh có hiểu lầm gì đó. Tôi không lo cho anh. Nhưng việc anh cứ đến đây thường xuyên như vậy làm mọi người và tôi, không thể làm việc một cách tự nhiên được.”

Trạch Siêu bị Trình Hiểu Yên tạt một gáo nước lạnh như vậy thì cảm thấy có chút quê.

Anh ta đưa tay sờ sờ mũi lãng tránh ánh mắt của Trình Hiểu Yên nhưng không tài nào thoát khỏi ánh nhìn chăm chú đó. Cuối cùng Trạch Siêu chỉ đành giơ tay đầu hàng “Được rồi, được rồi. Giờ tôi đi đây.”

Trạch Siêu đứng lên, đang chuẩn bị rời đi thì Trình Hiểu Yên lại đôn thêm một câu “Nếu ông chủ Trạch có thể cứ cách vài tuần mới đến một lần thì chắc hiệu suất công việc của quán rượu Thử Thần sẽ càng cao hơn đấy.”

Trạch Siêu nghe vậy xị mặt xuống, anh ta dáng vẻ giận lẫy trừng mắt nhìn Trình Hiểu Yên “Xì, ông đây mới không thèm đến đây nữa.”